Lúc đó, Dương Viễn cũng nghĩ như Nhiêu Tôn vậy, chẳng qua chỉ là đấu quyền thôi mà...
Nhưng, sau đó xem xong clip anh ấy mới cảm thấy người giờ phút này có thể cứu mình, chỉ có Nhiêu Tôn mà thôi.
Tưởng Ly nhận ra một chút khác lạ từ ánh mắt của hai người họ, cố tình ho khẽ hai tiếng, khiến Tưởng Tiểu Thiên lại một phen hốt hoảng. Vốn dĩ Nhiêu Tôn mang theo thái độ nghiêm túc, vừa nhìn thấy Dương Viễn như vậy thì bèn cố tình nói: "Tôi suýt nữa thì quên, đường đường cậu chủ nhà họ Dương đây còn là đai đen Taekwondo đấy."
Điều này khiến Tưởng Ly bất ngờ, cô cố tình ra vẻ sùng bái: "Dương đại ca, anh giỏi thật đấy."
Một tiếng "Dương đại ca" khiến Dương Viễn nổi da gà, lại mơ hồ cảm thấy cánh tay phải của mình đau đớn như bị rạn nứt, vội nói: "Có chút thường thức nào không vậy? Taekwondo thiên về kỹ thuật, chứ không phải thực chiến, có lợi hại hơn nữa cũng không thể lên sàn đấu. Thế nên vẫn phải là Tôn thiếu. Xét về bản lĩnh đối đầu quyền anh, Tôn thiếu không hề yếu."
Giống như việc Nhiêu Tôn điều tra anh ấy, anh ấy cũng điều tra Nhiêu Tôn, hợp tác mà, biết người biết ta mới được.
Nhiêu Tôn uể oải đáp lại: "Đích thực, có thể đánh gục đối phương trên sàn đấu mới có bản lĩnh, còn lại đều là võ mèo. Sao tôi lại nhớ, lúc trước cậu chủ Dương còn từng luyện tập võ quyền anh tổng hợp nhỉ? Chắc cũng phải đến bảy, tám năm rồi."
Dương Viễn đen xì mặt.
Tưởng Ly cố nhịn cười, dựa người ra sau: "Hóa ra bên cạnh em toàn là cao thủ."
Hai mắt Tưởng Tiểu Thiên sáng rực lên, giống như hai quả trứng bồ câu vậy: "Vậy hai anh có thể đánh lại Tưởng gia của chúng tôi không? Nếu đánh lại thì xách đại một người lên sàn đấu cũng không thành vấn đề."
Nhiêu Tôn ngó Tưởng Tiểu Thiên, gằn mạnh từng chữ: "Cậu không biết thế nào gọi là nam nữ khác biệt à? Phụ nữ đánh giỏi đến đâu, khi gặp phải kỳ phùng địch thủ cũng sẽ thua về sức lực!"
Thật ra Tưởng Ly cũng chưa nghĩ ra kế gì hay, cô coi như đang quyết một trận sống mái, ngẫm nghĩ nếu giả sự thực sự không thể một chiêu không chế địch thì chỉ còn cách lấy rắn chọi rắn. Thế nên sau câu nói của Nhiêu Tôn, trong đầu cô bất ngờ nổ ra một vài tia sáng rực rỡ như pháo hoa.
Chỗ pháo hoa đó vừa tập trung lại thì cô nghe thấy tiếng Dương Viễn đập bàn đứng dậy, phá tan mọi suy nghĩ của Tưởng Ly.
"Tôi nghĩ kỹ rồi, chẳng qua chỉ là đánh nhau thôi mà? Tôi đánh thay cô!"
Anh ấy không hiểu về Mark, nhưng anh ấy hiểu rõ Lục Đông Thâm, lên sàn đấu có thể bị đánh chết, nhưng không lên anh ấy chắc chắn sẽ bị Lục Đông Thâm đánh chết. Chi bằng cứ chọn đường trước, phấn đấu hết sức, chưa biết chừng lại kiếm được thắng lợi trong nguy hiểm, cuối cùng có thể để lại hình tượng anh hùng cứu mỹ nhân trong mắt Lục Đông Thâm.
Thấy nét mặt anh ấy nghiêm túc, Nhiêu Tôn phát hiện ra anh ấy không hề đũa, bèn nhìn anh ấy với vẻ kỳ quặc. Dương Viễn nói lời an ủi Tưởng Ly: "Rút đao tương trợ vì bạn bè, Dương Viễn này không làm được hay sao?"
Nhiêu Tôn giơ ngón cái lên với anh ấy.
Tưởng Ly cùng không cười đùa bỡn cợt nữa, tỏ ý bảo Dương Viễn ngồi xuống, suy nghĩ một lát rồi nói: "Em ấy, từ nhỏ học hí kịch cũng có chút võ nghệ căn bản, nhưng không thành hệ thống, sau này theo Đàm gia rèn luyện mới nên hồn. Tính về tuổi tác, thật ra em không phải đối thủ của hai anh, nhưng mỗi chiêu thức em học được từ Đàm gia đều là cách làm sao khống chế kẻ địch, không tốn sức không tốn thời gian, nghiên cứu về việc triệt để, nhanh chóng hạ gục đối phương. Thế nên, nếu xét về kinh nghiệm thực chiến, cả hai anh đều không bằng em."
Cô nói đúng là có lyú, điểm này Nhiêu Tôn và Dương Viễn đều không thể không thừa nhận, dẫu sao họ cũng đã lâu lắm rồi chỉ lăn lộn chốn thương trường.
"Quan trọng là Ấn Túc Bạch nói rõ muốn em đối đầu với Mark." Sắc mặt Tưởng Ly bình thản: "Suy nghĩ của hắn em hiểu, có thể sống sót ra khỏi lồng, mới có thể khiến người khác tâm phục khẩu phục."
Dương Viễn xua tay: "Thu lại Meet, làm nhiễu loạn võ quán, ăn còn bản lĩnh gì để mà nhiều chuyện."
"Chiến trường dễ dọn, lòng người khó thu." Tưởng Ly nói rành mạch.
Nhiêu Tôn khẽ nheo mắt nhìn cô, bất thình lình hỏi: "Em cần nhiều người như vậy làm gì?"
Tưởng Ly né tránh ánh mắt anh, cố làm ra vẻ thản nhiên: "Rảnh rỗi nhàm chán trút giận."
Dương Viễn không quá để tâm tới nguyên do cô thu nạp người, nói với cô: "Em muốn rắn với Mark hoàn toàn là không thể, chưa nói đến kỹ thuật đánh đấm của hắn, tính riêng sức mạnh thôi em cũng không địch được hắn."
Câu nói này lập tức lại làm bùng ngọn lửa nhỏ trong đầu Tưởng Ly, một ý tưởng theo đó nảy sinh: "Thế nên, em sẽ không rắn đấu rắn với hắn."
Dương Viễn và Nhiêu Tôn đều tỏ ra không hiểu.
Tưởng Ly đứng lên, làm động tác ưỡn ngực giãn cơ, vươn dài cánh tay nói: "Nhưng em vẫn cần hai anh, để luyện tập."
***
Tưởng Ly không xa lạ gì võ quán phi pháp này. Đàm Diệu Minh từng có một vụ làm ăn bàn bạc thành công tại một võ quán phi pháp ở vùng duyên hải. Lúc đó cô ở bên Đàm Diệu Minh, họ bàn chuyện của họ, cô chỉ nhìn hai người trên sàn đấu đánh đến một mất một còn.
Đàm Diệu Minh không hứng thú với việc đánh quyền chết, thấy cô cứ nhìn mãi, anh ấy hiểu lầm rằng cô thích, bèn hỏi cô có đánh cược hay không. Cô lắc đầu, trong suy nghĩ của cô chuyện đánh đấm này chỉ cần giúp rèn luyện sức khỏe là đủ rồi.
Ông chủ võ quán cười phá lên nói với cô: Cô gái, tối nay không có gì kích thích, gặp một ván đánh quyền chết rồi đặt cược mới gọi là đã.
Cô không hiểu.
Khi trở về xe, Đàm Diệu Minh mới giải thích với cô đó gọi là "cú đấm giết người".
Võ quán phi pháp bên dưới Meet không phải ngày nào cũng mở, chỉ còn vào thứ Ba khi quán vắng người, hơn nữa còn phải sau nửa đêm. Toàn là khách quen giới thiệu cho khách quen, không có lời mời không được vào trong.
Mỗi tuần mở một lần, nhưng không phải lần nào cũng có đánh quyền chết, phải có khách hàng bỏ được tiền ra yêu cầu thì mới có.
Võ quán mở ở tầng hầm B2, trước kia là khu để xem dưới lòng đất của quán bar, bây giờ đều được sửa sang dọn dẹp sạch sẽ, dù là tới uống rượu hay tới xem quyền, xe của khách đều để cả trên mặt đất.
Lối vào võ quán rất kín đáo, không có thang máy dẫn trực tiếp, thang máy trong quán cũng chỉ dẫn tới tầng hầm B1. Dù là nhìn từ bên ngoài hay nhìn từ bên trong, Meet vẫn chỉ là một quán bar bình thường.
Đưa giấy mời xong, có bảo vệ quán bar dẫn đường tới chỗ của vệ sỹ riêng, sau đó họ lại dẫn đường tới cửa kín. Vào cửa kín rồi lại được người phụ trách canh gác võ quán dẫn vào trong, tầng tầng lớp lớp, cực kỳ cẩn trọng.
Cuộc đấu hôm nay có đông khách xem, khách cược cũng nhiều, đến từ khắp nơi trong cả nước.
Một là vì có Mark lên sàn.
Hai là vì có người ngang nhiên khiêu khích Mark, lại còn là một cô gái.
Cũng có người biết danh tiếng Tưởng Ly, nên đặt toàn bộ tiền cược vào cửa Tưởng Ly, nhưng đa số là đặt cho Mark.
Sự náo nhiệt sau nửa đêm được châm lên.
Đông người đứng sẽ lộ rõ cái chật chội của nơi này.
Có rất ít ghế ngồi, cho dành cho các vị khách đặt cược nhiều tiền, những người xem khác đa phần phải đứng. Đây không phải thiên đường mà giống như địa ngục hơn, không phân biệt giàu có sang hèn, không quan tâm địa vị cao thấp, thứ gọi là lòng người méo mó nhất trên đời vào tới đây cũng được đã đời và thoải mái.
Ánh đèn vàng vọt như ánh hoàng hôn, một nơi tập trung đủ hạng người, trong số những làn khói thuốc mù mịt kia có loại cao cấp, cũng có loại tầm thường. Mùi rượu bọc quanh tiếng la ó. Trong ánh mắt của các khách tới xem đều là sự dã man và sùng bái sức mạnh nguyên thủy. Họ thể hiện trần tụi những tham lam, khát máu và những màn cá cược tận sâu trong thâm tâm.
Danh sách những người được đi theo Tưởng Ly có hạn. Một đoàn người rầm rộ, cuối cùng tất cả đều bị chặn lại ở tầng B1. Có thể đi cùng ngoài Tưởng Tiểu Thiên ra thì chỉ còn đám Răng trắng.
Tưởng Tiểu Thiên lo lắng trong lòng, sợ tên Ấn Túc Bạch kia lừa phỉnh. Tưởng Ly thì nghĩ sẽ không có chuyện đó. Đám đông hôm nay không nhỏ, Ấn Túc Bạch muốn ngang nhiên giở trò thì sẽ đánh mất uy tín. Hơn nữa, Dương Viễn và Nhiêu Tôn cũng coi như hai tấm vương bài của cô, họ sẽ xuất hiện tại đây với tư cách người đặt cược, Ấn Túc Bạch ít nhiều vẫn phải kiêng dè thân thế của họ.
~Hết chương 380~