Editor: Ngày Đẹp Tươi
Từng đợt gió mát lành, dường như mang theo một chút hồi ức đến.
Trang Ngải Lâm mặt tiếp tục bộc lộ sự lạnh lung, ánh mắt hơi di động đến tòa nhà kiểu Âu phía xa xa kia, nhìn thấy cha mẹ mình, còn có Tưởng Vĩ Quốc cùng mọi người, sớm đã tụ tập trước mặt cỏ xanh, cô mới chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Bác Dịch, mặc dù có chút không tình nguyện, nhưng vẫn hơi chậm rãi, nhàn nhạt nói: “Cám ơn anh...”
Bác Dịch thật sâu liếc mắt nhìn Trang Ngải Lâm một cái, bất chấp suy nghĩ trong lòng cuộn trào mãnh liệt, nhưng anh vẫn nhàn nhạt cười, mang theo vài phần tâm tình bị đè nén, chậm rãi nói: “So với việc đuổi tới sân bay, anh cho rằng kiếp này đều không gặp được em nữa... Hôm nay có thể mặt đối mặt như vậy, anh đã rất may mắn... Người phải nói cảm ơn, là anh...”
Trang Ngải Lâm trầm mặc nhìn anh.
“Bác Dịch tiên sinh!” Đổng Mỹ Nghi đứng ở bên kia dòng suối, hướng về phía mình và Bác Dịch phất tay một cái, muốn gọi anh qua cùng đi với mình.
Bác Dịch hơi nghiêng mặt liếc mắt nhìn Đổng Mỹ Nghi một cái, lúc này mới chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Trang Ngải Lâm như muốn giải thích nói: “Vị Đổng tiểu thư này dường như đối với việc chưng cất rượu nho rất có hứng thú, anh muốn cảm ơn cô ấy tối hôm qua đã chiếu cố anh, liền dẫn cô ấy cùng đến xem. Anh sáng mai trở về vườn nho, tương lai không có cơ hội chạm mặt...”
Trang Ngải Lâm nghe lời này, nhìn về phía người trước mặt, sắc mặt hơi căng, hai tròng mắt lại lóe ra vẻ hỗn độn.
Bác Dịch trầm mặc ôm lấy Trang Ngải Lâm, tay lại đặt ở hông cô, không muốn buông tay, nhưng vẫn nhẹ thở dốc, sau khi do dự kiềm nén, cuối cùng chậm rãi cất bước, bước qua bên cạnh cô, từ từ cất bước dọc theo con đường, đi về phía trước...
Trang Ngải Lâm sắc mặt trầm xuống, cảm giác được người đàn ông kia lộ ra sự tịch mịch u buồn dần cách xa thế giới của mình, cô nhẹ chớp đôi mắt nóng cháy, cũng từ từ cất bước đi về phía trước, nhìn cha mẹ đang hướng về phía mình vẫy tay, mọi người sắp sửa đi vào bên trong tòa nhà kiểu Âu, bên trong đại sảnh đã có Hoắc Minh cùng quản lý khách sạn, còn có đạo diễn chờ đợi đã lâu, cổng vòm đại sảnh tòa nhà kiểu Âu, dùng ngói bằng ngọc lưu ly làm chủ đạo, thiết kế như cung điện hoàng thất, cầu thang xoắc ốc mười hai đường, lại cách tân dùng ngọc mạ vàng mà thành, bạch ngọc êm dịu như quả nho, lóe ra ánh sáng rất kiêu ngạo, mà do chín ngàn chín trăm chín mươi ngọn đèn thủy tinh, huy hoàng khí phách thành hình vòng tròn dốc xuống, từng cánh cửa tầng hai mở ra đều ánh lên màu sắc của rượu nho, nhân viên bên trong đjai sảnh nghe nói hai vị chủ tịch cùng phu nhân đến vườn nho, tức khắc đáp lời dặn dò bưng ra từng thùng ủ rượu, quả nho có thể ăn được, tôn kính đưa đến trước mặt các vị khách quý...
Trước mặt cỏ tòa nhà kiểu Âu, một mảnh náo nhiệt, Tưởng Vĩ Quốc cùng Trang Tĩnh Vũ trước bầu không khí náo nhiệt này, thương thảo hôn sự, mà Ân Nguyệt Dung thì bưng một đĩa thủy tinh nho, đang ăn vô cùng say sưa, lại mắt nhìn thấy con gái Ngải Lâm đã hướng bên này nhàn nhạt đi tới, mà Bác Dịch thì cùng Đổng Mỹ Nghi kia hai người cùng nhau cất bước, theo bên kia vừa nói vừa cười đi qua, ánh mắt cô nheo lại!
Diệp Mạn Nghi nhìn nét mặt khác thường của bạn tốt, chính bà cũng bưng một hủ rượu vừa ủ, nhìn về phía người trẻ tuổi bên cạnh, trực tiếp nhàn nhạt nói: “Được rồi. Người trẻ tuổi có quyết định người trẻ tuổi quyết định, bà thu hồi tính cách xen vào việc của người khác kia đi, hôn lễ còn có cả đóng chuyện lớn phải bận rộn.”
Ân Nguyệt Dung nghe lời này, bất đắc dĩ thở dài, mới vẻ mặt số khổ nói; “Tôi cái số mệnh đáng thương này a. Mà lại vào lúc hôn lễ hạnh phúc của con trai, mà chị gái lại thân ảnh đơn độc. Sớm biết như vậy, không bằng để Ngải Lâm đem Bác Dịch đánh một trận, tôi thuận tiện nhặt về nhà luôn một lần!”
Diệp Mạn Nghi mặt không chút tươi cười, đối với tính tình và chỉ số người bạn tốt cũng không hề lớn hơn chút nào, chỉ phải lắc lắc đầu đi ra.
Trang Ngải Lâm biết Bác Dịch và Đổng Mỹ Nghi đi tới, mặt cô lại bộc lộ vẻ không kiên nhẫn, nhìn nhân viên khách sạn đang bưng một mâm nho qua, mời Vitas cùng Laurence nếm thử, dù sao cũng không phải là người hiểu nho, cô chỉ cảm thấy chính mình có chút khát nước, liền trực tiếp đi qua, tiện tay bắt một quả nho cứ như vậy bỏ vào trong miệng, thế nhưng vừa mới cắn rách vỏ quả nho kia, lập tức một trận cảm giác chua còn hơn chanh ập đến, thiếu chút nữa đem vẻ rạng rỡ của cô vo thành một nắm, cô không tiếp tục nổi đành đem quả nhỏ kia nhổ ra, kêu lên: “Cái giống nho gì mà lại chua vậy chứ?”
Bác Dịch vừa muốn đi về phía Vitas tiên sinh, nghe thấy tiếng Trang Ngải Lâm, quay mặt sang nhìn về phía cô ăn nho ủ rượu chua đến mức mặt nhăn lại, có chút khả ái, anh mỉm cười, một mình cất bước đi qua, trầm mặc cầm lên một quả nho xạ hương tròn trịa ngọt ngào đưa đến trước mặt cô, mới nói: “Đó là giống nho trắng để chưng cất rượu, rất chua, là chuẩn bị cho bọn anh, người thường ăn không được.”
Trang Ngải Lâm ngước mắt, xem xét nhìn anh một cái, mặc dù muốn cự tuyệt, nhưng vẫn không hiểu vươn tay, muốn bắt lấy quả nho kia cho vào miệng...
Bác Dịch lại trực tiếp đem quả nho kia đưa đến bên môi cô, thật sâu nhìn về phía cô gái này.
Trang Ngải Lâm hơi chớp đôi mắt, liếc mắt nhìn Bác Dịch.
“Ăn đi... Rất ngọt...” Bác Dịch lại đem nho chậm rãi đưa đến bên môi cô, nhìn về phía ánh mắt của cô, lộ ra hy vọng cùng thương tiếc.
Trang Ngải Lâm nhẹ lưu chuyển hai tròng mắt, liếc mắt nhìn người chung quanh một cái, lúc này mới dần dần cúi mặt, mở miệng muốn nếm quả nho trong tay Bác Dịch, vừa mới bắt đầu vẫn có chút không dám tin, lúc nếm quả nho kia lộ ra chút hương khí đặc thù trong veo của hoa hồng, cô lại nhấc mí mắt, liếc nhìn người đàn ông này...
Bác Dịch cũng thật sâu nhìn về phía Trang Ngải Lâm, khí tức tịch mịch toàn thân, lại nồng đậm buồn bực tản mạn ra, vừa định yếu ớt nói, lại nghe đến Vitas mặt bộc lộ tươi cười, nhìn về phía chính mình nói: “Bác Dịch tiên sinh, hôm nay có cơ hội gặp cậu thật rất vui. Thế nhưng giống rượu hoàng kim “A Tố tửu” trong hầm rượu của cậu, lúc nào mới lấy ra để chúng tôi được thưởng thức một chút đây?”
Bác Dịch liếc mắt nhìn Trang Ngải Lâm một cái, anh lúc này mới mỉm cười nói: “Có cơ hội đi...”
Trang Ngải Lâm trí nhớ không tốt, nhưng đối với chai rượu “A Tố tửu” kia lại khắc sâu trong ký ức, cô nhẹ thở dốc, không nói nữa, mà chỉ một mình cất bước đi vào bên trong tòa nhà kiểu Âu, lúc qua đây, nghe nói bên trong có rượu băng đến từ khắp nơi trên thế giới, cô liền nhẹ nhấc đuôi váy dài hướng bên trong phòng tối đi vào, thẳng đến hầm rượu dưới lòng đất, người còn chưa đi tới bên trong cửa sắt đóng chặt, cũng đã cảm giác một trận gió lạnh yếu ớt lao thẳng tới, cô vẫn không sợ hãi lạnh lẽo đẩy cửa đi vào trong...
Bác Dịch đứng cạnh Vitas cùng Laurence đang sôi nổi trò chuyện, nhìn về phía Trang Ngải Lâm từ từ biến mất ở hầm rượu, anh do dự mấy phần, nhưng vẫn tiếp tục cùng hai người trò chuyện.
Thời gian trôi qua từng chút.
Nhân viên công tác bên trong đại sảnh mới nhận được điện thoại của chuyên gia chưng cất rượu nói, hôm qua cho tới hôm nay hầm rượu dưới lòng đất lượng các-bon-đi ô-xít thả ra bắt đầu vượt chỉ tiêu, tuyệt đối không cho phép tân khách tham quan hầm rượu, để tránh chuyện ngoài ý muốn phát sinh, vị nhân viên lễ tân này nghe thấy tin này, tức khắc gọi bảo vệ đến khóa chặt cửa lớn hầm rượu, phát hành bảng hướng dẫn: Hầm rượu nơi quan trọng, không được tiến vào trong.
Tưởng Vĩ Quốc cùng Diệp Mạn Nghi đang nhao nhao khí thế bừng bừng nói về hôn sự của Trang Hạo Nhiên, Ân Nguyệt Dung lại vào lúc này, mặt hơi lộ vẻ quái dị, xoay người nhìn xung quanh, nói; “A? Ngải Lâm đâu? Vừa rồi còn thấy nó ở đây mà? Đi đâu rồi? Nha đầu này đã nói vì hôn sự của em trai qua đây, tại sao lại không thấy người?”
Bác Dịch vừa nâng chén uống dịch rượu mới ủ, lại nhẹ nuốt vị chua tannin còn rất nặng, hai tròng mắt lóe lên, nhớ tới Trang Ngải Lâm vừa một thân một mình đi vào đại sảnh hầm rượu, thân thể anh tức khắc dâng lên trực giác của một bậc thầy ủ rượu chuyên nghiệp, anh tức khắc thả chén rượu trong tay xuống, nhanh chóng đi vào trong đjai sảnh, quả nhiên thấy cửa nhỏ nối thẳng đến hầm rượu đã khóa chặt, thậm chí phát hành bố cáo, liền biết các-bon-đi ô-xít vượt chỉ tiêu, anh tức khắc khẩn trương xoay người, nhìn về phía hai nhân viên lê tân gào lên: “Mau lấy chìa khóa ra mở cửa, tôi muốn vào! Bên trong khả năng có người!”
Hai nhân viên lễ tân nghe lời này, tức khắc mặt bộc lộ thần sắc khẩn trương, nhanh chóng cầm chìa khóa đi về phía hầm rượu, Bác Dịch trong nháy mắt đoạt lấy chìa khóa, khẩn trương đến mức trái tim muốn vỡ vụn, run run rẩy rẩy đem chùm chìa khóa kiểu cô cắm vào trong ổ, điên cuồng xoay một chút, liền đem cửa phịch một tiếng mở ra, cả người anh nhanh chóng vọt vào, kêu to: “Ngải Lâm —————— “
Có người đã từng nói với anh rằng? Lúc anh gọi Ngải Lâm, thực sự rất êm tai... Dường như kiếp trước cũng đã từng quen biết.
Một người với tây trang thời thượng bó sát “ầm” một tiếng, rơi trên mặt đất.
Trang Ngải Lâm cứ như vậy mặc váy dài màu đen gợi cảm, để lộ vai và xương mỹ nhân khêu gợi, thần sắc tái nhợt, toàn thân tựa hồ bị không khí nồng đậm nơi đây làm cho hít thở không thông, kiềm chế chính mình sắp mắt hoa, chỉ cần hít thở sâu một hơi khí, khí thế dường như bành trướng ra, sẽ phải đem trái tim mình làm cho vỡ, cô bộc lộ vẻ đau đớn, chậm rãi vươn tay, cầm lấy y phục trước ngực mình, muốn mở miệng kêu la, lại phát hiện hơi sức chống đỡ bản thân mình, còn lại không có bao nhiêu, dần dần, hai mắt càng lúc càng mơ hồ, cơ hồ nhìn không thấy cảnh vật trước mặt bất luận là cái gì, ngay cả những chai rượu nho trong hầm rượu kia cũng bắt đầu kịch liệt xoay tròn, cô muốn liều mạng chống đỡ chút ý thức cuối cùng, lại cuối cùng vẫn còn chậm rãi nhắm mắt lại, cả người liền ngã sấp xuống trên áo khoác của mình...
“Ngải Lâm ——————” rất xa hầm rượu truyền đến âm thanh kích động khẩn trương này.
Lúc Bác Dịch nhanh chóng chạy về phía trước, cũng càng lúc càng cảm giác được khí các-bon-đi ô-xít trong hầm rượu thả ra làm cho mình hít thở không thông, trái tim anh phịch một tiếng vang, lo lắng Trang Ngải Lâm gặp chuyện không may, lại thật nhanh chạy về phía trước, rốt cuộc ở một góc tối tăm nào đó, nhìn thấy Trang Ngải Lâm cả người hôn mê ngã trên mặt đất, mái tóc dài gợi cảm tùy ý rơi vào mặt cô, nhìn thấy mà giật mình, anh đau lòng nóng mắt đẫm lệ kêu to: “Ngải Lâm —————— “
Trang Ngải Lâm người đã hôn mê không rõ, liền té xỉu trên mặt đất lạnh buốt.
Bác Dịch nhanh chóng đi qua, đau lòng đem cô gái này ôm lên, tay nâng mặt cô, khẩn trương nhìn đôi mắt nhắm chặt, dáng vẻ hôn mê, anh không kịp nói với cô them câu nào nữa, mà nhanh chóng đem cô ôm lên, theo hiểu biết về hầm rượu không nhỏ này, tức khắc ôm cô nhanh chóng phóng đi về một thông đạo khác, kiên trì bước lên cầu thang, lúc chuẩn bị đi về phía trước, nhìn thấy góc tường lộ ra một chút ánh sáng mặt trời, anh lập tức ôm cô nhanh chóng đi tới bên cửa sổ, dùng chân đạp mạnh cửa sổ thủy tinh nơi tiếp xúc...
Trang Ngải Lâm chậm rãi ở giữa lúc chấn động này, dần tỉnh lại, lúc nhẹ mở đôi mắt ra, nhìn thấy Bác Dịch vây quanh chính mình đập vào cửa sổ, đôi mắt anh đẫm lệ, trong tim cô dường như mềm nhũn ra, nhưng lúc thở dốc, cảm giác hít thở không thông lại tập kích mà đến, khiến sắc mặt cô càng them nhợt nhạt...
“Ngải Lâm!!” Bác Dịch cúi đầu nhìn Trang Ngải Lâm một cái, tức khắc dùng hết sức, đá mạnh phá cửa sổ thủy tinh kia, một đường ánh sáng mặt trời còn có cả bầu không khí trong lành của vườn nho, lao thẳng tới, trong nháy mắt cảm giác hít thở không thông kia nhanh chóng biến mất.
“Ngải Lâm ——————” Một đám người Ân Nguyệt Dung cũng vào thời khắc này, tha thiết truyền đến tiếng gọi.
Trang Ngải Lâm thở gấp lấy lại vài phần sinh khí, lúc lồng ngực phập phồng, nương theo ánh sáng nhỏ xuyên thấu vào bên cạnh, nhìn về phía người đàn ông trước mặt kích động run rẩy ôm chặt chính mình, cúi mặt kề sát mặt mình, thâm tình nghẹn ngào nói; “Ngải Lâm... Rốt cuộc sống là cảm giác gì... Anh còn có thể hay không sản xuất ra loại rượu nho ngọt ngào nhất thế giới này... Không có em... Anh hiện tại cái tư vị gì cũng không nếm được... Lão phương trượng bảo anh “Buông”, vì sao lòng anh lại đau như vậy... Anh yêu em... Ngải Lâm... Anh yêu em...”
“.........” Đôi mắt Trang Ngải Lâm ngấn lệ, lại bởi vì cảm giác hít thở không thông kia, một câu nói cũng nói không nên lời...
Thân thể cô dần dần buông...
Vô số người ở chỗ rẽ bắt gặp thân ảnh Trang Ngải Lâm cô độc nằm, nhao nhao đau lòng nhào tới, vội vàng đem cô ôm lên, Ân Nguyệt Dung thì ôm chjăt mặt con gái, khẩn trương kêu bác sĩ... Tất cả đều nói nhao nhao hỗn loạn...... Cô vẫn cảm thấy hít thở không thông, hơi mở đôi mắt mơ hồ, dường như nhìn thấy bóng người cô độc tịch mịch phía trước, đang từ từ biến mất trong đoàn ánh sáng đó, khóe mắt cô rơi lệ, tay nắm chặt một khối kim bài phỉ thúy “Long phượng quấn quýt”, nó từng gãy, bây giờ bị phân thành hai mảnh, là du long phỉ thúy lộ ra theo ánh mặt trời, chăm chú nằm trong lòng bàn tay cô...
Editor: Ngày Đẹp Tươi
Từng đợt gió mát lành, dường như mang theo một chút hồi ức đến.
Trang Ngải Lâm mặt tiếp tục bộc lộ sự lạnh lung, ánh mắt hơi di động đến tòa nhà kiểu Âu phía xa xa kia, nhìn thấy cha mẹ mình, còn có Tưởng Vĩ Quốc cùng mọi người, sớm đã tụ tập trước mặt cỏ xanh, cô mới chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Bác Dịch, mặc dù có chút không tình nguyện, nhưng vẫn hơi chậm rãi, nhàn nhạt nói: “Cám ơn anh...”
Bác Dịch thật sâu liếc mắt nhìn Trang Ngải Lâm một cái, bất chấp suy nghĩ trong lòng cuộn trào mãnh liệt, nhưng anh vẫn nhàn nhạt cười, mang theo vài phần tâm tình bị đè nén, chậm rãi nói: “So với việc đuổi tới sân bay, anh cho rằng kiếp này đều không gặp được em nữa... Hôm nay có thể mặt đối mặt như vậy, anh đã rất may mắn... Người phải nói cảm ơn, là anh...”
Trang Ngải Lâm trầm mặc nhìn anh.
“Bác Dịch tiên sinh!” Đổng Mỹ Nghi đứng ở bên kia dòng suối, hướng về phía mình và Bác Dịch phất tay một cái, muốn gọi anh qua cùng đi với mình.
Bác Dịch hơi nghiêng mặt liếc mắt nhìn Đổng Mỹ Nghi một cái, lúc này mới chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Trang Ngải Lâm như muốn giải thích nói: “Vị Đổng tiểu thư này dường như đối với việc chưng cất rượu nho rất có hứng thú, anh muốn cảm ơn cô ấy tối hôm qua đã chiếu cố anh, liền dẫn cô ấy cùng đến xem. Anh sáng mai trở về vườn nho, tương lai không có cơ hội chạm mặt...”
Trang Ngải Lâm nghe lời này, nhìn về phía người trước mặt, sắc mặt hơi căng, hai tròng mắt lại lóe ra vẻ hỗn độn.
Bác Dịch trầm mặc ôm lấy Trang Ngải Lâm, tay lại đặt ở hông cô, không muốn buông tay, nhưng vẫn nhẹ thở dốc, sau khi do dự kiềm nén, cuối cùng chậm rãi cất bước, bước qua bên cạnh cô, từ từ cất bước dọc theo con đường, đi về phía trước...
Trang Ngải Lâm sắc mặt trầm xuống, cảm giác được người đàn ông kia lộ ra sự tịch mịch u buồn dần cách xa thế giới của mình, cô nhẹ chớp đôi mắt nóng cháy, cũng từ từ cất bước đi về phía trước, nhìn cha mẹ đang hướng về phía mình vẫy tay, mọi người sắp sửa đi vào bên trong tòa nhà kiểu Âu, bên trong đại sảnh đã có Hoắc Minh cùng quản lý khách sạn, còn có đạo diễn chờ đợi đã lâu, cổng vòm đại sảnh tòa nhà kiểu Âu, dùng ngói bằng ngọc lưu ly làm chủ đạo, thiết kế như cung điện hoàng thất, cầu thang xoắc ốc mười hai đường, lại cách tân dùng ngọc mạ vàng mà thành, bạch ngọc êm dịu như quả nho, lóe ra ánh sáng rất kiêu ngạo, mà do chín ngàn chín trăm chín mươi ngọn đèn thủy tinh, huy hoàng khí phách thành hình vòng tròn dốc xuống, từng cánh cửa tầng hai mở ra đều ánh lên màu sắc của rượu nho, nhân viên bên trong đjai sảnh nghe nói hai vị chủ tịch cùng phu nhân đến vườn nho, tức khắc đáp lời dặn dò bưng ra từng thùng ủ rượu, quả nho có thể ăn được, tôn kính đưa đến trước mặt các vị khách quý...
Trước mặt cỏ tòa nhà kiểu Âu, một mảnh náo nhiệt, Tưởng Vĩ Quốc cùng Trang Tĩnh Vũ trước bầu không khí náo nhiệt này, thương thảo hôn sự, mà Ân Nguyệt Dung thì bưng một đĩa thủy tinh nho, đang ăn vô cùng say sưa, lại mắt nhìn thấy con gái Ngải Lâm đã hướng bên này nhàn nhạt đi tới, mà Bác Dịch thì cùng Đổng Mỹ Nghi kia hai người cùng nhau cất bước, theo bên kia vừa nói vừa cười đi qua, ánh mắt cô nheo lại!
Diệp Mạn Nghi nhìn nét mặt khác thường của bạn tốt, chính bà cũng bưng một hủ rượu vừa ủ, nhìn về phía người trẻ tuổi bên cạnh, trực tiếp nhàn nhạt nói: “Được rồi. Người trẻ tuổi có quyết định người trẻ tuổi quyết định, bà thu hồi tính cách xen vào việc của người khác kia đi, hôn lễ còn có cả đóng chuyện lớn phải bận rộn.”
Ân Nguyệt Dung nghe lời này, bất đắc dĩ thở dài, mới vẻ mặt số khổ nói; “Tôi cái số mệnh đáng thương này a. Mà lại vào lúc hôn lễ hạnh phúc của con trai, mà chị gái lại thân ảnh đơn độc. Sớm biết như vậy, không bằng để Ngải Lâm đem Bác Dịch đánh một trận, tôi thuận tiện nhặt về nhà luôn một lần!”
Diệp Mạn Nghi mặt không chút tươi cười, đối với tính tình và chỉ số người bạn tốt cũng không hề lớn hơn chút nào, chỉ phải lắc lắc đầu đi ra.
Trang Ngải Lâm biết Bác Dịch và Đổng Mỹ Nghi đi tới, mặt cô lại bộc lộ vẻ không kiên nhẫn, nhìn nhân viên khách sạn đang bưng một mâm nho qua, mời Vitas cùng Laurence nếm thử, dù sao cũng không phải là người hiểu nho, cô chỉ cảm thấy chính mình có chút khát nước, liền trực tiếp đi qua, tiện tay bắt một quả nho cứ như vậy bỏ vào trong miệng, thế nhưng vừa mới cắn rách vỏ quả nho kia, lập tức một trận cảm giác chua còn hơn chanh ập đến, thiếu chút nữa đem vẻ rạng rỡ của cô vo thành một nắm, cô không tiếp tục nổi đành đem quả nhỏ kia nhổ ra, kêu lên: “Cái giống nho gì mà lại chua vậy chứ?”
Bác Dịch vừa muốn đi về phía Vitas tiên sinh, nghe thấy tiếng Trang Ngải Lâm, quay mặt sang nhìn về phía cô ăn nho ủ rượu chua đến mức mặt nhăn lại, có chút khả ái, anh mỉm cười, một mình cất bước đi qua, trầm mặc cầm lên một quả nho xạ hương tròn trịa ngọt ngào đưa đến trước mặt cô, mới nói: “Đó là giống nho trắng để chưng cất rượu, rất chua, là chuẩn bị cho bọn anh, người thường ăn không được.”
Trang Ngải Lâm ngước mắt, xem xét nhìn anh một cái, mặc dù muốn cự tuyệt, nhưng vẫn không hiểu vươn tay, muốn bắt lấy quả nho kia cho vào miệng...
Bác Dịch lại trực tiếp đem quả nho kia đưa đến bên môi cô, thật sâu nhìn về phía cô gái này.
Trang Ngải Lâm hơi chớp đôi mắt, liếc mắt nhìn Bác Dịch.
“Ăn đi... Rất ngọt...” Bác Dịch lại đem nho chậm rãi đưa đến bên môi cô, nhìn về phía ánh mắt của cô, lộ ra hy vọng cùng thương tiếc.
Trang Ngải Lâm nhẹ lưu chuyển hai tròng mắt, liếc mắt nhìn người chung quanh một cái, lúc này mới dần dần cúi mặt, mở miệng muốn nếm quả nho trong tay Bác Dịch, vừa mới bắt đầu vẫn có chút không dám tin, lúc nếm quả nho kia lộ ra chút hương khí đặc thù trong veo của hoa hồng, cô lại nhấc mí mắt, liếc nhìn người đàn ông này...
Bác Dịch cũng thật sâu nhìn về phía Trang Ngải Lâm, khí tức tịch mịch toàn thân, lại nồng đậm buồn bực tản mạn ra, vừa định yếu ớt nói, lại nghe đến Vitas mặt bộc lộ tươi cười, nhìn về phía chính mình nói: “Bác Dịch tiên sinh, hôm nay có cơ hội gặp cậu thật rất vui. Thế nhưng giống rượu hoàng kim “A Tố tửu” trong hầm rượu của cậu, lúc nào mới lấy ra để chúng tôi được thưởng thức một chút đây?”
Bác Dịch liếc mắt nhìn Trang Ngải Lâm một cái, anh lúc này mới mỉm cười nói: “Có cơ hội đi...”
Trang Ngải Lâm trí nhớ không tốt, nhưng đối với chai rượu “A Tố tửu” kia lại khắc sâu trong ký ức, cô nhẹ thở dốc, không nói nữa, mà chỉ một mình cất bước đi vào bên trong tòa nhà kiểu Âu, lúc qua đây, nghe nói bên trong có rượu băng đến từ khắp nơi trên thế giới, cô liền nhẹ nhấc đuôi váy dài hướng bên trong phòng tối đi vào, thẳng đến hầm rượu dưới lòng đất, người còn chưa đi tới bên trong cửa sắt đóng chặt, cũng đã cảm giác một trận gió lạnh yếu ớt lao thẳng tới, cô vẫn không sợ hãi lạnh lẽo đẩy cửa đi vào trong...
Bác Dịch đứng cạnh Vitas cùng Laurence đang sôi nổi trò chuyện, nhìn về phía Trang Ngải Lâm từ từ biến mất ở hầm rượu, anh do dự mấy phần, nhưng vẫn tiếp tục cùng hai người trò chuyện.
Thời gian trôi qua từng chút.
Nhân viên công tác bên trong đại sảnh mới nhận được điện thoại của chuyên gia chưng cất rượu nói, hôm qua cho tới hôm nay hầm rượu dưới lòng đất lượng các-bon-đi ô-xít thả ra bắt đầu vượt chỉ tiêu, tuyệt đối không cho phép tân khách tham quan hầm rượu, để tránh chuyện ngoài ý muốn phát sinh, vị nhân viên lễ tân này nghe thấy tin này, tức khắc gọi bảo vệ đến khóa chặt cửa lớn hầm rượu, phát hành bảng hướng dẫn: Hầm rượu nơi quan trọng, không được tiến vào trong.
Tưởng Vĩ Quốc cùng Diệp Mạn Nghi đang nhao nhao khí thế bừng bừng nói về hôn sự của Trang Hạo Nhiên, Ân Nguyệt Dung lại vào lúc này, mặt hơi lộ vẻ quái dị, xoay người nhìn xung quanh, nói; “A? Ngải Lâm đâu? Vừa rồi còn thấy nó ở đây mà? Đi đâu rồi? Nha đầu này đã nói vì hôn sự của em trai qua đây, tại sao lại không thấy người?”
Bác Dịch vừa nâng chén uống dịch rượu mới ủ, lại nhẹ nuốt vị chua tannin còn rất nặng, hai tròng mắt lóe lên, nhớ tới Trang Ngải Lâm vừa một thân một mình đi vào đại sảnh hầm rượu, thân thể anh tức khắc dâng lên trực giác của một bậc thầy ủ rượu chuyên nghiệp, anh tức khắc thả chén rượu trong tay xuống, nhanh chóng đi vào trong đjai sảnh, quả nhiên thấy cửa nhỏ nối thẳng đến hầm rượu đã khóa chặt, thậm chí phát hành bố cáo, liền biết các-bon-đi ô-xít vượt chỉ tiêu, anh tức khắc khẩn trương xoay người, nhìn về phía hai nhân viên lê tân gào lên: “Mau lấy chìa khóa ra mở cửa, tôi muốn vào! Bên trong khả năng có người!”
Hai nhân viên lễ tân nghe lời này, tức khắc mặt bộc lộ thần sắc khẩn trương, nhanh chóng cầm chìa khóa đi về phía hầm rượu, Bác Dịch trong nháy mắt đoạt lấy chìa khóa, khẩn trương đến mức trái tim muốn vỡ vụn, run run rẩy rẩy đem chùm chìa khóa kiểu cô cắm vào trong ổ, điên cuồng xoay một chút, liền đem cửa phịch một tiếng mở ra, cả người anh nhanh chóng vọt vào, kêu to: “Ngải Lâm —————— “
Có người đã từng nói với anh rằng? Lúc anh gọi Ngải Lâm, thực sự rất êm tai... Dường như kiếp trước cũng đã từng quen biết.
Một người với tây trang thời thượng bó sát “ầm” một tiếng, rơi trên mặt đất.
Trang Ngải Lâm cứ như vậy mặc váy dài màu đen gợi cảm, để lộ vai và xương mỹ nhân khêu gợi, thần sắc tái nhợt, toàn thân tựa hồ bị không khí nồng đậm nơi đây làm cho hít thở không thông, kiềm chế chính mình sắp mắt hoa, chỉ cần hít thở sâu một hơi khí, khí thế dường như bành trướng ra, sẽ phải đem trái tim mình làm cho vỡ, cô bộc lộ vẻ đau đớn, chậm rãi vươn tay, cầm lấy y phục trước ngực mình, muốn mở miệng kêu la, lại phát hiện hơi sức chống đỡ bản thân mình, còn lại không có bao nhiêu, dần dần, hai mắt càng lúc càng mơ hồ, cơ hồ nhìn không thấy cảnh vật trước mặt bất luận là cái gì, ngay cả những chai rượu nho trong hầm rượu kia cũng bắt đầu kịch liệt xoay tròn, cô muốn liều mạng chống đỡ chút ý thức cuối cùng, lại cuối cùng vẫn còn chậm rãi nhắm mắt lại, cả người liền ngã sấp xuống trên áo khoác của mình...
“Ngải Lâm ——————” rất xa hầm rượu truyền đến âm thanh kích động khẩn trương này.
Lúc Bác Dịch nhanh chóng chạy về phía trước, cũng càng lúc càng cảm giác được khí các-bon-đi ô-xít trong hầm rượu thả ra làm cho mình hít thở không thông, trái tim anh phịch một tiếng vang, lo lắng Trang Ngải Lâm gặp chuyện không may, lại thật nhanh chạy về phía trước, rốt cuộc ở một góc tối tăm nào đó, nhìn thấy Trang Ngải Lâm cả người hôn mê ngã trên mặt đất, mái tóc dài gợi cảm tùy ý rơi vào mặt cô, nhìn thấy mà giật mình, anh đau lòng nóng mắt đẫm lệ kêu to: “Ngải Lâm —————— “
Trang Ngải Lâm người đã hôn mê không rõ, liền té xỉu trên mặt đất lạnh buốt.
Bác Dịch nhanh chóng đi qua, đau lòng đem cô gái này ôm lên, tay nâng mặt cô, khẩn trương nhìn đôi mắt nhắm chặt, dáng vẻ hôn mê, anh không kịp nói với cô them câu nào nữa, mà nhanh chóng đem cô ôm lên, theo hiểu biết về hầm rượu không nhỏ này, tức khắc ôm cô nhanh chóng phóng đi về một thông đạo khác, kiên trì bước lên cầu thang, lúc chuẩn bị đi về phía trước, nhìn thấy góc tường lộ ra một chút ánh sáng mặt trời, anh lập tức ôm cô nhanh chóng đi tới bên cửa sổ, dùng chân đạp mạnh cửa sổ thủy tinh nơi tiếp xúc...
Trang Ngải Lâm chậm rãi ở giữa lúc chấn động này, dần tỉnh lại, lúc nhẹ mở đôi mắt ra, nhìn thấy Bác Dịch vây quanh chính mình đập vào cửa sổ, đôi mắt anh đẫm lệ, trong tim cô dường như mềm nhũn ra, nhưng lúc thở dốc, cảm giác hít thở không thông lại tập kích mà đến, khiến sắc mặt cô càng them nhợt nhạt...
“Ngải Lâm!!” Bác Dịch cúi đầu nhìn Trang Ngải Lâm một cái, tức khắc dùng hết sức, đá mạnh phá cửa sổ thủy tinh kia, một đường ánh sáng mặt trời còn có cả bầu không khí trong lành của vườn nho, lao thẳng tới, trong nháy mắt cảm giác hít thở không thông kia nhanh chóng biến mất.
“Ngải Lâm ——————” Một đám người Ân Nguyệt Dung cũng vào thời khắc này, tha thiết truyền đến tiếng gọi.
Trang Ngải Lâm thở gấp lấy lại vài phần sinh khí, lúc lồng ngực phập phồng, nương theo ánh sáng nhỏ xuyên thấu vào bên cạnh, nhìn về phía người đàn ông trước mặt kích động run rẩy ôm chặt chính mình, cúi mặt kề sát mặt mình, thâm tình nghẹn ngào nói; “Ngải Lâm... Rốt cuộc sống là cảm giác gì... Anh còn có thể hay không sản xuất ra loại rượu nho ngọt ngào nhất thế giới này... Không có em... Anh hiện tại cái tư vị gì cũng không nếm được... Lão phương trượng bảo anh “Buông”, vì sao lòng anh lại đau như vậy... Anh yêu em... Ngải Lâm... Anh yêu em...”
“.........” Đôi mắt Trang Ngải Lâm ngấn lệ, lại bởi vì cảm giác hít thở không thông kia, một câu nói cũng nói không nên lời...
Thân thể cô dần dần buông...
Vô số người ở chỗ rẽ bắt gặp thân ảnh Trang Ngải Lâm cô độc nằm, nhao nhao đau lòng nhào tới, vội vàng đem cô ôm lên, Ân Nguyệt Dung thì ôm chjăt mặt con gái, khẩn trương kêu bác sĩ... Tất cả đều nói nhao nhao hỗn loạn...... Cô vẫn cảm thấy hít thở không thông, hơi mở đôi mắt mơ hồ, dường như nhìn thấy bóng người cô độc tịch mịch phía trước, đang từ từ biến mất trong đoàn ánh sáng đó, khóe mắt cô rơi lệ, tay nắm chặt một khối kim bài phỉ thúy “Long phượng quấn quýt”, nó từng gãy, bây giờ bị phân thành hai mảnh, là du long phỉ thúy lộ ra theo ánh mặt trời, chăm chú nằm trong lòng bàn tay cô...