Tiếng mở cửa vang lên, từ bên ngoài một người phụ nữ bước vào - là bác sĩ điều dưỡng. Vị bác sĩ đã thấy cô tỉnh lại nên tiến lại gần rồi cất giọng hỏi:
- Giờ em thấy đỡ hơn chưa?
Cẩm Tú cố ngồi dậy, tầm mắt lúc này đã trở nên rõ ràng hơn nhưng giọng vẫn có chút yếu ớt.
- Tôi muốn xuất viện.
- Nhưng mà em chỉ vừa tỉnh lại, em ngất tận 5 ngày trời rồi, bây giờ xuất viện rồi lại ngất nữa thì sao? - Vị bác sĩ đáp.
Nghe tới đây, Cẩm Tú sửng sốt, không ngờ cô vậy mà lại ngủ suốt 5 ngày trời liền. Tâm tình càng bấn loạn hơn khi cô chợt nhớ tới Ngọc Minh, cũng chẳng biết anh giờ thế nào. Không nhịn được, cô muốn ngay lập tức rời khỏi bệnh viện. Cả bác sĩ cũng bất lực, chỉ có thể làm giấy xuất viện để người rời đi.
Cô từ cửa bệnh viện lao ra, bắt xe một mạch tới tới nhà Ngọc Minh. Tới nơi, cô chẳng thấy gì ngoài bầu không khí lạnh lẽo, cô biết rõ người đã không còn nhưng vẫn muốn lần nữa kêu cửa xác nhận.
Chưa kịp gọi, từ đằng sau, có một người phụ nữ chạm tay cô.
- Cô là người quen của cái cậu trong nhà này hả? Người trong nhà này mất rồi cô, cách đây mấy hôm có người thân đến nhận xác về mai táng. Chắc giờ cũng chôn cất xong xuôi rồi.- Người phụ nữ nói.
Cô cúi mặt, lần này cô không làm loạn nữa mà chỉ im lặng rời đi.Lần này thì cô thực sự tin rồi.
Nỗi đau mất đi người mà mình yêu thương đúng là chẳng dễ chấp nhận, chẳng dễ nguôi ngoai. Về đến nhà, cô nằm dài trên giường, hai mi mắt khép chặt, tay vẫn còn nắm chặt lấy món quà trước kia anh đã tặng. Hai mắt vẫn còn đau nhói, trĩu nặng, muốn khóc cho nhẹ lòng hơn nhưng cũng chẳng còn sức.
Thoáng một chốc cũng qua hai tuần từ thời điểm đó, Cẩm Tú vẫn còn mang bộ dáng chừng tuyệt vọng đó nhưng vẫn là có thêm chút sức sống. Cô ngồi nhỏm dậy dưới cái nắng qua khe cửa đã chiếu ngang tầm mắt. Cạnh đó, tiếng điện thoại vang lên, màn hình hiện thông báo đang có cuộc gọi đến. Cẩm Tú đưa tay bắt máy, bật loa lên. Từ trong điện thoại vang lên tiếng một người phụ nữ:
"Ê Tú, nào mày mới đi làm lại? Ông tổ trưởng sắp phun lửa rồi kìa."
Thanh âm dội lại khắp căn phòng khoá kín, cô cũng chẳng mảy may mà thẳng tay cúp máy. Thở dài một hơi, cô bước xuống giường sửa soạn một hồi rồi gọi cho dịch vụ đi lại.
"Cho hỏi quý khách cần đi tới đâu ạ?" - Một giọng nói vang lên từ đầu dây bên kia.
- Tới thành phố Y - Cẩm Tú đáp.
Đầu dây bên kia nhanh chóng xác nhận rồi cúp máy. Cô bước ra trước cửa, tựa người chờ, ánh nhìn vướng lại phía bầu trời. Cả khoảng không xanh ngát, không một gợn mây, gió nhè nhẹ luồng qua, cũng không còn tiếng còi inh ỏi của ngày thường. Trời hôm nay kì thực rất đẹp, càng cảm nhận càng khiến con người ta ghen tị. Bởi lẽ cả vạn vật cũng đẹp đẽ tới thế mà số phận của cô lại méo mó, xấu xí đến lạ.
Từ đằng xa có một chiếc xe chạy về hướng cô song đổ lại. Kính xe hạ xuống, bên trong, một người đàn ông trạc hai mươi lăm, mặt mũi sáng sủa, ló đầu ra hỏi:
- Dạ chị có phải chị Trần Cẩm Tú không ạ? Em là người bên dịch vụ đi lại.
- A...phải. - Giờ cô mới hoàn hồn lại đáp.
Cẩm Tú bước lên xe, người tài xế nhắc nhở cô cài dây an toàn. Lời vừa rồi lại làm cô nhớ tới Ngọc Minh, người chẳng bao giờ quên chuyện phải an toàn khi tham gia giao thông. Dẫu vậy cô nàng chỉ im lặng, cài dây an toàn vào rồi đưa mắt nhìn ra cửa sổ.
Xe đã bắt đầu chạy. Cô vẫn ngồi thẳng, ngón tay nhịp vào bắp tay, tài xế cũng chẳng bắt chuyện mà cứ tập trung vào công việc của mình làm bầu không khí tĩnh mịch đến nghẹt thở. Được một hồi cô cũng thiếp đi lúc nào không hay, khi giật mình bởi tiếng gọi của người tài xế thì cũng đã tới nơi.
Cẩm Tú bước xuống xe, nhanh chóng thanh toán chi phí rồi quay đầu ngước nhìn căn nhà trước mắt, là một căn nhà khá lớn, phủ màu sơn trắng trông rất sạch sẽ. Phía trước còn có một sân vườn rộng, cây lựu kiểng trước nhà đã trĩu nặng trái. Cô đưa tay lên bấm vào chuông cửa, không lâu sau thì có người chạy ra mở cửa rồi mời cô vào nhà.
Bên trong gian phòng khách là một bộ sofa sẫm màu, trên tường cũng treo không ít tranh, ngoài ra cũng còn không ít món khác - Vừa thoạt nhìn đã biết toàn là những món đắt đỏ.Từ trong phòng bếp, một người đàn ông cao ráo bước ra, trên tay cầm một cái khay, bên trên có hai cốc nước. Anh ta tiến lại chỗ cô, đặt khay xuống bàn rồi ngồi xuống ghế đối diện.
- Không ngờ là em lại tới đây tìm anh. - Người đàn ông cất giọng nói.
Cô cúi mặt, thở dài rồi cũng nhanh chóng đáp lại:
- Bởi vì em biết chỉ có anh mới đối đãi tốt với anh ấy, ba mẹ anh ấy sẽ không làm chuyện như nhận xác hay mai táng đâu.
- Những con người như vậy cũng xứng đáng làm bậc cha mẹ sao?