Người Tình Trí Mạng

Chương 370




Phong cách trang trí trong Meet đã có chút thay đổi.

Trước kia có khá nhiều chỗ ngồi, bàn đơn, bàn bốn, bàn đôi… chia thành các khu vực riêng biệt. Hơn nữa khi trước loại ghế được lựa chọn đều rất tỉ mỉ, làm bằng gỗ thuần, bên trên có khắc những hình may mắn của nền văn hóa Đông Ba, rất có nét đặc sắc của dân tộc. Bây giờ, vừa bước vào đã cảm thấy rất rộng rãi. Không ít bộ bàn ghế sẽ được dọn đi, chỉ để lại toàn những chiếc sofa Bố Thượng hoặc những chiếc ghế nhựa rẻ tiền.

Tưởng Ly từ tận đáy lòng bài xích việc bày những chiếc sofa Bố Thượng trong hoàn cảnh này.

Ánh đèn mờ ảo không rõ ràng, người qua người lại, rượu rơi ly đổ. Gỗ thật lau một cái là sạch, còn Bố Thượng thì khác, ai mà biết được bên trên có bao nhiêu vi khuẩn.

Dành ra nhiều không gian hơn là để chứa được nhiều khách khứa hơn.

Tưởng Ly hờ lạnh một tiếng trong lòng, chẳng qua cũng là một người ham mê lợi ích mà thôi.

Meet không to như quán bar trong Skyline Thương Lăng nhưng lại là nơi tập trung tất cả những nam nữ hiện tại tại Thương Lăng. Nơi đây chia làm hai tầng, một tầng là ghế rải rác, chính giữa có sân khấu cao cao. Trên sân khấu còn dựng một chiếc cột sắt, mé trái là khu vực nghỉ ngơi của ca sỹ và DJ, đủ các loại đĩa nhạc được trang trí toàn bộ bức tường.

Mé tay phải có một chiếc cầu thang bằng kính men dần lên trên, hướng thẳng về phía khu vực ghế ngồi. Cầu thang này cũng có câu chuyện. Mỗi tối đều có những cô gái ăn mặc nổi bật lòe loẹt đi ngang qua bên trên, những người ngồi dưới ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy cả thế giới bên dưới vạt váy của họ, cực kỳ mờ ám.

Sân khấu đối diện với một khu pha chế rượu cực lớn. Trước kia khi Tưởng Ly chơi ở đây, 6 bartender ở khu này đều đồng thời bận rộn không có lúc nghỉ ngơi.

Toàn bộ quán bar có tầng 1 phong kín, tầng 2 có cửa sổ. Khi trời ấm áp, đẩy cửa sổ ra là có thể nhìn thấy sự náo nhiệt của thành cổ Thương Lăng.

Các nhân viên chưa đến đủ, tuy rằng đã đến giờ kinh doanh, nhưng đến nhân viên vệ sinh còn chưa thấy.

Tưởng Ly vừa bước vào liền nghe thấy có người lớn tiếng hào sảng trên chiếc ghế bên cạnh quầy bar, bàn được người đó vỗ bồm bộp.

“Không phải tôi khoác lác với cậu đâu, muộn một bước là chết ngay ở đó rồi. Tôi là ai chứ? Trời Nam biển Bắc coi như đã xông pha không ít, chuyện gì mà chưa từng gặp chứ…”

Nói tới đây, người đó bị Tưởng Ly đột ngột bước vào ngắt lời. Anh ta nhìn về phía cô một cái rồi nhíu mày.

Người bạn kia thúc giục anh ta: “Về sau thì thế nào? Đám đó rốt cuộc là ai?”

“Ai mà biết?” Người đàn ông có lẽ không muốn thể hiện sự yếu thế trước mặt người, bèn hạ thấp giọng.

Khi Tưởng Ly bị hai người thuộc hạ kia đuổi kia, bên tai thoáng qua giọng nói trầm thấp của người đàn ông: Về sau tôi nghe ngóng qua, vùng núi hẻo lánh đó cực kỳ tà ma…

“Cô gái này sao không hiểu quy tắc vậy chứ?” Một trong số hai người đó quát to.

Tưởng Ly lẳng lặng liếc nhìn về phía quầy bar.

Trên ghế có hai người, ánh sáng ở khu vực đó rất tối, không nhìn rõ tướng mạo. Người đàn ông nói to nghiêng người đối diện với cô. Cô có thể nhìn thấy là bóng lưng cao to lực lưỡng của anh ta. Bàn tay đã đập xuống bàn, trên mu bàn tay còn có hình xăm.

Tưởng Ly không tiến lên, nói một câu với người đàn ông quát mình: “Một ly Dry Martini, một ly Bacardi.”

Người đó sững sờ: “Gì cơ?”

Người đàn ông xăm người ở quầy bar cũng nghe thấy Tưởng Ly vừa nói gì. Lần này anh ta quay mặt ra, nhìn cô từ đầu tới cuối.

“Không biết pha hả?” Tưởng Ly cười: “Meet nổi tiếng nhất chính là pha chế rượu mạnh. Hai loại vừa rồi là hai loại được gọi nhiều nhất. Nếu không biết pha, thì gọi điện hỏi bartender của mấy người đi. Tôi là khách, khách hàng là thượng đế. Tưởng Tiểu Thiên, chúng ta lên tầng ngắm cảnh thôi.”

Dry Martini chỉ dùng Gin 43 độ và Absinthe 75 độ để pha chế, vừa dứt khoát thẳng thắn lại nồng đậm vị cay; Bacardi càng là chiến đấu cơ trong các loại rượu mạnh. Bacardi 151, Bacardi trắng và Bacardi đen. Trong đó Bacardi 151 có chỉ số cao đạt 75,5. Nói theo cách của một người thường xuyên ra vào quán bar thì: Nếu bạn hận ai thì chỉ cần ném một ly Bacardi lên người hắn là đủ công lực của xăng rồi.

Hai loại rượu này, một người không có tửu lượng sẽ không dám vẽ vời.

Tưởng Ly chọn một vị trí gần cửa sổ. Tưởng Tiểu Thiên ngồi đối diện cô, ở giữa là một chiếc bàn dài, góc bàn có dựng một menu gọi rượu bằng chất liệu PMMA, giới thiệu các vị mới mùa đông. Bên cạnh menu gọi rượu có một bình hoa cổ mảnh với những hoa văn màu xanh lạnh. Trong bình hoa có cắm một bông hoa hồng đỏ, đồ giả.

Bình hoa xanh, hoa hồng giả màu đỏ nổi bật trên lớp khăn trải bàn màu diệp lục. Những màu sắc này kết hợp với nhau không cần nhắc cũng biết đủ kích thích.

Tưởng Ly rút bông hoa hồng đó ra, giơ tay ném lên trên bậu cửa, rồi nói một câu: “Phẩm vị của tên họ Ấn này không ổn.”

Tưởng Tiểu Thiên tiếp lời: “Dạ phải, so với Đàm gia thì kém xa.”

“Nhìn rõ chưa, hắn chính là Ấn Túc Bạch?”

Tưởng Tiểu Thiên gật đầu: “Răng trắng từng gửi ảnh qua, so sánh thì em thấy đúng là hắn rồi, nổi bật nhất chính là con chim ưng được xăm trên mu bàn tay. Ban nãy từ góc đó em nhìn rất rõ, chính là một con chim ưng, chạy không thoát được.”

“Chim ưng sao?” Tưởng Ly nhìn ra cơn mưa tuyết ngoài cửa sổ khẽ cười: “Chẳng mấy chốc sẽ biến thành chim ưng trọc đầu rồi.”

Chẳng bao lâu sau, có tiếng bước chân vang lên. Nghe tiếng thì người đến có vẻ rất nặng nề.

Quả không sai, chính là người đàn ông có hình xăm trên mu bàn tay, vóc người lực lưỡng. Nói cách khác, chính là Ấn Túc Bạch vẫn luôn né tránh không gặp nhưng lại đứng sau giở trò xấu xa.

Tưởng Ly ngồi im không nhúc nhích.

Tưởng Tiểu Thiên nhìn thấy cảnh ấy, bỗng chốc cảm xúc nể phục dành cho Tưởng Ly ào ào như trường giang nước chảy không ngừng. Thật hay cho một chiêu lấy tĩnh chế động, thâm nhập vào hang cọp mà vẫn án binh bất động, nhẹ nhàng đi lên tầng hai gọi rượu. Tên họ Ấn đó dĩ nhiên sẽ không thể ngồi yên.

Cậu chủ động ngồi xuống bên cạnh Tưởng Ly.

Trước khi Ấn Túc Bạch lại gần, Tưởng Ly từ tốn nói với Tưởng Tiểu Thiên một câu: Đáng tiếc cho cái tên này.

Phía ghế ngồi bên này được thắp đèn, thế nên, lúc này ngoại hình của Ấn Túc Bạch đã trở nên rõ ràng hơn.

Chắc nịch.

Đây là ấn tượng đầu tiên lướt qua trong đầu Tưởng Ly.

Thân hình cao một mét bảy, giống như một cái thùng phi lăn qua. Nguyên do là vì chiều cao của anh ta lại tỷ lệ nghịch với vóc người. Trông anh ta rất hung hãn, có một vết sẹo kéo dài từ mi mắt phải ra tận tai, mí mắt phải cũng vì nguyên nhân này mà hơi sụp xuống. Da dẻ đen sạm. Anh ta mặc một chiếc sơ mi caro, cổ đeo một sợi dây vàng nặng chịch. Kiểu ăn mặc tiêu chuẩn cho một kiểu người của xã hội như thế này đã chứng thực phán đoán ban nãy của Tưởng Ly: Phẩm vị không ổn.

Anh ta một tay bưng khay. Tới trước bàn, anh ta đặt hai ly rượu xuống bàn, quăng chiếc khay qua một bên, đường hoàng ngồi xuống đối diện Tưởng Ly.

Tưởng Ly liếc nhìn mu bàn tay của anh ta, vừa hay nó được gác lên bàn. Là một con chim ưng, trông rất ngầu và bá đạo.

Rất nhanh, hai tên kia cũng xông lên, đứng phía sau anh ta, một trái một phải như hai tên tướng tôm tép vậy.

“Cô là…” Ấn Túc Bạch tựa ra sau ghế, nhìn cô nửa đùa nửa thật. Biểu cảm này khiến người ta rất không thoải mái.

Cô khẽ rướn môi: “Tưởng Ly Thương Lăng.”

Chẳng qua chỉ là một kẻ phô trương thanh thế. Cô đã đưa phong bì rồi, anh ta có thể không biết sao?

“Tưởng Ly à…” Ấn Túc Bạch phá lên cười, hắn vỗ mạnh bàn tay to như gấu lên mặt bàn. Quả nhiên không khác gì động đất. Hắn quay đầu nhìn hai thuộc hạ của mình: “Biết cô ta là ai không? Người phụ nữ của Đàm Diệu minh, ai ai cũng tôn trọng gọi là Tưởng gia. Nói trắng ra, chẳng phải là một đứa làm ấm giường cho đám đàn ông sao?”

Hai tên thuộc hả cũng cười ha hả.

Tưởng Tiểu Thiên phẫn nộ, đang định đập bàn đứng lên thì nghe thấy Tưởng Ly nhẹ nhàng nói một câu: “Tiểu Thiên, uống ly rượu vào cho ấm người.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.