Vừa nghe xong câu ấy, Hạ Trú liền ngạc nhiên, dừng động tác lại: "Hiếm có thật, anh với Nhiêu Tôn lại có thể ngồi xuống uống rượu."
"Nếu không nể tình còn chuyện dự án, em nghĩ anh thèm quan tâm tới cậu ta à?" Lục Đông Thâm kéo tay cô lại, tỏ ý bảo cô cứ tiếp tục: "Chuyện Thai Quốc Cường chết trong phủ Thân vương giấu được người bên ngoài chứ không giấu được lãnh đạo thành phố, cũng phải có một lời với họ. Như vậy thì, chủ động thừa nhận và sau này bị điều tra ra tính chất sẽ khác nhau."
Hạ Trú hiểu những gì anh nói, chỉ là đau lòng cho anh. Mấy lãnh đạo thành phố là ai cơ chứ, toàn là những người rượu chè đã qua. Bình thường trong các buổi tiếp khách, Lục Đông Thâm có thể làm gì tùy ý đó đều là khi anh mang thân phận người hợp tác đầy ưu thế. Nhận dự án phủ Thân vương này, thân phận doanh nhân của anh rõ ràng sẽ chịu thiệt, nhất là ở trên bàn rượu, không uống tử tế sao được.
"Nhiêu Tôn đâu? Cứ ngồi nhìn anh uống?"
Lục Đông Thâm phì cười thành tiếng: "Trông cậy vào cậu ta đỡ rượu ư? Em quen biết cậu ta đâu phải ngày một ngày hai, cảm ấy tửu lượng của cậu ta có khá không?"
Hạ Trú ngạc nhiên: "Cũng tạm mà, bình thường bác Nhiêu quản lý anh ấy, không cho anh ấy uống, em cũng chưa thấy anh ấy say bao giờ, nhưng chắc chắn tửu lượng không bằng em."
"Ai so được với em? Nếu uống nghiêm túc ra, anh cũng chưa chắc là đối thủ của em." Lục Đông Thâm gác chân lên tay vịn sofa, thoải mái hơn không ít: "Cậu ta đã uống đến lảo đảo, suýt nữa thì gục ra bàn." Nếu lúc đó không có anh đỡ rượu cho Nhiêu Tôn, chắc tối nay Nhiêu Tôn cũng chết ở đó.
Hạ Trú ngẩn người rất lâu, sau đó không nhịn được, phì cười thành tiếng. Cô thật sự tò mò hình ảnh Nhiêu Tôn say ngất trên bàn. Nếu để mấy phóng viên chụp được đăng lên mạng thì hình tượng Thái tử gia cool ngầu mà anh ấy khổ công xây dựng sẽ hoàn toàn sụp đổ, há chẳng phải sẽ tức đến trúng gió sao?
"Lãnh đạo thành phố sau khi biết chuyện này đã nói gì?"
"Người chết lớn nhất, họ cũng chẳng tiện nói gì." Lục Đông Thâm nói: "Chỉ cần chuyện này không ồn ào thì sẽ không ảnh hưởng tới tiến độ của dự án, họ cũng sẽ không có ý kiến gì. Bữa tiệc rượu hôm nay, chẳng qua là Nhiêu Tôn muốn mời, để thể hiện thái độ của bọn anh mà thôi."
Hạ Trú gật đầu: "Lần này Thai Tử Tân cũng khá hợp tác."
"Trường Thịnh trước mắt đang loạn cào cào, Thai Tử Tân cũng không muốn loạn càng thêm loạn." Giọng nói của Lục Đông Thâm vì đã uống rượu vào mà nghe càng thêm gợi cảm: "Nghe nói khi còn sống, Thai Quốc Cường đã sửa di chúc, chắc trên dưới nhà họ Thai đang bận rộn việc này chăng."
Hạ Trú giật mình, sửa di chúc? "Liên quan đến việc phân chia tài sản?"
"Một mặt thôi." Lục Đông Thâm nói: "Mặt khác hình như còn liên quan đến việc mai táng, có lẽ là ông ta muốn được chôn chung với mẹ của Nguyễn Kỳ."
Thai Quốc Cường bỗng dưng xuất hiện một cô con gái, việc phân chia lại tài sản là hoàn toàn bình thường. Còn về vấn đề mai táng, không ngờ Thai Quốc Cường cũng thật sự có dự định này. Trước kia Hạ Trú đã nghĩ, Thai Quốc Cường có thể khắc lên cây dòng chữ đó, thì cũng có nghĩa ông ta đã hạ quyết tâm phải cùng Nguyễn Anh chết chung một huyệt.
"Con cái nhà họ Thai đều không phải dạng vừa. Tạm thời chưa nói đến việc liệu nhà họ Thai có giữ đúng di chúc chia cho Nguyễn Kỳ phần của cô ấy hay không, riêng việc hợp táng đã rất khó khăn rồi." Hạ Trú lo lắng, cộng thêm việc vợ chính thức của người ta còn đang sống, tuy đã bị tuyên án tù giám.
Lục Đông Thâm "ừm" một tiếng, không nói thêm gì nữa. Chuyện này vốn dĩ cũng không liên quan lợi ích gì tới anh, anh chẳng qua chỉ nhắc đại một câu như vậy. Nhưng Hạ Trú thì để tâm, dẫu sao chuyện này cũng dính líu tới Nguyễn Kỳ. Tuy rằng cô và Nguyễn Kỳ chưa được tính là bạn bè, nhưng gọi là có quen biết. Hơn nữa trên người Nguyễn Kỳ, cô luôn nhìn thấy một bóng hình cô độc, giống như nhìn thấy chính mình trước kia.
Cô áp mặt xuống hỏi Lục Đông Thâm, do thám hỏi: "Vậy anh cảm thấy, Nguyễn Kỳ có thể được như ý nguyện không?"
Lục Đông Thâm vẫn nhắm nghiền mắt: "Em cũng nói đấy thôi, con cái nhà họ Thai không phải dạng vừa."
"Vậy cũng nên tôn trọng di chúc của người chết chứ?" Hạ Trú không thoải mái trong lòng.
"Tôn trọng thế nào?" Lục Đông Thâm nói: "Cũng phải thống nhất được ý kiến của cả ba người mới được."
Hạ Trú buông một tiếng thở dài, nét mặt u sầu. Lục Đông Thâm mở mắt ra, cười khẽ: "Em làm sao vậy? Có liên quan đến em sao?"
Cô buồn bã đáp: "Chỉ là em cảm thấy cuộc tranh đấu lòng người quá mệt mỏi."
Lục Đông Thâm giơ tay kéo cánh tay cô rồi kéo cả người cô nằm bò lên người mình. Sau đó anh với lấy gối ôm đặt sau gáy, vòng tay qua eo cô, cười nói: "Anh chưa bao giờ bắt em sống những tháng ngày tranh đấu lòng người, thế nên cứ yên tâm làm bà Lục đi, việc này không mệt."
"Sao chuyện gì rồi cũng vòng vèo tới người anh thế?" Hạ Trú đánh anh một cái.
Lục Đông Thâm cười xấu xa: "Chẳng phải bây giờ em đang ở trên người anh sao?"
Hạ Trú cảm nhận được sự rục rịch của anh, biết cũng chẳng moi được tin tức gì hữu ích từ miệng anh. Cô đang định rút thì bị Lục Đông Thâm kịp thời giữ lại. Anh cười: "Bà Lục định làm gì đấy?"
"Trăng đen gió lạnh là đêm hay có án mạng, hình như em ngửi thấy mùi nguy hiểm." Hạ Trú nói.
Lục Đông Thâm giơ tay véo nhẹ cằm cô, mùi nước rửa tay sạch sẽ xen lẫn mùi rượu thoang thoảng, nhưng đôi mắt anh vẫn hơi ngà ngà, lúc mỉm cười như ẩn chứa cả trăng sao, cực kỳ phong tình, cũng cực kỳ gợi cảm, quyến rũ. Anh nói: "Xinh đẹp thế này, chỉ thích hợp cưỡng bức, không thích hợp giết chết."
"Lục Đông Thâm, uống chút rượu vào đừng có ngạo mạn."
"Ngạo mạn thì sao?" Lục Đông Thâm cười: "Bổn thiếu gia chính là muốn xử em."
Hạ Trú cúi xuống cắn đầu ngón tay anh: "Con dao Phần Lan của em dạo rảnh lắm đó."
Một giây sau, Lục Đông Thâm ôm cô lật người, đè thẳng cô xuống, bàn tay lớn vòng từ má ra sau gáy cô. Anh áp mặt xuống, mùi rượu hòa cùng mùi hương cơ thể và hơi thở nóng rẫy phả vào tai cô. Anh khẽ cười: "Em cắn nhầm chỗ rồi."
Hạ Trú lập tức hiểu ra, đỏ bừng mặt. Cô ngẩng lên, chạm phải ánh mắt anh, cuồn cuộn như sóng cả dưới bầu trời đêm, sâu xa mê hoặc, trái tim lập tức đập rộn ràng. Thấy anh áp môi xuống, cô lập tức giữ mặt anh lại: "Tối nay không được."
"Vì sao?"
"Anh uống rượu rồi."
"Vậy anh đi dội nước." Lục Đông Thâm hiểu nhầm là cô không chịu được mùi rượu.
Hạ Trú đẩy anh ra một chút, tận dụng khoảng trống trườn ra, thoát khỏi sofa, rồi nhe răng với anh: "Anh uống chút rượu vào là không biết nặng nhẹ. Em muốn ngủ một giấc yên ổn, vậy nhé, gặp lại sau."
Bình thường không uống rượu còn đỡ, khi nổi hứng lên anh vẫn quan tâm tới cô. Nhưng ngấm chút hơi men vào thì khác, lần nào anh cũng hành hạ cô không hề nhẹ. Hôm nay rõ ràng anh uống nhiều hơn mọi lần một chút, há chẳng phải sẽ đưa cô vào chỗ chết? Từ ánh mắt anh, cô lại nhớ tới con sói vương từng xuất hiện trên núi Kỳ Thần, dục vọng lộ liễu đó khiến người ta không rét mà run. Cô phải bảo vệ mình, không muốn mất mạng khi đang ở độ tuổi rực rỡ.
Cô vừa định rút khỏi khu vực địa giới nguy hiểm thì Lục Đông Thâm cũng đứng lên, uể oải đi theo phía sau cô. Hạ Trú cảnh giác, vội vàng lao lên gác. Anh chân dài tay dài, mới vài bước đã tóm gọn cô vào lòng, rồi lập tức bế bổng cô lên: "Yên tâm, anh bảo đảm tối nay em nằm mơ cũng không được."
***
Khi Nhiêu Tôn được Cao Toàn dìu về nhà, Nguyễn Kỳ vẫn chưa ngủ. Thấy Nhiêu Tôn gần như say nát, cô vô cùng kinh ngạc. Cao Toàn nói cho Nguyễn Kỳ biết tối nay Nhiêu Tôn tiếp khách, Nguyễn Kỳ cũng không nói gì nhiều, chỉ gật đầu.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Nhiêu Tôn uống nhiều như vậy. Bình thường cũng chỉ có anh tự về một mình, hôm nay say rượu nên bên cạnh có thêm một Cao Toàn, có thể nhận ra Nhiêu Tôn rất tin tưởng anh ấy. Cô biết Cao Toàn, trên danh nghĩa là trợ lý của Nhiêu Tôn, nhưng thực ra là vệ sỹ đắc lực, một người đánh được mười người, đã theo Nhiêu Tôn nhiều năm rồi.
Sau khi Cao Toàn đi khỏi, Nguyễn Kỳ tay chống hông đứng trước sofa, nhìn người đàn ông đang nằm bẹp trên đó. Rất lâu sau, cô giơ hai tay lên, cào thật mạnh tóc. Vốn dĩ cô đang mất ngủ vì cả đống chuyện đau đầu, bây giờ còn phải chăm sóc một người say nữa.
Ngẫm nghĩ một chút, cô quay người đi vào bếp.
Khi đi ra, trong tay cô có thêm một chiếc bát, bên trong là loại canh đen xì, tỏa ra một mùi hương không dễ ngửi. Không nóng lắm vì lúc nãy cô đã dùng quạt làm nguội qua. Cô đi tới trước mặt Nhiêu Tôn, dựng anh ngồi dậy, rồi đưa chiếc bát tới bên miệng anh.
Nhiêu Tôn choáng váng uống một ngụm, ngay sau đó nhổ luôn ra ngoài, lèm bèm quát lên: "Shit! Cái... quỷ gì thế này, đắng!"
Nguyễn Kỳ cúi đầu nhìn bộ quần áo đã bị anh phun bẩn, cắn môi, không nói năng gì, lập tức dùng sức mạnh, cạy miệng anh ra, đổ cả bát canh đen xì vào.
Nhiêu Tôn bị ép uống hết nửa bát, còn lại một chút cũng rơi cả lên người. Anh đẩy Nguyễn Kỳ ra trước, chiếc bát theo đó rơi xuống thảm.
"Cô... cho tôi uống cái gì thế? Muốn hại tiểu gia phải không?" Nhiêu Tôn loạng choạng đứng lên, cơ thể cao lớn lảo đảo dự dội. Anh nhìn cô gái trước mặt, ngón tay chỉ vào chỗ khác, sau đó lại quay một vòng không vững vàng: "Ơ? Chỗ này nhìn quen quen nhỉ?"
Đồ ma men.
Nguyễn Kỳ tiến lên túm lấy Nhiêu Tôn, ra sức kéo anh vào trong phòng tắm. Người say rượu không ổn định, gần như dọc đường va hết thứ nó đến thứ kia mới vào được đến nơi.
Khó khăn lăm Nhiêu Tôn mới đứng vững được, cuối cùng mới nhìn thấy người trước mặt, cười hì hì ôm lấy cổ cô, khuôn mặt bắng nhắng: "Sao tôi... lại nhìn thấy một mỹ nhân nhỉ?"
Nguyễn Kỳ không nuông chiều anh, giơ tay đẩy anh xuống bồn tắm, đau đến nỗi anh nhe răng ra. Anh đang định gào lên thì ngay lập tức vòi hoa sen đã tuôn từ trên đầu xuống.
Thẳng thừng xả nước lạnh.
Làm cho Nhiêu Tôn giật nảy mình, cả người gần như nhảy dựng lên, nhưng do cơ thể không vững nên một lần nữa ngã ngồi xuống bồn tắm. Vòi hoa sen trên đỉnh đầu xả bốn mặt được Nguyễn Kỳ mở ra toàn bộ, nước lạnh khiến Nhiêu Tôn chửi thề liên tục.
Nguyễn Kỳ không đoái hoài tới anh, quay người đi ra khỏi phòng tắm.
~Hết chương 294~