Khoảng thời gian này sức khỏe của Lục Chấn Dương rất thất thường, càng ngày ăn được càng ít. Mỗi lần gặp Lục Đông Thâm, quản gia đều nói ông Lục bảo đắng miệng, ăn thứ gì cũng không thấy ngon miệng, thế nên Lục Đông Thâm đã cất công tới phố người Hoa một chuyến, tìm cửa hàng cổ "Túy Đào Nguyên". Đầu bếp trong này rất giỏi các món Quảng Đông, cũng là khẩu vị mà Lục Chấn Dương thích ăn nhất.
Trong lúc sắp đồ ăn, quản gia nói với Lục Đông Thâm: Khoảng thời gian này liên tục có không ít người đến, trên danh nghĩa là thăm nom sức khỏe ông Lục, thực tế là muốn thăm dò tin tức, đều bị tôi chặn ngoài cửa lớn, ngoại trừ ngài Ellison.
Lục Môn xáo trộn.
Nhất là trong thời điểm hiện tại khi dự án công nghệ gen đang ầm ĩ chưa từng thấy. Tất cả mọi người đều đả kích Lục Đông Thâm, ép anh ra mặt xin lỗi, mỗi câu mỗi chữ đều đâm thẳng vào tim, muốn giết người trong vô hình.
Khi Lục Đông Thâm bước vào phòng khách, Charles Ellison đã nói chuyện với Lục Chấn Dương được một lúc rồi. Lục Chấn Dương nằm tựa lưng vào ghế dài, trên người đắp một chiếc chăn lông cừu mỏng màu trắng, sắc mặt vẫn khá ổn.
Charles Ellison đang pha trà, động tác có phần vụng về. Ông ta rất si mê nghệ thuật trà Trung Quốc, tiếc rằng tay chân lại không khéo léo. Dù Lục Chấn Dương có đích thân đào tạo, ông ta vẫn quên hết bước nọ đến bước kia. Chẳng trách mỗi lần nói chuyện về khả năng trà đạo của Charles Ellison, Lục Chấn Dương đều nói bao nhiêu thông minh ông ấy đã dồn hết vào chuyện làm ăn thương trường rồi.
Hai người ngồi nhìn ra cửa sổ.
Bên ngoài là một trời phồn hoa.
Xuyên qua phồn hoa chính là một sân golf rộng lớn ngút tầm mắt, cỏ mọc xanh rì, có công nhân đang dọn dẹp cắt cỏ.
Ngửi thấy mùi trà thơm, Lục Đông Thâm tưởng như mình đang trở lại Lâm khách lầu.
Thương Lăng bình yên, đó là sự yên bình đích thực, hoàn toàn khác với biệt thự nhà họ Lục. Nơi đây cũng coi như là bình yên, nhưng nếu xé bỏ lớp mặt nạ bên ngoài, thứ phải đối mặt luôn là mưa máu gió tanh.
Charles Ellison đang lo lắng tình hình trước mắt, không chỉ ông ấy, vài cổ đông khác đứng về phía Lục Đông Thâm cũng đều lo lắng cả.
"Dù gì đi nữa cũng không thể ra mặt." Charles Ellison tỏ thái độ kiên quyết: "Không thể nhận sai, không được xin lỗi, bằng không cháu biết rất rõ hậu quả sẽ là gì."
Lục Đông Thâm đón lấy tách trà trên tay ông ấy, rửa lại trà rồi pha lại, động tác thuần thục thành một chuỗi liên tục.
Sao anh lại không rõ hậu quả là gì?
Dự án công nghệ gen mới khởi đầu nhưng có rất nhiều tranh cãi trong việc chọn người phụ trách, đúng lúc này chuyện nhà máy sinh học ba năm trước lại bị tung ra.
Lục Chấn Danh ra mặt xinb lỗi thậm chí chủ động rút lui khỏi Hội đồng quản trị, trông có vẻ như để tâm tới đại cục, biết lỗi nhận lỗi, nhưng thực chất là lòng dạ hiểm ác, là muốn dồn hết mọi mâu thuẫn về phía Lục Đông Thâm.
Xảy ra án mạng, tuy chỉ nói một câu xin lỗi bâng quơ chẳng đủ để khiến dư luận bớt phẫn nộ, nhưng đối với một người từ đầu tới cuối vẫn không ra mặt nhận sai lại càng đáng hận hơn.
Lúc này một khi Lục Đông Thâm ra mặt thì trừ phi cũng giống như Lục Chấn Danh vậy, thừa nhận sai lầm, công khai xin lỗi sau đó một lần nữa rút lui khỏi mọi vị trí trong Lục Môn, thậm chí ra khỏi Hội đồng quản trị, như vậy mới có thể làm dịu cơn bão táp này.
Nhưng làm như vậy rồi thì Lục Đông Thâm sẽ đánh mất tư cách giành giật vị trí người chịu trách nhiệm dự án công nghệ gen, người ở vào thế ngư ông được lợi chính là Lục Khởi Bạch.
"Nước cờ này của cha con Lục Chấn Danh quả là cao tay." Lục Chấn Dương đón lấy tách trà Lục Đông Thâm đưa, mở nắp thổi thổi cho nguội bớt.
"Giải quyết tận gốc, hy sinh Lục Chấn Danh để bảo vệ Lục Khởi Bạch, cha con nhà đó quả thật tàn nhẫn."
Chuyện này, thật ra người trong cuộc đều có thể nhìn ra rõ ràng, có điều lợi dụng người khác làm nòng súng, thường như vậy ngược lại càng dễ dàng đạt được mục đích.
Lục Đông Thâm lại rót thêm một tách trà cho Charles Ellison, cười khẽ: "Chú hai thật sự đề cao cháu rồi."
Charles Ellison đón lấy tách trà, nhíu mày trầm tư: "Chuyện này đã không thể chậm trễ được nữa, cháu phải nghĩ cách đối phó mới được, dù sao thì trong Hội đồng quản trị vẫn còn một số cổ đông chỉ nhìn vào lợi ích."
Charles Ellison nói không sai. Hội đồng quản trị Lục Môn như đầm rồng hang hổ. Ngoài những cổ đông kỳ cựu ra, có không ít cổ đông mới gia nhập chỉ quan tâm tới ví tiền của mình. Thế nên, trước mắt trong cục diện mà Lục Khởi Bạch chiếm thế thượng phong, những cổ đông ủng hộ Lục Đông Thâm giờ quay sang ủng hộ Lục Khởi Bạch là chuyện rất bình thường.
Sau khi Charles Ellison đi khỏi, chỉ còn lại Lục Chấn Dương và Lục Đông Thâm.
Lục Chấn Dương nhấp một ngụm trà: "Hôm qua trợ lý của Nam Thâm gọi điện thoại tới nói, sau khi Nam Thâm kết thúc buổi biểu diễn có nhận được một bưu kiện uy hiếp, bên trong toàn là những thứ rùng rợn bẩn thỉu, còn viết mấy lời độc ác trù ẻo nhà họ Lục."
Lục Đông Thâm tự rót trà cho mình: "Con đã làm liên lụy tới nó rồi."
"Đâu phải con không hiểu tính cách của em mình, có khi nào nó để tâm tới mấy chuyện đó đâu?" Lục Chấn Dương khẽ nói: "Bố chỉ muốn nói với con rằng, con là con trưởng của nhà họ Lục. Dù con có ngồi lên chiếc ghế quyền lực hay không, thì con cũng là cái gai trong mắt người khác. Sinh ra trong nhà họ Lục là không được làm theo ý mình. Ngồi được lên, con còn có thể có khả năng bảo vệ người mà con muốn bảo vệ. Còn không ngồi lên được, bản thân còn khó giữ, nói chi tới quan tâm người khác. Đằng sau những lợi ích khổng lồ là sự đánh mất lương tâm. Hôm nay Lục Khởi Bạch có thể hy sinh bố mình, ngày mai nó cũng có thể vì quyền thế mà hai tay dính máu."
"Những điều bố nói con đều hiểu." Lục Đông Thâm ngữ khí nhạt nhòa: "Cha nào thì con nấy. Ba năm trước chú hai tàn nhẫn ra tay với con. Ba năm sau, con của ông ta bắt chước làm theo là chuyện bình thường."
"Đây là một con đường không có đường về, có trách thì trách con đầu thai nhầm nhà, sinh ra trong nhà họ Lục." Lục Chấn Dương bày ra vẻ mặt mệt mỏi rã rời: "Cô Hạ hận con rồi phải không?"
Đây là lần đầu tiên kể từ khi hai người họ chia tay, Lục Chấn Dương nhắc tới Hạ Trú. Bàn tay Lục Đông Thâm đang cầm tách trà chợt khựng lại, nhưng cũng bình thường lại rất nhanh, khi lên tiếng, giọng anh hơi chua xót: "Có lẽ vậy."
"Thế nên, con sớm đã biết cô ấy sẽ không phản bội con?"
"Vâng." Lục Đông Thâm nhẹ nhàng nói: "Con tin cô ấy, bất kỳ ai cũng có thể phản bội con, duy chỉ có cô ấy là không."
Lục Chấn Dương gật đầu: "Lúc đó bố đã nghe Cận Nghiêm nói rồi, cũng từng nghi ngại. Về sau mẹ con nói với bố một chuyện, bố mới hiểu lúc đó cô Hạ đã chịu bao nhiêu ấm ức."
Lục Đông Thâm ngước mắt nhìn ông: "Chuyện gì ạ?"
"Mẹ con từng tới tìm cô ấy." Lục Chấn Dương nói: "Biết rõ không thể khuyên cô ấy ra đi nhưng vẫn tới tìm, sự thật là mẹ con muốn Hạ Trú nói hết mọi chuyện. Kết quả cô gái ấy quá chân thành, cũng quả thật rộng rãi phóng khoáng. Cô ấy đã nói với mẹ con điểm trí mạng của mình. Như vậy, coi như cô ấy đã chủ động giao điểm yếu của mình vào tay mẹ con?"
"Điểm trí mạng?"
"Mẹ con đã hứa với Hạ Trú, tuyệt đối không tiết lộ điểm yếu của cô ấy nửa lời. Thế nên điểm yếu đó là gì bố cũng không rõ, nhưng bố đoán là có liên quan tới khứu giác của cô ấy. Lúc đó chuyện của con và Hạ Trú ầm ĩ khắp nơi. Mẹ con về nói với bố, Hạ Trú sẽ không phải là người bán đứng con."
Bàn tay Lục Đông Thâm siết chặt tay trà, nhớ lại những cuộc đối thoại trước kia của họ.
"Bà chỉ muốn một lời hứa của em?"
"Đương nhiên, lẽ nào anh nghĩ mẹ anh còn có thể bắt em ký cam kết sinh tử gì đó sao?"
Lục Đông Thâm bỗng cảm thấy vết thương trên ngực lại nhói đau. Trên thực tế, cô đúng là đã ký cam kết sinh tử, chỉ vì yêu anh.
Anh bất chợt nhớ tới lúc ở phòng hội nghị, khứu giác của cô hình như thật sự có vấn đề, trái tim Lục Đông Thâm thắt lại, một nỗi đau khó mà diễn tả cứ từ từ lan ra như sóng.
Qua một lúc rất lâu, anh mới lên tiếng: "Bố, con muốn lấy cô ấy. Ngoài cô ấy ra, không ai có tư cách làm dâu trưởng của Lục Môn."
Lục Chấn Dương bật cười: "Bên ngoài có biết bao cô gái nhào về phía con, đó là vì họ không biết vũng nước Lục Môn này sâu đến mức nào. Ai đó thật sự hiểu rõ, bố nghĩ sẽ chẳng mấy người dám làm vợ con đâu. Thật ra cả bố và mẹ con đều rất quý cô gái Hạ Trú đó. Cô ấy quả cảm, phóng khoáng, quan trọng hơn là rất thông minh, cũng chỉ có những cô gái như vậy mới có gan bước vào Lục Môn. Có điều..."
Lục Đông Thâm ngước mắt nhìn ông.
Lục Chấn Dương thở dài: "Chỉ có điều bố nghe nói trong buổi họp báo cô ấy đã rất quyết tâm và tuyệt tình. Nghĩ lại cũng chẳng có mấy cô gái dám tự cầm dao đâm mình. Không cần biết lúc đó cô ấy có lòng giúp con, nhưng oán trách con là điều chắc chắn. Càng là người sống phóng khoáng sẽ càng yêu hận rõ ràng. Sau này, cô ấy cũng chưa chắc là người con muốn cưới là sẽ chịu đâu."
Lục Đông Thâm rót thêm trà cho Lục Chấn Dương, ngữ khí kiên quyết: "Tiếp tục theo đuổi, theo đuổi tới khi cô ấy kiệt sức thì thôi."
~Hết chương 391~