Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc Full

Chương 1289




Cầu phúc hoàn thành.

Diệp Mạn Nghi cùng Ân Nguyệt Dung mọi người hoàn thành đại sự trong lòng, vẻ mặt vui mừng thả lỏng tươi cười, lại dặn dò người hầu đem quà đáp lễ cùng đồ cúng đưa đến cô nhi viện địa phương. Không ai chú ý đến khuôn mặt đỏ bừng của Đường Khả Hinh, đều cho rằng sau khi cô nhân phước lành của phương trượng đại sư, chuyện hôn nhân và con cái, lại có Thi Ngữ luôn theo bên người, cô hơi nghiêng mặt trừng mắt liếc nhìn người trốn sau cây long nhãn.

Tưởng Văn Phong trốn phía sau cây long nhãn, khuôn mặt hắn cũng bộc lộ vẻ quái dị, vươn tay nhẹ đụng vào môi, lại cũng có chút khẩn trương xấu hổ.

Một số lượng xe con màu đen chạy nhanh vào giờ khắc này, không nhìn điều lệ lễ giáo chùa chiền, long trọng mà khí thế trên mặt đất, cuối cùng chậm rãi dừng trước mặt mọi người. Chiếc xe dẫn đầu màu đen dừng đầu tiên, từ trong xe đi ra một lão phu nhân tuổi chừng bảy mươi thoạt nhìn uy nghiêm, chỉ thấy bà lão mặc một bộ chế phục màu đen, mái tóc ngân bạc búi lên, đứng trước xe con, hai mắt lấp lánh hữu thần nhìn về phía mọi người. Bà là quản gia đắc lực nhất của Tô phủ, vì Đường gia sắp sửa tổ chức hôn lễ truyền thống kiểu Trung Quốc long trọng, cho nên Tô Linh tự mình mời lão nhân gia ra chủ trì đại cục!

Tịnh Kỳ cùng Dĩnh Hồng nhìn thấy bà nội Chu, tức khắc mặt bộc lộ vô cùng tôn kính, đi tới trước mặt lão nhân gia, vô cùng khiêm tốn cẩn thận hơi cúi đầu, nói: "Bà Chu!"

Đường Khả Hinh đứng trong đám người, nhìn thấy một bà lão khoảng bảy mươi tuổi, mặc chế phục của quản gia, nuy nghiêm khí thế mười phần, liền thắc mắc hỏi Thi Ngữ: "Thi Ngữ, vị này là..."

Thi Ngữ cũng có chút khẩn trương nói với Đường Khả Hinh: "Vị này là bà Chu, là quản gia của Tô phủ đã về hưu, bà một tay hầu hạ ba đời nhà Tô gia, mà Tô thiếu gia và Tô tiểu thư cũng là bà hầu hạ. Bọn họ đều coi bà là bà nội mà đối xử, đây là người đức cao vọng trọng, từng ở trong lúc Tô phủ trải qua một chút loạn lạc, lâm nguy không sợ hãi. Cho đến ngày nay, mặc dù bà đã về hưu những vẫn luôn là người mà Tô lão rất kính trọng. Tô tiểu thư thực sự là người không tới, thanh thế đi đầu, không hổ là con gái của thủ tướng, nói được làm được, lại mời được nhân vật như bà Chu, hôn lễ này thật sự là làm cho người vạn người chờ mong."

Đường Khả Hinh nghe lời này, mặt cô hơi lộ ra nụ cười ngọt ngào, lại không khỏi ngẩng đầu liếc mắt nhìn bà cố nội kia một cái.

Bà Chu uy nghiêm mà có lễ nhìn về phía Ân Nguyệt Dung cùng Diệp Mạn Nghi chào hỏi, lúc này mới thong thả nói; "Hai vị phu nhân, tôi phụng ý tứ của tiểu thư mời Đường tiểu thư về nhà, hôm nay bắt đầu dây đỏ ngăn cách, lão gia của chúng tôi cùng tiểu thư tự nhiên ở nhà chậm rãi đợi tổng giám đốc Trang đại giá quang lâm!

Diệp Mạn Nghi cùng Ân Nguyệt Dung nhìn về phía bà Chu mỉm cười.

Bà Chu tức khắc phân phó Tịnh Kỳ cùng Dĩnh Hồng đỡ tiểu thư nâng lên xe, từ hôm nay trở đi, ấn theo quy củ lễ giáo, không được gặp lại tổng giám đốc Trang, cho đến khi bắt đầu sáu lễ. Đường Khả Hinh vừa muốn lên xe, nghe được câu này, vẻ mặt cô liền kỳ quái, nghĩ chiều hôm nay chính là phải hướng tới hai vị tổng giám đốc báo cáo công tác, mở hội nghị của bộ rượu vụ, vốn là vạn phần chờ mong, lại không hiểu lại nhớ tới chuyện vừa rồi cùng Văn Phong, mặt của cô lại tức khắc đỏ, khẩn trương cũng không biết nên làm thế nào mới tốt.

"Mời tiểu thư lên xe!" Bà Chu lại vô cùng uy nghiêm mà tôn kính nói.

Đường Khả Hinh liếc mắt nhìn bà Chu một cái, mới trầm mặc ngồi vào trong xe. Bà Chu ngồi vào bên trong xe, cùng cô an vị, mà Thi Ngữ thì ngồi ở vị trí kế bên tài xế, phân phó tài xế về Đường gia trước, bởi vì Đường tiểu thư muốn thay đổi quần áo về khách sạn.

Tài xế lên tiếng trả lời, liền chậm rãi khởi động Rolls-Royce chạy về phía trước.

Diệp Mạn Nghi cùng Ân Nguyệt Dung nhìn Đường Khả Hinh an vị trên chiếc xe Rolls-Royce đi qua đường núi, tức khắc phân phó quản gia bắt đầu sai người chọn ngày nạp thải. Biết được hôm nạp thải Trương Bồi Viên cùng Tô Triệu Thần đều có mặt, cho nên tối nay muốn cùng hai vị chủ tịch thương nghị định xem rốt cuộc xem vị đức cao vọng trọng nào đi thỉnh thân mới thích hợp. Còn muốn chuẩn bị sáu đôi chim nhạn, mà sáu đôi chim nhạn phải bắt từ giữa những vách núi trên núi Tùng lâm, tuyệt đối không thể mua trên phố hay mua trong khách sạn.

Quản gia hai nhà Tưởng Trang tức khắc lên tiếng trả lời.

Diệp Mạn Nghi bộc lộ vẻ mặt nghiêm nghị, nắm ta Ân Nguyệt Dung, lại phân phó đi xuống: "Sauk hi chọn được giờ lành tháng tốt, ngày mai hai nhà Tưởng Trang chúng ta mở thành châu báu, chọn mười hai bộ trang sức, chuẩn bị đưa cho mười hai phù dâu dự lễ. Lần này Trang gia cử hành hôn lễ long trọng, chọn phù dâu vô luận theo chiều cao dáng vẻ, hay về gia thế bối cảnh, đều phải cẩn thận chọn!"

Phó quản gia Tưởng gia mỉm cười nói: "Nếu như nói đến tối những tiểu thư danh viện, như vậy Đổng tiểu thư là thứ nhất! Còn có kinh thành đệ nhất danh viện Lý tiểu thư, những giai nhân quen thân với Tô tiểu thư!"

Diệp Mạn Nghi đang suy nghĩ.

Trang Ngải Lâm không nói lời nào, chỉ là nghĩ đến dáng vẻ thất lạc kia của Bác Dịch.

"Ngải Lâm!" Ân Nguyệt Dung lúc này nhanh chóng kêu con gái của mình nói: "Con tối hôm qua cùng Tô tiểu thư khoe khoang khoác lác, nói cùng nhau hợp tác xử lý hôn lễ long trọng, thế nhưng Tô tiểu thư thông kim bác cổ, biết thư đạt lễ, con ở phương diện này trái lại hiểu được không nhiều, cần phải vất vả một chút, nếu có chỗ không hiểu nhất định phải đi hỏi dì Tưởng. Con bận chuyện của con thì chúng ta cũng bận chuyện của chúng ta biết không!?"

"Biết!" Trang Ngải Lâm trực tiếp lên tiếng trả lời.

"Được rồi! Chúng ta bây giờ trước hết cùng nhau trở về khách sạn đã!" Diệp Mạn Nghi chậm rãi nói: "Về nơi tổ chức tiệc cưới, còn có nhiều chuyện muốn thương nghị, đem thầy phong thủy nhà của chúng ta cũng kêu đến."

Mọi người nghe, tức khắc gật đầu, liền nhanh chóng xuống núi.

Đường gia.

Một số xe con màu đen chậm rãi dừng trước cửa Đường gia, rất nhiều ký giả nhìn thấy cảnh này tức khắc cầm máy ảnh hưng phấn muốn nhào tới trước cửa sổ xe, chụp lại bóng hình xinh đẹp của Đường Khả Hinh, những ánh đèn flash sáng chói liên tục chớp nháy. Từ trên những chiếc xe khác. Vệ sĩ nhanh chóng bước xuống xe, ngăn chặn đám ký giả lại, hơn mười người hầu mặc đông phục váy ngắn, áo sơ mi đen cùng nhau trầm mặc không lên tiếng bê quà đáp lễ chỉnh tề có trình tự đi vào Đường gia. Bà Chu đầu tiên đi xuống chiếc xe con màu đen, thân ảnh bà uy nghiêm hướng về phía trước, tức khắc nhìn thấy trước cửa Đường gia dây đỏ trên cây vắt qua tường, bà tức khắc nghiêm nghị hỏi: "Đây là ai dặn dò phải buộc dây đỏ? Đã nói dây đỏ không buộc qua tường, rốt cuộc có bao nhiêu điềm xấu!"

Dĩnh Hồng đang bê cống phẩm, nghe thấy lời nói phẫn nộ của bà Chu, vẻ mặt cô thất kinh, vội vàng đi tới trước mặt lão nhân gia, hết sức xin lỗi khom người nói: "Xin lỗi, bà Chu, dây đỏ này là hôm qua tôi sai người buộc, bởi vì không hiểu quy củ, cho nên... Nhất thời sơ sẩy..."

Bà Chu tức khắc nói với Dĩnh Hồng: "Đã muốn cử hành hôn lễ truyền thống, như vậy tất cả sẽ phải tuân theo quy củ! Nhiều người nhìn vào như vậy, nếu có chút sơ sẩy không phải làm trò hề cho mọi người sao? Hôn lễ này còn chưa có tiến hành, ngoài cửa "Hôn đèn” liền sáng lên! Đây quả thực là hồ nháo!"

Dĩnh Hồng cùng những người hầu khác không dám lên tiếng!

"Tức khắc đem dây đỏ buộc chắc vào cho tôi!" Bà Chu nói xong, lúc này mới tôn kính xoay người, đi tới trước cửa xe, ngữ khí thong thả nói: "Tiểu thư, mời xuống xe..."

Đường Khả Hinh chậm rãi cất bước đi xuống Rolls-Royce, ngẩng đầu nhìn về phía Dĩnh Hồng cùng những người khác nhao nhao khẩn trương trầm mặc không lên tiếng đứng ở một bên, cô cũng không nói chuyện đành phải chậm rãi theo lão nhân gia từ từ cất bước đi vào Đường gia. Tất cả ký giả nhao nhao đứng bên ngoài cửa sắt, hỏi Đường tiểu thư cùng tổng giám đốc Trang sắp sửa cử hành đại hôn lễ long trọng, tâm tình thế nào, rồi hôn lễ thế kỷ này muốn tổ chức ở nơi nào..

Bà Chu nghiêm cấm mọi người lên tiếng, nhanh chóng ra lệnh cho vệ sĩ chặn lại cửa lớn. Không bao lâu sau, Tô Linh tức khắc phái người đưa tới đồ gấm 《 thổi tiêu dẫn phượng 》, do hai thiếu nữ hai tay bê một chiếc hộp gấm hoa cúc lê, cẩn thận từng li từng tí đưa vào Đường gia, Các ký giả đều là người trẻ tuổi, nhao nhao hiếu kỳ nhìn từ xa, cũng không hiểu 《 thổi tiêu dẫn phượng 》 này có ngụ ý gì, ngay cả Đường Khả Hinh lúc cất bước đi vào hoa viên, nhìn thấy hai thiếu nữ bê một hộp gấm dài cũng không thể lý giải ý tứ của nó.

Đường Chí Long một mình đứng trước cửa đón khách, cầm bút lông tự thể: Tâm như chỉ thủy giám thường minh, thấy tẫn nhân gian vạn vật tình. Lúc ông xem tự thể này, nhớ tới rất nhiều chuyện khi Hạo Nhiên được chính mình tự mình dạy dỗ, chỉ có viết bút long thì xác thực không có thiên phú, tuy nhiên so với bút long thì viết bút máy thực sự rất tốt.

Đường Chí Long nhớ tới Trang Hạo Nhiên người con rể này, vẻ mặt ông tức không lộ ra vô hạn thương yêu cùng tự hào.

"Cha!" Đường Khả Hinh mỉm cười đi về hướng cha mình, thừa dịp bà Chu vào trong nhà chuẩn bị cùng thu xếp, cô đi tới trước mặt cha mình, nhìn nét chữ tiêu sái của ông mềm giọng hỏi: "Cha, con vừa mới nhìn thấy Tô tiểu thư sai người đưa tới một bức gấm, 〈 thổi tiêu dẫn phượng 〉 là có ý gì?"

Đường Chí Long trầm mặc nhìn về phía con gái ôn nhu xinh đẹp như vậy, cười rộ lên nói: "Nghe nói con cùng Tô gia gia từng ở vườn trúc bàn luận, nhấn mạnh về rất nhiều giải pháp, xác thực con cũng đọc một ít thư tịch cổ điển, thế nào 《 thổi tiêu dẫn phượng 》 cũng không hiểu? Đây là lễ vật khi nạp thải qua đi, đưa cho Hạo Nhiên. Bình thường nếu như cầu thân thành công, liền uống cạn một chéntrà, âm thầm cho phép. Nhà của chúng ta đương nhiên muốn đưa cho Hạo Nhiên lễ vật phù hợp với than phận, Tô tiểu thư chọn 《 thổi tiêu dẫn phượng 》 đáp lễ, xác thực tâm tư độc đáo, ngụ ý sâu xa."

Đường Khả Hinh nghe lời này, mới giật mình cảm thấy mình quả thật ở phương diện này biết rất ít, nhưng là nghĩ đến lời giải thích của cha, trong lòng của cô thấy ấm áp, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía cha nói: "Có cha bên người thật tốt, giống như con vĩnh viễn cũng sẽ không có điều gì không hiểu..."

Đường Chí Long cười rộ lên, vươn tay ôm nhẹ khuôn mặt con gái nói: "Tương lai chuyện con phải học còn có rất nhiều ngươi muốn học tập sự tình, còn có thật nhiều. Nay biết con phải về Hoàn Cầu, sớm một chút chuẩn bị đi."

"Vâng!" Đường Khả Hinh mỉm cười lên tiếng trả lời, hai tròng mắt cô lưu chuyển, liếc mắt nhìn đám người chung quanh, thắc mắc hỏi: "Mẹ đâu ạ!?"

Đường Chí Long nghe lời này, hai tròng mắt lóe lên, lúc này mới nhìn về phía con gái cười nói; "Mẹ con có việc cần làm, tạm thời không cần con để ý tới, về phòng trước đi."

"......" Đường Khả Hinh nhìn về phía cha mình.

"Đi đi..." Đường Chí Long lại đạm nhiên mỉm cười nói.

Đường Khả Hinh nhìn thái độ bình tĩnh của cha mình, cô liền mỉm cười cùng Thi Ngữ đi vào phòng khách, nhìn thấy hai thiếu nữ cẩn thận từng li từng tí đem hộp gấm 《 thổi tiêu dẫn phượng 》 bày ở vị trí trên chín tấm bình phong rông phượng. Bà Chu thì chỉ đạo người hầu đem chiếc sô pha bằng gỗ đàn hương bày đúng hướng, mặt hướng về phía cửa lớn, đây là để lúc tiếp đãi người của Trang đến cầu hôn, cha mẹ ngồi vuông vị, mà hai bên mới là vị trí của Trương Bồi Viên cùng Tô Triệu Thần. Đem tám tấm thảm Tiên Khánh đổi lại thành thảm "Tam dương khai thái". Cô như vậy nhìn phòng khách trong trong ngoài bắt đầu bận rộn, rốt cuộc có loại cảm giác chính mình sắp sửa xuất giá, chỉ cần nghĩ đến có thể cùng Trang Hạo Nhiên đi lên thảm đỏ, trái tim cô liền cảm thấy ngọt ngào kích động, bị bầu không khí sôi nổi này tác động, khuôn mặt hồng hào đến mê người...

"Tiểu thư, vào thôi, cô sau đó còn phải họp.." Thi Ngữ mỉm cười nhìn về phía Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh mỉm cười gật đầu, nghĩ đến phải về Hoàn Cầu triển khai hội nghị quan trọng nhất năm nay, cô liền thu hồi tâm tình kích động, nhanh chóng trở lại phòng chính mình, đổi chiếc váy dài ưu nhã, mặc một chiếc váy ngắn đỏ rực, khoác ngoài chiếc áo vét đen, nhận lấy khâm trương tổng giám đốc bộ rượu vụ đeo lên. Lúc này cô mới chậm rãi đi tới trước gương, nhìn chính mình trong gương, hơi chỉnh sửa quần áo một chút, lại nhìn thấy đôi môi đỏ mọng hơi đỏ, lòng cô phịch một tiếng, nhớ tới chuyện vừa rồi cùng với Tưởng Văn Phong,cô lại thấy khẩn trương!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.