Người Tình Trí Mạng

Chương 308




Thật ra Hạ Trú muốn nói với Lục Đông Thâm rằng, còn cả ngày sinh nhật của anh nữa.

Cuộc sống sẽ chẳng hậu đãi ai, nó sẽ không hận thù bạn, đương nhiên cũng sẽ không yêu thương bạn, nó sẽ dựa theo tính tình của mình để mang tới cho bạn những biến cố không thể lường trước được. Song hành cùng với những thay đổi thất thường của cuộc sống, Hạ Trú đã sớm quen với sự bất ngờ, nhưng bây giờ, cô dường như càng tham lam sự ấm áp trước mắt mà quên mất bản chất tàn khốc của cuộc sống.

Một dịp đặc biệt được chuẩn bị kỹ lưỡng, giờ đang trong tình hình này, đổi lại là cô cũng chẳng có tâm trạng đón.

"Đông Thâm." Cô ôm chặt anh: "Em có thể giúp gì cho bác Lục không?"

Lục Đông Thâm cúi đầu nhìn cô: "Trước kia em từng cứu ông một lần, thật ra đã sớm hiểu rõ tình trạng sức khỏe của ông rồi, đúng không?"

Dùng mùi hương chữa bệnh cho người là bản lĩnh của Hạ Trú, chỉ cần cô ra tay cứu giúp, bắt buộc phải biết trước thể chất của đối phương và tình hình sức khỏe, nếu không sao có thể điều chế ra mùi hương phù hợp với đối phương?

Hạ Trú gật đầu, ánh mắt cũng dần dần tối đi.

Không cần Lục Đông Thâm nói nhiều, cô cũng biết lần này mình không thể cứu nổi Lục Chấn Dương. Tuy rằng chỉ là vết thương bên ngoài, nhưng cô cũng đồng thời phát hiện ra bệnh ung thư của ông. Có nhiều lúc, mùi hương cũng chỉ có thể duy trì mạng sống mà thôi. Thân phận của Lục Chấn Dương đặc biệt, tuy không thể công bố bệnh tình với bên ngoài, nhưng trong nhà chắc không thể tránh khỏi việc mời chuyên gia thử đủ mọi cách thức. Lần trước khi gặp ông, cô cũng đã có một dự cảm chẳng lành.

Có thể khiến Lục Môn rục rịch nổi sóng như vậy, nghĩ cũng đủ biết tế bào ung thư trong người Lục Chấn Dương đang phát triển rất nhanh.

Lục Đông Thâm thấy nét mặt cô hụt hẫng bèn xoa nhẹ đầu cô, thở dài: "Con người sống chết có số. Bé con, đây không phải lỗi của em, em không cần tự trách. Người ta sống hết cuộc đời cũng giống như một lần vượt biển sâu lửa nóng vậy, không ai có thể bình an mãi mãi."

Hạ Trú ngước mắt lên nhìn anh: "Em không thích anh nói như vậy."

"Nhưng em cũng biết đây là sự thật." Miệng Lục Đông Thâm tuy mỉm cười, nhưng ánh mắt sâu khó mà hiểu được. Anh nói: "Anh cũng sẽ không bình yên cả đời, em đi theo anh thì nên biết đó là một cuộc mạo hiểm."

"Vậy vì sao ban đầu anh còn chọc ghẹo em?" Hạ Trú hỏi ngược lại.

Lục Đông Thâm cười khẽ, giơ tay vuốt lên xương mày của cô: "Tại em chọc ghẹo anh trước chứ. Từ lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã nghĩ, sao đôi mắt của cô gái này lại đẹp đến vậy?"

"Lần đầu gặp anh, anh có cười nói thoải mái đâu." Hạ Trú cố tình trêu anh: "Cũng có thấy anh nhìn em chăm chú đâu."

"Anh vẫn nhìn em đấy chứ, có điều lúc đó em đang nghĩ làm sao để chơi anh." Lục Đông Thâm xoa đầu cô: "Có lúc con người ta rất kỳ lạ, lúc đó đã mơ hồ cảm thấy em là của anh. Thế nên, càng quan tâm thì càng phải vờ vịt."

"Vờ vịt gì?" Cô mỉm cười hỏi.

"Vờ ngầu, vờ lạnh lùng, vờ chín chắn, vờ vịt đủ kiểu để có thể thu hút sự chú ý của em."

Hạ Trú không ngờ anh lại nói vậy, phì cười thành tiếng, rồi ôm chặt lấy cổ anh: "Lẽ nào đó không phải là tính cách bản chất của anh?"

Lục Đông Thâm chỉ mỉm cười không trả lời. Lát sau, anh hơi cọ trán mình vào trán cô, thì thầm: "Khi em đồng ý làm bạn gái của anh, có một khoảng thời gian anh cảm thấy mình như đang nằm mơ, đẹp đến mức không chân thực luôn khiến anh hoài nghi chính mình. Em có tự do của em, anh có sự bó buộc của anh, nhưng em đã chấp nhận ở bên cạnh anh như thế. Bé con, em phải biết, chiếc ghế quyền lực của Lục Môn anh phải giành lấy, dù muốn hay không muốn, cuộc chiến khó khăn này là không thể tránh khỏi. Anh không có đường lùi khi thất bại, hơn nữa anh cũng không muốn nhận thất bại."

"Em biết." Hạ Trú nói không chút do dự: "Em đúng là ngốc mà, nên mới không tìm đường lùi của mình. Lục Đông Thâm, thật ra em thích anh như vậy, có dã tâm, có sức hấp dẫn, sống động như thực. Số phận đã định sẵn anh thuộc về thương trường, thế nên em đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi."

"Ngốc." Từ tận đáy lòng Lục Đông Thâm từ từ trào ra một dòng ấm áp, sự ấm áp này là cô mang tới, từ người con gái anh yêu trên đời này, là sự hy vọng vô tận cô mang lại cho anh, cũng là nguồn sức mạnh để anh dũng cảm tiến bước.

Anh nâng cao cằm cô lên, bờ môi mỏng nhẹ nhàng áp lên khóe môi cô, từng chút từng chút nuốt đi mùi hương của cô, tình cảm sâu nặng, mơn man vuốt ve: "Nhưng mà, anh yêu."

Hạ Trú chìm đắm vào nhiệt độ nơi bờ môi anh.

Chút lo lắng nhỏ bé trong lòng, những suy nghĩ còn chưa chắc chắn cũng tan thành mây khói.

Lời Trần Du nói không phải không có lý. Quý Phi rõ ràng cố tình, người nói có lòng, người nghe lẽ nào lại không có ý? Hạ Trú đúng là đã lo lắng rằng Lục Đông sẽ suy nghĩ nhiều.

Cô vừa định hỏi anh có tin cô không, nhưng phản ứng và những lời Lục Đông Thâm nói đã cho cô một viên thuốc an thần. Cô biết, anh chơa bao giờ nghi ngờ mình.

Sau khi Lục Đông Thâm buông cô ra, cô nói: "Em không đồng ý với phương án của Quý Phi.

Lục Đông Thâm nhìn cô, đợi cô tiếp tục nói.

"Lý do em đã nói ngay trong buổi họp rồi." Hạ Trú rất thẳng thắn: "Em cần phải nghiên cứu sản phẩm mới của Momo, xem họ có ăn cắp sạch sẽ hay không."

"Ý của em là, rất có thể họ cũng thay đổi công thức?"

Hạ Trú ngẫm nghĩ rồi nói: "Thay đổi công thức thì có lẽ họ không có thời gian, nhưng khi tổ hợp mùi hương, em đã có một chút điều chỉnh. Thế nên, em muốn xem tình hình nước hoa của đối phương rồi tính tiếp."

Lục Đông Thâm nâng mặt cô lên, hạ thấp giọng xuống: "Nếu áp dụng phương án ban đầu của Quý Phi, chí ít em sẽ không phải là người bị đẩy ra đầu sóng."

"Kiểu sung sướng một lần, khổ sở mãi mãi không thích hợp với em." Hạ Trú nhìn thẳng vào mắt anh: "Một là từ nay sẽ bị Quý Phi đè đầu, thứ hai là tuy thoát được nguy hiểm một lần nhưng tổn thương chất lượng thương hiệu, trước nay em không thích kiểu thỏa hiệp này."

"Không hổ danh là người con gái anh yêu." Lục Đông Thâm bật cười: "Có dã tâm."

"Dĩ nhiên." Hạ Trú cười sung sướng: "Tới ngày anh ngồi được lên chiếc ghế quyền lực, em sẽ lôi kéo con cháu nhà họ Lục, tới lúc đó đằng sau em sẽ có thiên binh vạn mã, hỗ trợ cho anh."

"Đừng kiêu ngạo." Lục Đông Thâm tươi cười đáp lại "dã tâm" của cô: "Sau lưng em chỉ có thể là anh."

Hạ Trú mỉm cười nép vào lòng anh.

Cô thích như vậy, chỉ cần là việc cô muốn làm, anh sẽ cho cô sự tin tưởng lớn nhất để thực hiện. Chỉ có điều sóng gió nào anh cũng quen gánh đỡ cho cô, cô rất muốn dùng hành động nói với anh rằng, thật ra cô cũng sẽ bảo vệ anh, giống như anh bảo vệ cô vậy.

***

Sản phẩm mới của Momo nhận được sự quan tâm của đông đảo quần chúng.

Tổng bộ Lục Môn một lần nữa ra lệnh điều tra, sau đó lại một lần bị Lục Đông Thâm phản bác. Đồng thời lúc này, đội điều tra của Skyline đang âm thầm tiến hành mọi việc, không quá rầm rộ ầm ĩ, ngấm ngầm nhưng không hề bỏ qua tình tiết nào.

Quý Phi được hẹn gặp nói chuyện, sau đó tới ekip của cô ta, rồi tới Hạ Trú, Trần Du...

Sản phẩm mới của thương hiệu H ở khu vực châu Á mãi vẫn không được công bố đã khiến tổng bộ của thương hiệu H tỏ ra bất mãn. Những cảm xúc ấy bị đè nặng lên Lục Môn hết lần này tới lần khác, cuối cùng ngay cả Cận Nghiêm cũng đích thân gọi điện thoại cho Lục Đông Thâm và hỏi: Giang sơn và người đẹp, bên nào nặng, bên nào nhẹ?

Lục Đông Thâm nói rằng: Giang sơn tuy nặng nhưng người con gái trong lòng càng nặng hơn.

Mấy hôm nay Lục Đông Thâm không về nhà, vì có chênh lệch múi giờ với phía Mỹ, thế nên ban ngày anh xử lý công việc của Skyline, ban đêm lại phải họp trực tuyến với tổng bộ Lục Môn. Khi Hội đồng quản trị họp, vị trí Chủ tịch vẫn luôn để trống. Người truyền đạt ý kiến của Lục Chấn Dương là Tần Tô, còn một người nữa, ngồi ở phía tay phải ngay bên cạnh ghế Chủ tịch, Hà Nại.

~Hết chương 308~

*Nghiêm cấm spoil về Hà Nại!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.