Thời gian từng điểm từng điểm trôi qua.
Cả phòng hội nghị vẫn tĩnh lặng không tiếng động.
Trang Hạo Nhiên tiếp tục xem số liệu từng mục từng mục dự án 100 tỷ đô, hai mắt không nhìn ra một chút ý tứ nào, giống như không một chút lo lắng, thỉnh thoảng còn đem nó đặt ở trên mặt bàn, cùi chỏ nhẹ chống tay vịn ghế làm việc Tổng Giám đốc, tay nhẹ chống cằm, ở xa xa nhìn số liệu trong bản kế hoạch, hai mắt hiện lên cảm giác không có chút hứng thú. . . . . .
Lãnh đạo cấp cao trong Phòng hội nghị bắt đầu có chút kì quái nhìn Trang Hạo Nhiên, anh đã yên lặng một cách khó hiểu đã mười lăm phút, vẫn không có đồng ý hay phản đối.
Tưởng Thiên Lỗi im lặng không lên tiếng, hết sức tao nhã mở phần tiếp theo của nội dung buổi họp, chăm chú nhìn, cũng không chút gấp gáp.
Trang Hạo Nhiên đổi lại tư thế, khuỷu tay phải chống tay vịn ghế Tổng Giám đốc, lại dùng nhẹ tay nâng cằm lên, vẫn có chút nhàm chán xem nội dung dự thảo hội nghị, ngón tay khẽ gãi cằm.
Tất cả mọi người sửng sốt, ngắm nhìn Tổng Giám đốc Trang Hạo Nhiên, bộ dáng không liên quan tới tôi, thật ngạc nhiên quay đầu lại nhìn Tưởng Thiên Lỗi cũng không lên tiếng, bộ dáng hết sức chăm chú xem văn kiện, giống như thế giới này chỉ có hai người bọn họ, tất cả mọi người đều ngây ngốc.
Đông Anh đứng một bên, cũng hơi quay đầu liếc về phía hai vị Tổng Giám đốc ở bên cạnh vẫn duy trì bộ dáng của mình, vẻ mặt cô lộ ra bất đắc dĩ.
Thái Hiền, nam thư ký đắc lực nhất của Trang Hạo Nhiên, mặc âu phục màu đen, đứng ở một bên, bình tĩnh im lặng không lên tiếng, chỉ là hơi nhắc mí mắt nhìn ba vị Phó Tổng Giám đốc: Lâm Sở Nhai, Tô Lạc Hoành, Lãnh Mặc Hàn dưới đài, ba này đã từng là người thần bí đứng phía sau màn nắm giữ tài chính của tập đoàn Á Châu, hôm nay là Phó Tổng Giám đốc của Tập đoàn Hoàn Cầu, bọn họ đồng thời im lặng ngẩng đầu nhìn Trang Hạo Nhiên trên đài, vẻ mặt cũng bình tĩnh, mà nữ thư ký của Trang Hạo Nhiên, Tiêu Đồng hơi lộ ra vẻ mặt đùa giỡn, ngẩng đầu lên nhìn lão đại.
Phó Tổng Giám đốc Trần Tuấn Nam, Thẩm Quân Du, Tiếu Nại, Tô Lạc Trạch của khách sạn Á Châu, bốn người đồng thời ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Thiên Lỗi.
Thời gian lặng lẽ trôi qua.
Bên dưới đài, lãnh đạo cấp cao đã bắt đầu có một chút âm thanh xì xào bàn tán, đều đang khó hiểu sự im lặng của Trang Hạo Nhiên.
Trang Hạo Nhiên vẫn nhìn phần tài liệu kia, im lặng không lên tiếng.
Tưởng Thiên Lỗi bình tĩnh xem một phần bản kế hoạch.
Thời gian trôi qua đã 45 phút, những kĩ sư thiết kế, kĩ sư xây dựng, chuyên gia lập đề án 100 tỉ và một đám lãnh đạo cấp cao của các bộ phận đều hết sức căng thẳng nhìn Trang Hạo Nhiên, thậm chí kế toán trưởng và Trưởng ban quản lý dự án cũng lặng lẽ lấy ra khăn tay lau mồ hôi trên trán.
"Trước khi tôi từ Anh quốc trở về, nghe nói Thị Trưởng Tần gác lại tài liệu chúng ta xin đầu tư xây dựng khách sạn dưới nước?" Lúc mọi người đã không còn kiên nhẫn được nữa rốt cuộc Trang Hạo Nhiên để văn kiện xuống, vẻ mặt mỉm cười nhìn mọi người.
Tưởng Thiên Lỗi không lên tiếng, tiếp tục xem tài liệu.
Phó Tổng Giám đốc Trần Tuấn Nam mỉm cười đứng lên nói: "Thị Trưởng Tần đã từng chất vấn chúng ta về vấn đề bảo vệ môi trường khi xây khách sạn dưới nước, kĩ sư môi trường của chúng ta đã đích thân trình lên chính phủ dự án xây dựng khách sạn dưới nước không gây ô nhiễm, hiện nay tuy rằng tài liệu còn chưa ký, nhưng đã trình lên để xem xét, có lẽ rất nhanh sẽ có kết quả."
"Rất nhanh?" Trang Hạo Nhiên mỉm cười nhìn Trần Tuấn Nam, hỏi: "Tại sao nói là rất nhanh?"
Trần Tuấn Nam đã sớm có chuẩn bị, cười nói: "Thật ra tài liệu không được phê duyệt là bởi vì gần đây xuất hiện tin đồn Tập đoàn Á Châu của chúng ta mua được một Hải Cảng, phát hiện có dầu hỏa, cho nên Thị Trưởng mới tạm thời ngưng lại, chúng ta có chuyên gia dự đoán, đối với việc này đã đưa ra biện pháp giải quyết."
Trang Hạo Nhiên im lặng không lên tiếng, cầm văn kiện xem kỹ số liệu một lúc nữa, mới nói: "Tổng Thống Maldives, Mohamed Nasheed, ba năm trước đây đã từng triệu tập các quan chức quan trọng trong chính phủ, vào tháng 10 lặn xuống đáy biển, đã mở cuộc hội nghị nội các dưới nước lần đầu tiên trên thế giới về hiện tượng nóng lên của trái đất, sự kiện đó nhắc nhở người ta rằng, nơi đã từng dự kiến là Thiên đường xinh đẹp nhất nhân gian, được Khoa học gia công bố báo cáo nghiên cứu mới nhất, chỉ ra rằng 1192 hòn đảo nhỏ tạo thành các quốc gia, rất có thể sẽ vì hiện tượng nóng lên của trái đất sẽ biến mất trong thế kỷ này. Từ đó đối với địa phương xinh đẹp này, chúng ta chỉ còn lại hồi ức. . . . . ."
Mọi người im lặng, yên tĩnh lắng nghe.
Trang Hạo Nhiên tỉnh táo nhìn tất cả lãnh đạo cấp cao trong phòng hội nghị, anh đột nhiên cười, nói: "Dĩ nhiên, sau khi mở cuộc hội nghị này, ngành du lịch Maldives nhanh chóng phát triển, nền kinh tế vượt xa trước đây. Nhưng trước mắt, chuyện quan trọng hàng đầu của toàn thế giới vẫn không thể tách rời hiện tượng trái đất nóng lên cùng khí thải đi-ô-xít các-bon, thậm chí quốc gia chúng ta muốn loại bỏ số lượng lớn các-bon-đi ô-xít phải bỏ ra số tiền kếch xù, mua không gian phát thải khí. Trên thế giới đề tài bảo vệ môi trường vào thời điểm nhạy cảm như vậy sẽ gây tranh cãi, trong lúc các công ty lớn trong nước chúng ta đang ra sức cắt giảm khí thải đi ô-xít các-bon, để nhận được sự công nhận của chính phủ và thế giới, chúng ta lại khởi công dự án xây dựng khách sạn dưới nước, không khỏi đi ngược lại với chương trình bảo vệ môi trường của thế giới. Tập đoàn Á Châu và Tập đoàn Hoàn Cầu của chúng ta quan hệ mật thiết, đều thuộc về công ty con của tập đoàn Toàn Cầu, chúng ta là một công ty có tầm nhìn thế giới, dĩ nhiên tất cả sự phát triển, phải phù hợo với xu hướng của thế giới."
Các vị lãnh đạo cấp cao lắng nghe sự kiện này, cúi đầu bàn tán.
Tưởng Thiên Lỗi im lặng không lên tiếng, rốt cuộc bình tĩnh ngẩng mặt, nhìn mọi người.
Trang Hạo Nhiên nhìn mọi người, rồi trịnh trọng nói: "Cho nên đối với chương trình hội nghị lần này, trước khi tôi trở về nước, vì dự án xây dựng khách sạn dưới nước, đã gọi điện thoại cho Thị Trưởng Tần hỏi lý do anh ta không chấp thuận không phải bởi vì dầu hỏa mà hoàn toàn băn khoăn về vấn đề bảo vệ môi trường. Nếu nói bảo vệ môi trường, thực sự chỉ là vấn đề ô nhiễm nhỏ sao?"
Trần Tuấn Nam im lặng, vươn tay, ngón tay tùy tiện gõ lên tài liệu, không lên tiếng.
Vẻ trịnh trọng trên khuôn mặt Trang Hạo Nhiên đã buông lỏng, khẽ nở nụ cười, nói: "Tôi bác bỏ dự án 100 tỉ đô này cũng không phải vì tôi phản đối Tổng Giám đốc Tưởng, mà đối với chuyện này, chúng ta phải cẩn thận hơn nữa để lấy được sự ủng hộ của chính phủ, thậm chí là sự ủng hộ của các cổ đông trên thế giới. Bảo vệ môi trường không còn là cuộc chiến và thủ đoạn kinh doanh của công ty chúng ta, mà đây là mức độ hợp tác với chính phủ. Chúng ta phải bỏ ra thành tâm thành ý, cam kết xây dựng bảo vệ môi trường, để cho chính phủ nhìn thấy cố gắng của chúng ta. Trong tương lai, chúng ta phải đầu tư tiền bạc nhiều hơn, thành lập Viện nghiên cứu bảo vệ môi trường, nghiên cứu phương hướng phát triển khách sạn bảo vệ môi trường trong tương lai, với thời gian có sức thuyết phục hơn để xây dựng khách sạn dưới nước, đây mới là mục tiêu cuối cùng của chúng ta! Kinh doanh khách sạn đặc sắc nhất là tâm nguyện chung của tôi và Tổng Giám đốc Tưởng. Nhưng hôm nay. . . . . . Tôi tạm thời giữ nguyên ý kiến. Xin mọi người ủng hộ. Trong tương lai, tôi rất muốn nhìn thấy, kĩ sư môi trường của công ty chúng ta xây dựng khách sạn dưới nước, dự báo được phương án không gây ô nhiễm, nếu thật sự có thể thực hiện được, thậm chí sau khi trải qua một loạt tính toán thực tế, rồi quyết định tiếp! Đây chính là ý kiến của tôi hôm nay."
Toàn bộ lãnh đạo cấp cao cúi đầu bàn tán chuyện này.
Rốt cuộc Tưởng Thiên Lỗi bình tĩnh nghe Trang Hạo Nhiên nói xong mới ngẩng đầu lên nhìn toàn bộ lãnh đạo cấp cao, mỉm cười nói: "Tổng Giám đốc Trang đã nêu ra vấn đề này, kĩ sư môi trường của tập đoàn Á Châu chúng ta đã tốn thời gian gần bảy tháng đề xuất phương án đã được cơ quan bảo vệ môi trường quốc gia công nhận, dĩ nhiên, khách hàng ở tại Khách sạn Á Châu có cảm giác giống như ở nhà, mỗi đêm yên ổn đi vào giấc mộng, là nơi nghỉ ngơi giải trí, cho nên chúng ta càng phải suy tính đến sự phát triển con người trong tương lai, bởi vì con người, mới là mục đích đến của Á Châu khách sạn chúng ta. Nếu Tổng Giám đốc Trang vẫn còn nghi ngờ dự án xây dựng khách sạn dưới nước, chúng ta cần phải có số liệu chính xác thuyết phục tất cả mọi người, bao gồm cả bản thân chúng ta. Trong tương lai, tập đoàn Á Châu chúng ta sẽ tiếp tục cố gắng tập trung vào dự án đầu tư 100 tỉ đô, mà thời gian sau này Tổng Giám đốc Trang cũng sẽ tạm ở lại trong nước, cùng tôi giám sát kế hoạch triển khai khách sạn dưới nước. Tập đoàn Á Châu và Tập đoàn Hoàn Cầu sắp bước kỷ nguyên mới của toàn cầu. Các vị, sau này cần phải nổ lực hơn."
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm.
Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên đồng thời mỉm cười từ chỗ ngồi đứng lên, đầu tiên nhìn toàn trường một cái, rồi cùng nhau xoay người nhìn đối phương, ở trong thời khắc lịch sử này mỉm cười vươn tay bắt tay nhau.
Tất cả người của Nhà họ Tưởng và nhà họ Trang, trong chớp mắt nhìn hai người bọn họ ở trên đài bắt tay cũng khẽ buông lỏng.
Cửa chính phòng hội nghị ầm ầm mở ra.
Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên đồng thời đi ra phòng hội nghị, nội dung của buổi họp lúc nảy đã xong, nhẹ nhàng nói đùa, không ai hiểu được giữa bọn họ là bạn hay là đối thủ âm thầm tranh đấu lẫn nhau.
"Cậu mới vừa trở lại, liền triệu tập hội nghị khẩn cấp như vậy, thật sự vất vả cho cậu rồi." Tưởng Thiên Lỗi vừa đi về phía trước, vừa mỉm cười nói.
Trang Hạo Nhiên cười nói: "Còn không phải do anh làm việc điên cuồng cũng không cho tôi nghỉ ngơi sao."
"Đây là lỗi của tôi sao?" Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười nói.
"Tôi rất muốn chết no bụng lão đầu bếp làm món cá biển hấp hoa quế, hành tây cắt lát a!" Trang Hạo Nhiên vừa cười thoải mái, vừa nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi nói: "Cha và chú thật thiên vị, bắt tôi ở nước ngoài không gặp được ai, chỉ có anh ở nơi này ăn chơi thoải mái a?"
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi lóe lên, cười nhẹ nói: "Sở thích của cậu luôn đặc biệt, cha và chú Trang cũng vì không biết cậu thích cái gì, mới ném cậu đến địa phương xa xôi kia, trông coi cả sản nghiệp ở Mỹ và châu Âu."
Trang Hạo Nhiên cố ý cau mày nhìn anh một cái, đột nhiên cười một tiếng, lắc đầu một cái, tiếp tục cùng Tưởng Thiên Lỗi đi về phía trước.
Lâm Sở Nhai, Tô Lạc Hoành, Lãnh Mặc Hàn, ba Phó Tổng Giám đốc tập đoàn Hoàn Cầu đi theo hai vị Tổng Giám đốc ở phía trước, nghe bọn họ cố tình nói như vậy đều không nhịn được bật cười, Lâm Sở Nhai là một người đàn ông nho nhã ôn hòa, nhìn về phía hai đồng bạn khác, có chút ngạc nhiên nói: "Đúng rồi, ngày quan trọng như vậy, sao lại không thấy Anh Kiệt?"
Lời này vừa nói ra, Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi cùng dừng bước xoay người nhìn về phía Lâm Sở Nhai, nhất là Trang Hạo Nhiên, hai mắt lóe sáng, giống như mới vừa nhớ tới một nhân vật như vậy nhìn Tưởng Thiên Lỗi cười nói: "Đúng vậy. Tôi bảo Anh Kiệt sau khi tốt nghiệp tại Anh quốc thì đến Khách sạn Á Châu học hỏi anh, cậu ta còn tốt đó chứ?"
"Cậu ta đang quản lý phòng ăn ngự tôn, quản lý nhà hàng rất ngăn nắp, là một nhân tài hiếm có." Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười nói.
"Hả? Vậy tôi đi thăm cậu ta một chút. Đi." Trang Hạo Nhiên mỉm cười khẽ giơ tay cùng Tưởng Thiên Lỗi đi về phía phòng ăn ngự tôn.
***
Từ trong thang máy Cát Lệ nhanh chóng đi ra, sau đó vọt vào nhà hàng tây, vẻ mặt lo lắng nhìn trái nhìn phải, rốt cuộc nhìn thấy Trần Mạn Hồng và Tào Anh Kiệt đứng ở trước cửa sổ sát đất đang trò chuyện với cùng một ông già người Pháp về món ăn mới hôm nay, sau đó nhìn thấy Cát Lệ vội vã xông tới, bọn họ cau mày, liền nghe Cát Lệ thở hổn hển gấp rút nói: "Mấy phút nữa Tổng Giám đốc Tưởng cùng Tổng Giám đốc Trang muốn đến phòng ăn chúng ta dùng cơm!"
"À?" Trần Mạn Hồng giật mình kêu nhỏ.
Vẻ mặt Tào Anh Kiệt lại kích động mỉm cười.