"Hả... Hả..." Nhậm tổng nhất thời còn hơi ngỡ ngàng, sau khi tỉnh ra thì nhìn Tưởng Ly với vẻ sửng sốt: "Cô nói gì cơ? Tiếp tục giằng co?"
Tưởng Ly im lặng mỉm cười, nhấc ngón tay gõ gõ lên cốc trà. Nhậm tổng thấy vậy cũng không cần vệ sỹ nữa, thẳng thừng đứng lên thêm trà cho cô, cười trừ nói: "Cô Tưởng nói vậy chẳng phải đang đùa giỡn sao? Cứ tiếp tục giằng co chẳng lợi cho ai cả, những công nhân ngoài kia họ cũng phải nuôi gia đình, phải kiếm cơm ăn nữa."
"Chuyện này tôi không phải là người quyết định, cùng lắm tôi chỉ là người truyền đạt thôi." Tưởng Ly nhẹ nhàng bình thản. Trà trong tách vẫn còn nóng, cô không vội uống, ngón tay chậm rãi cọ vào mép tách trà.
"Ý của các công nhân là, đánh người bị thương thì tính chất của chuyện này cũng sẽ thay đổi. Trong lòng mọi người đều nghẹn lại một cục tức, đâu phải tôi cứ xuống dưới hét một tiếng bảo họ giải tán là họ chịu giải tán?"
Nhậm tổng chép miệng mấy tiếng: "Về việc bồi thường, tôi khẳng định..."
"Không liên quan tới bồi thường, nhất là đám anh em của tôi. Anh cũng biết đấy, trước kia họ lăn lộn giang hồ, đầu có thể rơi, máu có thể chảy, là thành phần vì một tiếng nghĩa khí mà có thể vung rắc bao tiền bạc. Nếu thật sự chờ đợi sự bồi thường của Nhậm tổng, hôm nay đâu đến mức làm to mọi chuyện lên thế này?"
Tưởng Ly nói tới đây bèn cười khẽ, hơi ngả người về phía Nhậm tổng. Nhậm tổng thấy vậy, lập tức cũng ghé tới, lắng tai nghe.
"Nói ngàn lần vạn lần thì người mà mọi người thật sự muốn tính toán không phải là Nhậm tổng anh..."
Câu nói nửa vời ấy đã thành công khơi dậy câu gạn hỏi của Nhậm tổng: "Ý của Tưởng cô nương là?"
Tưởng Ly bê tách trà, thổi thổi lớp nước trên mặt. Hương trà thơm tỏa ra hơi nóng. Cô uống một ngụm, rồi lại thổi, cứ thế từ từ uống hết tách trà, rồi mới nói: "Người phụ trách trước kia ấy."
"Hả..."
"Lúc trước người phụ trách nhà máy này khi tìm chỗ đứng ở Thương Lăng, đã từng thề thốt đảm bảo với các công nhân. Nay còn chưa đầy nửa năm mà đã đuổi người đi, chuyện này dù nói chỗ nào cũng không chấp nhận được." Tưởng Ly đặt tách trà xuống: "Những chuyên gia kia thế nào tôi không rõ. Nhưng những anh em kia của tôi xưa nay đều là những người trọng lời hứa. Thế nên, họ chắc chắn muốn một lời giải thích."
"Đừng đừng đừng, chuyện này là tôi không làm ăn tử tế. Bây giờ tôi là người phụ trách ở đây, đương nhiên..."
"Trách nhiệm của Nhậm tổng đương nhiên không thể trốn được, có điều món nợ này chúng ta phải tính dần dần." Tưởng Ly nhẹ nhàng ngắt lời ông ta: "Thế nên, muốn giải quyết chuyện này cũng không khó, bảo người chịu trách nhiệm cũ ra mặt cho mọi người một lời giải thích."
Sắc mặt Nhậm tổng hơi thay đổi. Ông ta hắng giọng, ngẫm nghĩ rồi nói: "Cô cũng biết đây là sản nghiệp của tổng giám đốc Lục. Quan hệ giữa cô Tưởng và tổng giám đốc Lục hơn mức bình thường, không thể giương mắt nhìn ván cờ của anh ấy chịu thiệt thòi phải không?"
Vậy mới đúng chứ, vòng vo một hồi cuối cùng cũng lôi ra được Lục Đông Thâm. Xem ra đây là chính sách lung lạc cuối cùng của anh rồi.
Tưởng Ly cười nhẹ như gió thoảng: "Nhậm tổng nếu đã là người của Lục Môn thì chắc cũng biết quá rõ rồi, tôi và Lục Đông Thâm chia tay từ lâu rồi. Là anh ta phụ tôi trước, vì sao tôi phải quan tâm nhà máy của anh ta lợi hay thiệt? Thế nên, công nhân thích làm loạn thì làm loạn, tiền họ tổn thất, với tư cách là người làm sai, Nhậm tổng dĩ nhiên phải bồi thường toàn bộ."
Nhậm tổng thấy cô ngọt không nghe đắng không chịu, vẫn nắm chặt điểm yếu của ông ta, nhất thời trở mặt: "Cô Tưởng nói vậy là không chịu giảng hòa?"
Tưởng Ly không có quá nhiều phản ứng trước sự đổi mặt của ông ta: "Chỉ cần người chịu trách nhiệm cũ ra mặt, tôi mới có thể hòa."
Nhậm tổng cười khẩy: "Vậy xem ra chỉ có thể báo cảnh sát thôi."
"Tùy anh." Tưởng Ly không màng: "Tới lúc đó, khám nghiệm thương tích của các chuyên gia, cảnh sát khắc sẽ biết ai là người quá đáng. Khi ấy, mọi chuyện ầm ĩ lên, e rằng Nhậm tổng không sống nổi ở đất Thương Lăng này đâu."
Nhậm tổng nghe xong câu ấy tức gần chết, đột nhiên đập bàn: "Tưởng Ly, mấy người đừng có không chịu nể mặt!"
Tưởng Ly cũng không nhường ông ta. Cô cầm tách trà đập thẳng xuống đất, tiếng vỡ tan vang lên: "Anh tưởng tôi sợ anh thật à?"
Vệ sỹ đứng sau Nhậm tổng thấy vậy xông lên. Răng trắng và Mark dĩ nhiên không chịu yếu thế, nhanh chóng đứng dậy chắn trước mặt Tưởng Ly, khí thế bừng bừng. Nhất là Mark, anh ta quát lên với đám vệ sỹ: "Muốn đánh nhau hả? Nào!"
Tình thế bỗng nhiên trở nên căng thẳng, không thể kiểm soát.
Tưởng Ly nhàn nhã ngồi trên ghế, không ngăn cản Răng trắng hay Mark, mặc cho tình hình trước mắt trở nên "giương cung bạt kiếm". Nhậm tổng dẫu sao cũng là kẻ già đời trên thương trường, đè nén một lúc cũng tỉnh lại, vội ngăn cản vệ sỹ.
Tưởng Ly đứng lên.
Răng trắng và Mark thấy vậy nhường đường, lùi sang hai bên trái phải của cô, nhưng vẫn không lơi là cảnh giác.
Khi Tưởng Ly lên tiếng đã không còn khách khí nữa: "Nhậm Kiến Tường." Cô gọi thẳng tên trên danh thiếp của ông ta ra: "Anh là người làm ăn, còn tôi thì không, đám anh em của tôi cũng không. Thế nên, chúng tôi làm việc sẽ không quan tâm tới quy tắc ngành của các anh. Anh giở thủ đoạn thì chúng tôi sẽ thẳng thắn với anh, việc đụng dao thấy máu cũng không phải là không thể. Vẫn câu nói đó, bảo người chịu trách nhiệm trước kia lăn ra đây. Bằng không, nhà máy này đừng hòng tiếp tục mở cửa!"
Để lại một câu hằn học như vậy rồi cô bỏ đi.
Khiến Nhậm Kiến Tường tức đến nghiến rằng kèn kẹt.
Vừa ra khỏi thang máy, Tưởng Ly thấy không có ai đáng ngờ đi theo, lập tức hạ giọng hỏi Răng trắng: "Em nghe ngóng tình hình ở Bắc Kinh chưa? Skyline và nhà máy năng lượng, nghe được động tĩnh gì không?"
Răng trắng là người được Tề Cương dạy bảo, làm việc rất chu đáo, nghe xong lập tức báo cáo: "Em đã nghe ngóng rồi, toàn bộ tập đoàn Skyline và phía nhà máy năng lượng Bắc Kinh vẫn làm việc bình thường như cũ, có lẽ vẫn là Dương Viễn phụ trách. Nhưng bên phía Thương Lăng vì sao bất ngờ đổi người phụ trách thì em vẫn đang điều tra."
"Khẩn trương liên lạc với Dương Viễn và Nhiêu Tôn."
Khi nói câu này, ba người họ đã đi ra cửa lớn, từ xa đã nhìn thấy Tưởng Tiểu Thiên từ trong đám đông chen ra ngoài, chạy vội về phía bên này.
Tưởng Ly nhìn thấy dáng vẻ ấy, chẳng hiểu sao trong lòng dấy lên một dự cảm không lành. Suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu cô là: Tưởng Tiểu Thiên vẫn luôn liên lạc với Lục Đông Thâm...
Quả không sai, Tưởng Tiểu Thiên mang tới tin tức của Lục Đông Thâm.
Cậu đi tới trước mặt Tưởng Ly, giọng nói tuy hạ xuống rất thấp nhưng gương mặt chỉ toàn là hoảng sợ. Cậu cũng không buồn gọi cô là Tưởng cô nương nữa, chỉ làm theo bản năng: "Gia, Lục tổng xảy ra chuyện rồi! Phòng thí nghiệm bên Mỹ phát nổ. Lục tổng anh ấy... nghe nói anh ấy bị thương rất nặng, sống hay chết còn chưa rõ nữa..."
Tưởng Ly chỉ cảm thấy có gì đó đốt thẳng vào tai, trong giây lát đau đớn khủng khiếp rồi vang lên một tiếng nổ ầm vang. Đầu óc cô trống rỗng, chân mềm nhũn, một giây sau cô được Mark đỡ vững từ phía sau mới tránh không ngã rạp xuống đất.
"Tưởng cô nương, họ Nhậm đang ở trên nhìn đó." Mark thì thầm nhắc nhở một câu.
Tưởng Ly cắn răng, liều mạng nắm chặt tay lại, để mặc cho móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay đau dữ dội, đánh thức lý trí của mình quay về.
"Tin tức có chuẩn không?" Cô chỉ có thể dựa vào sức mạnh của Mark để đứng vững, khi lên tiếng hỏi, giọng cũng run rẩy.
Tưởng Tiểu Thiên nhỏ giọng nói: "Vâng, tin tức này không giấu được, chẳng mấy chốc sẽ truyền ra ngoài thôi. Nghe nói hội đồng quản trị Lục Môn đang loạn lên rồi ạ."
Tưởng Ly thở dốc, liều mạng nuốt nước bọt, nhưng trái tim vẫn như bị bốc cháy vậy, cổ họng bỏng rát.
Răng trắng lẳng lặng nhìn lên tầng, quả đúng như Mark nói, Nhậm Kiến Tường đang nhìn họ chằm chằm. Cậu ấy vòng sang bên cạnh Tưởng Ly, nói thầm: "Tin tức nếu đã đến tai Tưởng Tiểu Thiên thì tám chín phần đã xảy ra một thời gian rồi. Chúng ta cứ về đã, tính kế lâu dài."
~Hết chương 396~