Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc Full

Chương 949




Bác sĩ cùng y tá nhanh chóng đi tới, sốt ruột giúp Đường Chí Long từ phòng bệnh đi đến, chuẩn bị tiến hành cấp cứu cho ông - - - -

“Chú Đường! ! Chú Đường!”Tưởng Thiên Lỗi vừa cùng đẩy Đường Chí Long nhanh chóng hướng phòng cấp cứu, vừa hối hận nắm chặt tay của ông, trong lòng đau đớn hối hận nhìn về phía ông mặt đang đeo chụp dưỡng khí, bộ dáng thương tâm muốn chết, thật sự áy náy tự trách nói: “Thật sự rất xin lỗi! ! Cháu không có suy xét đến tình hình thân thể của chú! ! Thực xin lỗi! ! Người nhất định phải không có việc gì! ! Khả Hinh muốn trong trận thi đấu rượu đỏ, cô ấy vẫn hi vọng chú, thấy được khoảng khắc thành công đó của cô ấy! !”

Đường Chí Long chỉ là khẩn cấp nằm bất động ỏ trên giường nặng nề thở phì phò, đôi tay run lẩy bẩy.

“Nhanh! !”Y tá hướng phòng cấp cứu mở cửa ra, bác sĩ cùng y tá nhanh chóng giúp Đường Chí Long đi vào trong, Tịnh Kỳ lúc này, cũng lập tức dẫn viện trưởng cùng bác sĩ thần kinh tốt nhất trong ngoài khoa nhanh chóng đi tới, vừa muốn cùng lúc đi vào, hỏi tình huống cụ thể, Tưởng Thiên Lỗi lại ở phía sau, bị ép phải buông tay Đường Chí Long ra, mới sốt ruột xoay người muốn cùng Tịnh Kỳ nói chuyện...

Một bàn tay già nua, nặng nề nắm cổ tay anh, thật chặt thật chặt! !

Tưởng Thiên Lỗi ngớ ngác xoay người, nhìn về phía Đường Chí Long nằm ở trên giường bệnh, mặt mặc dù thống khổ, hấp hối, hơi thở hổn hển dần dần bình ổn, khôi phục một chút thần trí nắm chặt tay mình, giống như có chuyện muốn nói! !

“... ... ...”Tưởng Thiên Lỗi ngớ ra nhìn về phía Đường Chí Long.

Tịnh Kỳ cũng đứng ở một bên, sắc mặt nghiêm nghị trầm tĩnh, nhìn về phía bậc trưởng bối này, mặc dù mang theo chụp dưỡng khí, miệng lại cấp bách thở ra hơi, có phần không quy luật, mí mắt càng không ngừng di động, giống như có chuyện muốn nói... Cô lập tức nói; “Ông ấy giống như có việc quan trọng, muốn cùng tổng giám đốc Tưởng nói chuyện! !”

“Nhưng mà... ...”Tưởng Thiên Lỗi cấp thiết ngẩng đầu, nhìn về phía Tịnh Kỳ, lúc này, anh chỉ hy vọng thân thể Đường Chí Long mạnh khỏe! !

Tịnh Kỳ nghĩ nghĩ, liền nhanh chóng đi tới bên cạnh viện trưởng, nhanh chóng sáng tỏ tình huống này, viện trưởng trầm tư nghĩ nghĩ, liền nhanh chóng nói: “Để cho Tưởng tiên sinh tiến vào! ! Xem tình huống cụ thể của bệnh nhân như thế nào! Nếu chỉ là nhất thời tức ngực khó thở, có thể suy xét để cho bọn họ nói chuyện trước! !”

“Vâng! !”Bác sĩ cùng y tá nhanh chóng giúp Đường Chí Long đi vào, Tưởng Thiên Lỗi cũng lập tức đi vào theo, hai cảnh sát nghiêng nguòi đứng ở ngoài cửa, lại khẩn trương thủ hộ! !

Tịnh Kỳ đứng ở ngoài cửa, mặt mang vài phần lo lắng nhìn về phía cửa phòng cấp cứu đóng lại, nhớ tới lời nói của Thủ tướng: Bằng mọi khả năng, nhất định phải bảo hộ Đường Chí Long an toàn!

Trong phòng cấp cứu! !

Bác sĩ nhanh chóng cấp cứu cho Đường Chí Long, phát hiện ông quả thật là nhất thời tức ngực khó thở, không có nguy hiểm đến tính mạng, trước mắt tiêm cho ông liều thuốc nước, rửa sạch vết máu, liền trực tiếp để cho ông nằm luôn trên giường bệnh trong phòng cấp cứu, nhìn thoáng qua Tưởng Thiên Lỗi, tất cả mọi người đều trầm mặc thối lui ra ngoài...

Tưởng Thiên Lỗi lập tức đi lên phía trước, khẩn trương nhìn về phía Đường Chí Long đang dần dần tỉnh lại, kêu nhỏ: “Chú Đường! !”

Đường Chí Long tiều tụy thở hổn hển, lại chậm rãi mở to mắt tỉnh lại, vươn tay trái già nua đang run run rẩy rẩy, nhẹ nắm cổ tay Tưởng Thiên Lỗi, nặng nề nuốt một cái cổ họng đang khát khô, nhìn về phía anh, thanh âm khàn khàn hỏi; “Đúng... Là... Là ai nói cho cháu, chú vì tập đoàn Hoàn Cầu mà mạo danh là tham ô...”

Tưởng Thiên Lỗi hai tròng mắt lóe ra, mới vội vàng sốt ruột nói: “Cháu vừa rồi lúc qua bệnh viện, chú Trang gọi điện thoại cho cháu, chú ấy đã từng phái người đi thăm dò chuyện về rượu đỏ, phát hiện chú lúc ấy là đầu bếp trưởng kiêm chủ tịch tại một khách sạn năm sao khác! ! Thậm chí bí mật chuyển tiền vốn cho Hoàn Cầu! Thời điểm chú ra khỏi tập đoàn Hoàn Cầu, là vì tội danh tham ô! Cháu nghĩ không hiểu rõ lắm là tại sao, thậm chí trong lịch sử phát triển của tập đoàn Hoàn Cầu chúng ta, chỉ thấy có một nửa chuyện của chú, sau đó cháu mới biết được, năm đó Hoàn Cầu đã tùng có một thời gian khủng hoảng về tài chính, vừa lúc là... Chú tham ô năm đó!”

Đường Chí Long hai tròng mắt hơi chút âm trầm, nặng nề nuốt cái cổ khát khô, mới sâu xa nhìn hướng phía trước, giống như thấy được một đoạn thời gian ngắn đã mất đi trong trí nhớ của mình, lại trở lại... Ông cuối cùng cũng chậm rãi lên tiếng nói: “Hơn ba mươi năm trước, ông nội cháu cùng chủ tịch Trang đã từng thề muốn ngay trên mảnh đất tại Trung Quốc này, sáng tạo một loại rượu nho cho chính mình, mà còn phát hiện khí hậu vùng đất Liêu Ninh kia, thập phần thích hợp nuôi trồng rượu băng và loại rượu vang quý! ! Đây là hai loại dịch rượu, đều có thể tiến đến vang danh dịch rượu trên thế giới! Mà chú năm đó, cũng vào lúc ông bà ngoại của Khả Hinh, phát hiện nơi đó có khí hậu trồng giống nho Henry Pinaut trân quý trên đá sỏi đen! Liền đề nghị khai phá nơi đó...”

Tưởng Thiên Lỗi an tĩnh lắng nghe.

Đường Chí Long lưu chuyển hai tròng mắt, trên mặt hiện lên phần hồi ức ám ảnh cùng nỗi khiếp sợ vẫn còn...”Lúc ấy toàn bộ, đều đã tiến hành như hỏa như đồ(*), ba đỉnh núi, hoàn toàn đều là cây nho kia bao trùm vọt lên, đón ánh mặt trời rực rỡ, lại như cũ sinh sôi nảy nở bừng bừng! Vô số chuyên gia rượu nho trong nước, nhao nhao ở nơi đó nghỉ chân, bao gồm cả hai chuyên gia ủ rượu vô cùng nổi tiếng, đồng thời cũng là nhà sinh vật học của viện khoa học kỹ thuật chuyên nghiên cứu về sinh vật, Bác tiên sinh cùng Bác phu nhân.”

(*): Nguyên ý của câu thành ngữ “ Đỏ như lửa, trắng như bông lau”, dùng để chỉ khí thế rầm rộ.

Tưởng Thiên Lỗi tiếp tục khẩn trương nghe.

Đường Chí Long nằm ở trên giường bệnh trắng xóa, tiếp tục hồi ức, sâu xa nói; “Năm ấy... Chúng ta mỗi người đều đã giống như thấy được vô số hi vọng, hi vọng đó tựa như lá nho vào mùa hè, trời xanh, cây xanh, tràn ngập sức sống! ! Ông nội cháu cùng ông nội Trang lúc đó tràn ngập nhiệt huyết, thời kì phát triển kinh tế đất nước , luôn luôn ôm ấp một ý nguyện cực kỳ nghiêm túc trong lòng, vì vùng đất này làm nên được chuyện gì đó! Mơ mộng, đối với người cố chấp theo đuổi, kỳ thật là một chuyện cực kỳ nghiêm túc! Nó cũng không phải hư vô! ! Nhưng mà lý tưởng con người, cũng không địch nổi một ánh mắt phẫn hận của hiện thực xã hội! ! Ngay tại lúc những cây nho trong trang viên của chúng ta chuẩn bị muốn ủ ra rượu nho thuộc về chính mình, một khắc thành rượu kia, Tưởng lão tự mình đến thôn huyện, thời khắc cùng với những thôn dân cộng ẩm(**) mọi người đã vì vườn nho mà vất vả kia, lại thật không ngờ, vào cái đêm đầy tinh thần ấy, toàn bộ được phủ kín bởi thi thể trúng độc chì! !”

(**): cộng ẩm ý muốn nói cùng nhau uống rượu chung vui.

Tưởng Thiên Lỗi nhất thời chấn kinh nhìn về phía Đường Chí Long, vội gọi hỏi: “Ý của chú là! ! Hơn ba trăm thôn dân kia, bởi vì uống vào rượu nho trúng độc chì, đã chết?”

Đường Chí Long hai tròng mắt hoang mang thoáng qua ánh nhìn kích động, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, trầm trọng gật gật đầu.

Tưởng Thiên Lỗi nhất thời một mảnh vô lực đứng tại chỗ, đột nhiên biến sắc, hai tròng mắt hỗn độn lóe ra, cảm thấy được toàn bộ đều không thể tưởng tượng nổi, anh nặng nề nuốt nuốt nơi cổ họng, lại kích động nhìn về phía Đường Chí Long, hỏi: “Sự kiện đó, là ai gây ra! ! ? Là... Là ông nội của cháu? Bởi vì nhất thời lơ là, hay lại là...”

Đường Chí Long nghe lời này, lại biểu lộ vài phần đau lòng, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, chậm rãi nói: “Trong đó... Có trách nhiệm của ông nội cháu cùng ông cụ Trang! Chuyện này chú chưa từng nói với người ngoài...”

Tưởng Thiên Lỗi hai tròng mắt nhanh chóng chớp nháy, cảm giác trái tim một trận lạnh lẽo, nhìn về phía Đường Chí Long! !

Đường Chí Long nằm ở trên giường bệnh, giống như thấy được cái thời điểm kia, như anh hùng, Tưởng lão oai phong lẫm liệt, cùng Trang lão ôn nhu rộng lượng, sâu xa nói: “Năm đó lúc rượu lên men, mọi người tất cả đều nhảy nhót vui mừng! Nhưng mà chủ tịch Tưởng cùng chủ tịch Trang tối hôm đó, đi vào phòng nghiên cứu của Bác tiên sinh, phát hiện một dây nho đầu tiên gần thôn hóa thành màu đen, bọn họ kinh ngạc xin hỏi ý kiến tình huống đó, với đôi vợ chồng mới, bọn họ nhìn vào tình huống này, nói vốn cách đỉnh núi hai dặm đường có nhà máy hóa chất, đang đem nước thải thông qua đường thông dưới đất, nhiễm vào mấy chục con sông trong thôn trang, sau này cũng vô cùng có khả năng sẽ ô nhiễm đến mấy vườn nho! ! Lúc đó, Tưởng lão toàn thân lạnh lẽo, rất đỗi phẫn nộ, muốn dẫn theo cái chứng cứ của bi kịch này, tố cáo nhà máy hóa chất! Bởi vì ông ấy tuyệt đối không cho phép có bất luận cái loại ô nhiễm gì, thấm ướt một chút dịch rượu quý giá này, cũng không có thể coi thường tánh mạng của dân trong thôn mà không để ý tới! Nhưng ai ngờ hôm sau vừa lúc ông mới ra cửa, cũng đã bị người bí mật gặp mặt, muốn ông đem chuyện này che giấu xuống! Thậm chí uy hiếp thêm nhiều lợi ích khác!”

“... ...”Tưởng Thiên Lỗi trong lòng tê rần, trầm mặc nhìn về phía Đường Chí Long.

Đường Chí Long hai tròng mắt cũng lóe ra trong lòng đau thương, tiếp tục sâu xa nói: “Ở trong một con sông của thời đại, một người rất có tinh thần, có ý chí, có vẻ rất nhỏ bé, nhưng mà ông nội cháu từ một người ham mê ẩm thực lập nghiệp, ông ấy hiểu được nước là nguồn gốc vạn vật, mặc kệ là chim muông thú vật, hay là một cây hoa một cây cỏ, đều cần nó tưới cùng nuôi dưỡng! Huống chi, thời điểm đó, mặc dù lúc tranh luận trả giá mảnh đất đó, đắc tội một vài quan viên, nhưng vẫn được Ủy viên Trương che chở! Ông ấy vẫn ôm ấp tư tưởng mạnh mẽ, muốn đi tố giác chân tướng này! Ai biết lời ông ấy vừa mới kiện lên cấp trên trở về, vào lúc ban đêm, nhóm người trong thôn dân đã chết rồi ! !”

Tưởng Thiên Lỗi nghe lời này, trong lòng một trận hàn băng, hai tròng mắt lập tức tràn đầy kiên nghị ngấn lệ, luôn luôn không thích chính ông nội mình, bởi vì anh cảm thấy được ông nội tính tình Tiên Phong đạo cốt(***), thân thể cường tráng làm người ta cảm thấy được tư tưởng của ông đều đã lộ ra là một người lãnh đạo vô cùng đáng oán hận! !

(***): cốt cách của bậc tu tiên, cao cao tại thượng.

Đường Chí Long trên mặt run run mà đau lòng, tiếp tục sâu xa nói: “Có lẽ cây nho trong trang viên này, liền là bắt đầu cho một đấu trường chiến tranh, tố giác chuyện này, lại dấy lên cuộc chiến tranh của hai phái quan viên! ! Thương cảm cho thôn dân, ngay vào giữa quá trình kia, bị giết hại đã chết! ! Bao gồm cả ông bà ngoại của Khả Hinh, thời điểm lúc đó, trên lưng lại vẫn là sọt cây trúc, nằm dưới dây nho giữa lưng chừng núi, bị chết như vậy thật đau thương, như vậy thật đáng buồn... Bọn họ hoàn toàn không ngờ rằng, cái nơi trong lành thuần khiết có đời đời con người sinh sống tại đó, cả đời khỏe mạnh cường tráng, lại bị chúng ta **, hại chết rồi !”

Tưởng Thiên Lỗi hai tròng mắt mãnh liệt mà sắc bén lóe ra, lại sốt ruột hỏi: “Sau đó thì sao?”

Đường Chí Long chậm rãi nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, tiếp tục nặng nề nói: “Sau đó không ai điều tra người sai khiến kia là ai, chú lúc ấy cũng bởi vì việc khẩn cấp, đã đang ở Hoàn Cầu, chú nghe thấy sự việc đó, lo lắng vạn phần, liền đi cầu xin Ủy viên Trương cùng cha mình, cứu vớt lấy Hoàn Cầu, chú cũng lấy bản thân bảo đảm, ông nội cháu cùng Trang lão, là hai nhân vật lớn vĩ đại, tương lai nhất định hội tạo phúc cho vô số người, bọn họ tuyệt đối không có khả năng sẽ vì một chút dịch rượu không thuần khiết đó, mà mà làm chuyện táng tận lương tâm tăng thêm lượng oxy hóa chì này! Chú khẩn cầu bọn họ bảo vệ Hoàn Cầu! ! Ủy viên Trương cùng cha chú suy nghĩ một buổi tối, dồn đến đường cùng, liền làm ra lời khai giả, hiệp trợ ông nội cháu cùng ông cụ Trang được thả ra! Cũng chính là bởi vì như vậy, ông nội của ông ấy, vợ cùng con gái ở trong cuộc chiến tranh này, đã chết! !”

Tưởng Thiên Lỗi một trận chấn kinh nhìn về phía Đường Chí Long! !

“Bắt đầu từ khi đó...”Đường Chí Long mặt biểu lộ thần sắc áy náy, sâu xa nói: “Ủy viên Trương bởi vì đối cha cùng vợ con có áy náy, vẫn không có cùng Hoàn Cầu chúng ta qua lại nữa! !”

Tưởng Thiên Lỗi hai tròng mắt lóe ra, khó trách mỗi lần gặp ủy viên Trương khi đó, ông đều đã có vẻ mặt cùng bộ dáng trầm tĩnh hối hận! !

“Thời điểm kia, ông nội cháu giống như Hạo Nhiên! Bốc đồng, nhiệt huyết, lại bởi vì một cái thực tế này đả kích, từ đó cũng trở nên vững vàng cùng trầm ổn hơn! ! Là một người đảm đương ở vị trí càng cao, nắm giữ càng nhiều sinh mệnh! ! Thời điểm một mình trên đỉnh cao, đều phải giả vờ như người vô tình, chính là vô cùng ích kỷ! ! Ông nội cháu là một người đại nhân đại lượng, ông ấy gánh vác hơn ba trăm sinh mệnh của thôn dân kia, một mực chuộc tội!”Đường Chí Long tiếp tục u buồn mà đau lòng nói.

Tưởng Thiên Lỗi nghe lời này, từng trận đau lòng! !

Đường Chí Long tiếp tục lại sâu xa nói: “Chuyện này trải qua nhiều năm như vậy, vẫn đều không có tra ra đầu mối, chú lúc ấy cũng hết sức kỳ quái, bởi vì tuyệt đối không tin sự việc trúng độc chì này, là do chúng ta mà ra, chú rất tự tin, khẳng định chú lúc ấy chọn lựa mỗi người mới, đều khó có khả năng sẽ ở trong quá trình này, phớt lờ, liền âm thầm kêu mẹ Khả Hinh về quê, âm thầm điều tra nghe ngóng thôn dân còn lại sau đó, rốt cục phát hiện là trước khi Tưởng lão tố giác, còn gấp rút gia tăng thêm dịch rượu bị đầu độc! Thậm chí thực nghiệm trên thi thể vợ chồng Bác tiên sinh, bọn họ kỳ thật cũng không phải trúng độc chì, mà là trên đường lúc về nhà, bị người ta bức cho chết.”

Tưởng Thiên Lỗi nháy mắt đôi tay nắm chặt quả đấm, răng rắc rung động! !

Đường Chí Long cũng nhất thời tức giận, hai tròng mắt lóe ra, tiếp tục nói: “Thời điểm đó, chân tướng bị chúng ta điều tra ra, sau đó ông nội cháu liền đuổi chú ra khỏi Hoàn Cầu! !”

Tưởng Thiên Lỗi ngớ ra nhìn về phía Đường Chí Long, sốt ruột hỏi: “Tại sao?”

“... ...”Đường Chí Long tạm dừng một hồi, cuối cùng mới buồn bã mà đau lòng nói: “Bởi vì lúc chân tướng được làm sáng tỏ, đã mấy năm đi qua như thế, trong đó liên lụy tới rất nhiều người rồi ! ! Ông nội cháu lường trước được Hoàn Cầu có khả năng lại có một nhóm người gây lên một trận tinh phong huyết vũ”, vì sợ liên lụy đến chú, liền lập lên tội danh tham ô cho chú, đuổi chú ra khỏi Hoàn Cầu! Lại lợi dụng giao tình cuối cùng với ủy viên Trương, đã cứu chú! Âm thầm cấp cho chú gần 20 phần trăm cổ phần công ty của Hoàn Cầu, được, nếu giả như Hoàn Cầu không có việc gì, chú nhất định phải trở về, cũng nhất định, nhất định phải đem Khả Hinh đứa bé khả ái kia, gả cho cháu của ông ấy! Để đứa bé gái này mãi mãi ở lại bên cạnh cậu bé, nhìn nó mỉm cười ngọt ngào! !”

Tưởng Thiên Lỗi nghe lời này, nhất thời hai tròng mắt đẫm lệ! !

Đường Chí Long lại như nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, nước mắt chảy xuống không ngừng, thống khổ nghẹn ngào nói: “Ông nội của cháu là một người vĩ đại! Chú đối với ông ấy, cả đời biết ơn! ! Ơn tri ngộ, vốn là đã khó có thể báo đáp, lại vẫn một lòng giúp đỡ đưa chú lên đỉnh cao! Chí hướng của ông ấy vẫn khí phách như vậy, một tập đoàn, cho tới bây giờ cũng không phải chỉ là của Tưởng gia cùng Trang gia! ! Chủ tịch Trang cũng là tài năng xuất chúng, người lãnh đạo tương lai của Hoàn Cầu, phải là người thích hợp! Tuyệt đối không vào lúc này mà độc chiếm, tuyệt đối không để cho tương lai của hơn trăm vạn nhân viên, giao cho kẻ độc tài! Bọn họ đối với tương lai, đối với suy tính cao xa của vận mệnh, không ai sánh bằng! Cho tới bây giờ cháu có lẽ cũng chưa từng gặp qua, sự hợp tác tương hỗ như vậy, mà người hợp tác cũng ra sức hỗ trợ! Bọn họ đều một lòng một dạ! Trải qua vô số năm tháng! Không sợ cường quyền, không sợ nguy nan, dẫn dắt mọi người đón gió rẽ sóng trải qua vô số năm tháng, thậm chí sau khi biết được chân tướng sự kiện thôn dân bị độc phát, cũng cắn chặt răng, không rời không bỏ! Trong mắt thế hệ con cháu các cháu, chỉ nhìn thấy được Tưởng lão là người oai phong lẫm liệt, thật ra Trang lão cũng là một người lãnh đạo vô cùng xuất sắc, cùng tổng giám đốc Tưởng giải quyết công việc luôn trái ngược nhau, trước giờ đều luôn có những sách lược sáng suốt! Vì vùng đất Á châu này, khai sáng vô số sự nghiệp mới! ! Kỳ thật khách sạn dưới nước, Trang lão đã sớm có dự định tiến hành, nhưng ông ấy lại cảm thán nói, hi vọng trong tương lai, có thể có người trẻ tuổi có tinh thần can đảm cùng quyết đoán mở ra một thế giới mới! !”

Tưởng Thiên Lỗi nghe được trong lòng xúc động dâng trào, vừa vì là người nhà họ Tưởng mà kiêu ngạo tự hào, cũng vì Trang lão ôm ấp những mộng tưởng chưa từng có mà kiêu ngạo, lại tiếp tục khẩn trương hỏi: “Vậy... Chuyện về chai rượu đỏ là sao? Nghe nói nhà họ Tưởng chúng cháu, có cái bí mật gì giấu ở trong chai rượu đó?”

Đường Chí Long chậm rãi quay đầu, trong lòng một trận đau đớn nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, sâu xa nói: “Cháu có phải rất tò mò, nhà họ Tưởng cháu có cái bí mật gì?”

Tưởng Thiên Lỗi hai tròng mắt nhanh chóng lóe ra, chính mình cũng không hiểu nhìn về phía Đường Chí Long!

Đường Chí Long tạm dừng một hồi, rốt cục hai tròng mắt nóng cháy, chậm rãi nhìn phía trước, giống như đang kêu gọi nói: “Sau sự việc rượu đó, ông nội cháu hiểu được, sinh mệnh con người, là đồng nhất gắn bó nhau! Bởi vì cháu sống trong xã hội đầy lợi ích này, tất cả mọi người có khả năng là bạn bè của cháu, cũng có khả năng là kẻ thù của cháu! ! Năm đó ủy viên Trương giúp đõ chúng ta như vậy, đến nỗi cha cùng vợ con cũng chết! Vô số quan viên nghiêm nghị chính trực, bao gồm cả thủ tướng cũng giúp đỡ Hoàn Cầu vượt qua cửa ải khó khăn! Ông ấy tự biết cả đời này, sẽ không còn những ân huệ như thế nữa, ông tự biết Hoàn Cầu, là cả nước cứu giúp! ! Liền đem một chai rượu cổ trăm năm, đổ ngược dịch rượu ra, rồi rót vào trong đó một chai rượu chứa oxi hóa chì còn sót lại lúc ấy làm bằng chứng, đem nhóm người giết hại hơn ba trăm thôn dân năm đó, cùng chân tướng đã điều tra, gói lại giấu kỹ trong chai rượu! ! Còn đem ba bí mật của nhà họ Tưởng, cũng giấu ở trong chai, giao cho ủy viên Trương, bày tỏ lòng trung thành! Thề tương lai đời đời thế hệ người lãnh đạo của Hoàn Cầu, nhất định phải lưu một nửa cơ nghiệp ở trong nước, vì đất nước mà phục vụ! ! Nếu như trong tương lai người lãnh đạo Hoàn Cầu không tuân thủ lời thề này, ủy viên Trương liền có thể mở chai rượu đó ra, đem tấm di chúc trong bình, chứng minh 100% cổ phần của hai họ Trang Tưởng trong Hoàn Cầu, toàn bộ kính tặng cho sự nghiệp từ thiện trong nước! !”

Tưởng thiên lỗi khiếp sợ nhìn về phía Đường Chí Long, kinh ngạc kêu to: “Cái gì?”

“Đây cũng là một bí mật của nhà họ Tưởng cháu!”Đường Chí Long hai tròng mắt thâm sâu nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, buồn bã mà kích động nói: “Cho nên... chú nói ông nội cháu là một người vĩ đại! Sau khi giao ra chai rượu đó, ông ấy vì sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, liền một mình điều tra lại một chút chân tướng, chuẩn bị chứng cớ muốn đích thân tố giác những người đã từng giết hại hơn ba trăm thôn dân, sau khi ủy viên Trương biết chuyện, nhanh chóng đuổi tới, ngăn ông ấy lại, hủy đi chứng cớ trong tay ông ấy! ! Thậm chí nói với ông ấy: Chết nhẹ tựa lông hồng, nặng ở tại Thái Sơn! 100% cổ phần của tập đoàn Hoàn Cầu, không bằng một ngày dùng tinh thần sức sống truyền thụ lại những thứ quan trọng tỏng cuộc sống! ! Nếu muốn dùng sinh mệnh của mình cùng chân tướng đi tố giác, không bằng hãy kiềm chế lại chính mình! Ông cho tôi chút thời gian, tôi nhất định sẽ tự mình bắt lại những người đó, xử tử hình! Nhưng mà... Ủy viên Trương tuyệt đối thật không ngờ, chai rượu kia vừa mới đến được phòng của ông ấy, không được bao lâu, thì lại bị mất trộm rồi ! ! Sau đó, chai rượu này tới cùng đi đâu, không ai biết...”

Tưởng Thiên Lỗi nghe được lời này trong lòng chấn động mạnh!

Đường Chí Long lại sâu xa ngẩng đầu, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, nói: “Cái bí mật thứ hai! Là bí mật về hai đứa trẻ con! !”

Tưởng Thiên Lỗi lại kích động nhìn về phía Đường Chí Long, nói: “Hai đứa trẻ con?”

Đường Chí Long lại thâm sâu nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, nói: “Đúng! Hai đứa trẻ con! ! Ông ấy kính xin ủy viên Trương công khai bí mật về thân thế của hai đứa trẻ con này, bởi vì ông ấy thật sự không có dũng khí, sau khi Hoàn Cầu biến mất trên thế giới này, công bố một chân tướng này, ông ấy thật sự hổ thẹn với hai đứa bé này, thẹn với hai gia đình... Một người lãnh đạo, thời điểm khi đứng ở địa vị cao, thật ra chính mình, liền không phải là chính mình... Có đôi khi, thậm chí ngay cả quyền được hạnh phúc của mình, cũng không thể tự nắm giữ được! Ông ấy khẩn cầu hai đứa bé, tha thứ cho ông ấy!”

Tưởng Thiên Lỗi ánh mắt hơi chút ngưng trọng, trái tim không nhịn được đau đớn, không hiểu hỏi; “Ý của chú là... Hai đứa bé kia là...”

Đường Chí Long ngẩng đầu, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi hiện giờ bộ dáng nghiêm nghị cùng phong độ, ông kiềm nén vài phần, nhưng vẫn cúi xuống dưới, hai tròng mắt lộ ra vài phần bối rối nói; “Chú không biết... Nhưng chú tin tưởng, cha của cháu có khả năng biết!”

“... ...”Tưởng Thiên Lỗi hai tròng mắt nhanh chóng chớp nháy, sau vài phần do dự, lại khẩn trương hỏi: “Bí mật thứ ba là...”

Đường Chí Long lập tức ngẩng đầu, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng, nói: “Bí mật thứ ba là một điều mấu chốt! ! Sự kiện rượu đỏ năm đó, uỷ viên Trương cùng các quan viên tạo ra lời khai giả, chứng cớ giả, giả người làm chứng hàng loạt sự kiện, Tần lão cũng có phần tham gia! ! Ông cháu vì sợ Tần lão đến lúc đó trở mặt thành thù, liền đồng thời cũng đem hàng loạt người làm giả chứng cớ, dùng tiền mua chuộc chứng cớ phạm tội, bỏ vào trong chai! ! Để phòng ngừa có một ngày, Tần lão cắn ngược trở lại, cũng có chứng cớ để kiềm chế ông ta! Cho nên Tần lão cũng biết bí mật chai rượu đỏ, ông ấy lại càng biết hai gia đình Trang Tưởng có 100% cổ phần của tập đoàn Hoàn Cầu!”

Tưởng Thiên Lỗi nghe đến đó, bừng tỉnh đại ngộ! ! !

“Cho nên! ! !”Đường Chí Long khẩn trương cùng sốt ruột nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, nói: “Thiên Lỗi! Cháu tin tưởng chú! Những lời của chú tất cả đều là bí mật thật sự của chai rượu đỏ đó! Đã trải qua nhiều năm như thế, ba mươi năm trước những quan viên trẻ tuổi của địa phương, hiện giờ có không ít người ở địa vị cao! ! Nếu chai rượu này, rơi vào trong tay của bọn họ! ! Tập đoàn Hoàn Cầu cùng một nhóm quan viên đều không thoát được quan hệ! ! Thậm chí quan trọng nhất là sẽ cướp đi cổ phần của tập đoàn Hoàn Cầu! Cháu nhất định phải nghĩ biện pháp tìm được chai rượu kia! Càng phải ngăn cản Hạo Nhiên mở chai rượu đó ra! Nếu nó mở ra, nó sẽ bị kẻ đứng đầu bị tất cả bọn ác ma công kích! !”

Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên biến sắc, nhớ tới Trang Hạo Nhiên hôm nay lúc rời khỏi phòng mình có nói, câu nói kia: Cho nên anh so với tôi thích hợp làm tổng giám đốc hơn! Hai tròng mắt của anh nhanh chóng lóe ra, trái tim đập mạnh vỡ vụn nhớ lại chuyện này! !

“Nhanh đi! !”Đường Chí Long lại thúc giục anh, sốt ruột nói; “Cháu cùng Hạo Nhiên đều là người phải chịu trách nhiệm! ! Không thể chưa làm rõ toàn bộ mọi chuyện mà đã hy sinh! Nhanh đi! !”

Tưởng Thiên Lỗi nghe lời này, lập tức lo lắng gật đầu, bước nhanh muốn xoay người, nghĩ tới cái gì, lại quay đầu nhìn về phía Đường Chí Long hỏi: “Chú Đường! ! Chú có biết chuyện bức bình phong Cửu Long không? Bức bình phong Cửu Long, năm đó là ai đưa cho Hoàn Cầu chúng ta! ! ?”

Đường Chí Long trầm trọng nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, nói: “Uỷ viên Trương! !”

Tưởng Thiên Lỗi hai mắt sáng lên! !


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.