Từ trước đến nay cô vẫn luôn cảm thấy anh không biết mệt, đấu với trời, đấu với đất, đấu với người. Anh như một chiến sỹ đánh cho địch tan tác, đi tới đâu cũng có thể giết cho đối phương không còn mảnh giáp. Thế nên, ở trong mắt người ngoài anh là Chiến thần, đánh đâu thắng đấy.
Ở trong mắt cô, anh cũng là thần, cao cao tại thượng, mang đến cho cô hy vọng lại ban cho cô ấm áp. Không nhiều người đàn ông có thể khiến cô thần phục. Lục Đông Thâm chính là một trong số không nhiều ấy. Cô cam tâm tình nguyện nép bên cạnh anh, vì chỉ cần ở bên cạnh anh, cô sẽ có cảm giác an toàn chưa từng có.
Đã từng có một thời gian cô rất khó ngủ, sau khi ngủ cũng thường bừng tỉnh vì những cơn ác mộng. Cô tinh thông mùi hương, giúp được người khác nhưng lại không giúp được bản thân. Chuyện của Tả Thời giống như một tấm lưới khổng lồ lại có gai độc, thít chặt khiến cô không sao thở nổi, đồng thời người đầm đìa máu.
Tửu lượng được cô rèn luyện ra khi sống ở Thương Lăng. Cô nuôi thói quen uống rượu, mỗi lần bị ác mộng bám riết như ma quỷ, như hình với bóng, cô đều dùng rượu để làm tê liệt bản thân.
Đàm Diệu Minh nói với cô: A Ly, em cứ ngủ bên cạnh anh, anh sẽ bảo vệ cho em, đừng sợ.
Nhưng cô vẫn sợ.
Sợ bị ác mộng nuốt chửng đến mảnh xương cũng không còn, thế nên, cô càng ngày càng uống nhiều rượu.
Sau này, cô gặp được Lục Đông Thâm.
Lục Đông Thâm chưa từng nói với cô những lời như Đàm Diệ Minh, cô cũng ít gặp ác mộng đi một cách kỳ lạ.
Chỉ cần ở trong vòng tay anh, cô sẽ cảm thấy rất buồn ngủ, rất buồn ngủ. Cho dù chỉ cần dựa vào anh, cô cũng sẽ nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Thậm chí chỉ cần anh ở nhà, cho dù là làm việc trong phòng, cô cũng sẽ ngủ gật liên miên.
Có một dạo, cô nghi ngờ mình bị bệnh rồi, hoặc có thể là sinh lý lên tiếng kháng nghị, ép buộc cô ngủ bù những lần mất ngủ nhiều năm trước.
Nhưng Tố Diệp thì nói trúng phóc rằng: Đó là vì anh ấy có thể mang tới cho cậu cảm giác an toàn. Chỉ khi cậu hoàn toàn mở lòng, không chút phòng bị với một người nào đó, cậu mới ngủ được mà không kiêng dè gì.
Cảm giác an toàn chưa từng có, cảm giác thắt ruột thắt gan chưa từng có, sau khi gặp Lục Đông Thâm đã lần lượt xuất hiện.
Hạ Trú vòng ra phía sau Lục Đông Thâm, đưa tay lên định day day huyệt thái dương cho anh. Không ngờ ngón tay cô vừa chạm vào anh, anh đã lập tức hất tay cô ra, mở mắt thì thấy là Hạ Trú. Đồng thời lúc này, Hạ Trú cũng kêu lên một tiếng, cô cúi đầu nhìn, nơi cổ tay bị quẹt một cái, chảy máu.
Lục Đông Thâm cũng đã nhìn thấy. Anh vội vàng kéo cô ngồi xuống bên cạnh. Trên cổ tay trắng trẻo thon gọn xuất hiện tia máu, nhìn vậy anh đau xót vô cùng. Anh vội vàng lấy hộp bông băng ra, rút ra một chai oxy già.
"Sao vào mà không lên tiếng vậy?" Anh thấm miếng bông, cẩn thận diệt trùng cho cô.
"Em thấy anh cũng mệt nên không đành lòng quấy rầy mà." Hạ Trú cũng không cảm thấy quá đâu, cùng lắm chỉ bị xước một vệt, cũng không phải vết thương quá nghiêm trọng, nhưng cô thích thấy anh căng thẳng như vậy.
"Ai biết được anh còn ém hung khí trên người chứ."
Lục Đông Thâm bôi nước oxy già cho cô hai lượt, ngón tay cái thô ráp vuốt nhè nhẹ lên lớp da xung quanh, khi xác nhận không còn chảy máu nữa mới cất hộp bông băng đi.
"Là cúc măng séc. Da của em ấy à, non quá." Tuy rằng anh nói như vậy nhưng vẫn tháo hai chiếc cúc măng séc trên cổ tay áo xuống, đặt lên bàn uống nước. Khi anh xắn tay áo lên, ngẫm nghĩ một chút, anh tháo luôn cả đồng hồ ra.
Hạ Trú phì cười vì anh, cô không nhịn được khoác tay anh: "Có phải vết thương to tát gì đâu, cẩn thận làm gì chứ?"
Lục Đông Thâm để mặc cho cô ôm cánh tay phải của mình, giơ tay trái lên vòng qua ôm đầu cô, áp mặt xuống hôn lên đôi mày của cô, khẽ nói: "Nếu có thể, anh không muốn để em chịu chút tổn thương nào."
Hạ Trú thấy ấm lòng, tay phải níu lấy cổ anh, cánh tay anh theo đà trượt xuống ôm lấy eo cô, dùng sức một chút, cô bèn ngồi lên người anh.
Cô áp mắt vào ngực anh.
Qua lớp áo sơ mi là những múi cơ rắn chắc, ấm nóng, vọng vào tai cô là nhịp tim của anh, vững vàng mạnh mẽ, dường như cả trái tim cô cũng bị dẫn dắt theo nhịp tiết tấu của anh.
Cô cứ áp sát vào anh như vậy, hít hà mùi hương của anh.
Cô nói: "Thế nên, anh từ chối tổ điều tra của Lục Môn tới Bắc Kinh?"
Lục Đông Thâm không lạ khi cô biết việc này. Tổ điều tra dự án của tổng bộ là một phòng độc lập, được thành lập sau một lần thông tin thương mại bị rò rỉ ra ngoài khi Lục Môn vừa mới khởi nghiệp, thâm niên còn nhiều hơn tuổi của Lục Đông Thâm, dĩ nhiên cũng rất có quyền uy. Họ sẽ điều tra tất cả những chuyện có thể điều tra, chỉ cần tổng bộ cần. Chuyện lần này làm dấy lên cảnh giác của tổ điều tra tổng bộ. Họ gửi email cho tập đoàn, yêu cầu tới Bắc Kinh điều tra.
Từ trên xuống dưới trong Skyline đều châns động. Nhưng rất nhanh, Lục Đông Thâm đã đích thân gửi lại một email, từ chối yêu cầu của tổ điều tra, đồng thời nói rõ Skyline đã thành lập tổ điều tra riêng, sẽ tận lực làm rõ chuyện này.
Thế nên, Hạ Trú biết chuyện này cũng vì đọc email.
Lục Đông Thâm dựa vào sofa, giơ tay xoa gáy cô, nói: "Một khi tổ điều tra tới Bắc Kinh thì tính chất của chuyện này sẽ thay đổi."
Hạ Trú ngẩng đầu lên, tựa cằm vào ngực anh: "Thế nên đừng có sầm sì mặt lại, anh biết không, mấy cô thư ký của anh đều hết hồn đấy."
Lục Đông Thâm một tay giữ đầu cô, một tay vuốt ve mặt cô, khẽ thở dài: "Quý Phi thường xuyên làm việc ở tổng bộ Lục Môn, có rất nhiều người trong nhà họ Lục có quan hệ với cô ta. Đứng sau cô ta rất có thể là Lục Khởi Bạch, cũng có thể là Lục Cảnh Phong, hoặc biết đâu lại là Lục Tông Khởi. Mà sau lưng em thì chỉ có anh, họ dĩ nhiên sẽ coi em như cái gai trong mắt. Mà em lại người cuối cùng tiếp tục với sản phẩm mới. Quý Phi có thể gột sạch trách nhiệm, em thì chưa chắc. Thế nên, một khi tổng bộ cử ngưởi đến, sẽ không có lợi cho em."
Tổ điều tra của Lục Môn là một sự tồn tại uy nghiêm, chỉ có chuyện họ không nghĩ đến để điều tra, chứ không có chuyện họ không điều tra ra. Người phụ trách tổ điều tra tên là Cận Nghiêm. Nhưng những ai hiểu rõ về Lục Môn đều biết, tổ điều tra ngang bằng với các phòng ban khác, nhưng địa vị của Cận Nghiêm thì có thể ngang hàng với Lục Đông Thâm.
Người của Lục Môn thông thường không thích dây vào tổ điều tra, một khi bị họ nhòm ngó thì còn khó chịu hơn cả gặp ma.
Tổ điều tra sở dĩ đặc biệt, ngoài chức trách ra còn một điểm quan trọng nữa. Đó chính là thói quen cha truyền con nối. Cũng tức là Cận Nghiêm không phải "lính nhảy dù". Bố của anh ta hay bố của bố của anh ta đều từng là người chịu trách nhiệm cho tổ điều tra.
Thế nên sự lo lắng của Lục Đông Thâm là có cơ sở.
Đằng sau lưng Quý Phi có quá nhiều người, một khi điều tra, những người nói đỡ cho cô ta cũng nhiều theo.
Hạ Trú ôm lấy cổ Lục Đông Thâm: "Em không sợ, em không làm là không làm, lẽ nào ép cung bắt em nhận?"
"Em không sợ nhưng anh sợ." Lục Đông Thâm hiếm khi nói như vậy.
Vì có cô rồi, thế nên anh sợ.
Hạ Trú là điểm yếu lớn duy nhất của Lục Đông Thâm. Những người muốn đối phó với anh sao lại không ra tay từ điểm yếu này chứ?
Ánh mắt cô xúc động, cô hiểu ý anh. Cô nhẹ nhàng ghé sát vào khóe môi, thì thầm hỏi: "Anh nói thật với em đi, bác Lục đang bệnh rất nặng đúng không?"
Nếu chỉ là bệnh xoàng, thì người của tổ điều tra đã không ngang nhiên muốn tới Bắc Kinh.
Lục Đông Thâm cũng không giấu cô, gật đầu.
Trái tim Hạ Trú như nghẹn lại.
Lục Đông Thâm ngồi dậy, vùi mặt bên tai cô, khẽ nói: "Bé con, chúng ta nên đi đăng ký kết hôn, sau đó em theo anh về Mỹ thăm bố anh."
Phải, nên như vậy.
Mũi anh dán chặt vào vành tai cô, âm thanh trầm thấp ấy khiến màng nhĩ cô đau đớn, trái tim cũng đau theo. Có bao nhiêu chuyện nên làm chiến thắng được chuyện bất ngờ ập tới? Sao cô không hiểu sự sốt ruột của anh? Nhưng vào lúc này, dù là đăng ký hay về Mỹ thì vẫn cứ phải gác lại.
Chuyện sản phẩm mới cấp bách ngay trước mắt, không cho phép anh vắng mặt nửa phút.
~Hết chương 307~