Editor:Thanh Vũ
“Ọe!!”
Nhã Tuệ lấy tay che miệng lại, cả người nhào trên hội trường Du Long, cảm giác được trận buồn nôn, như muốn đem tất cả các thứ trong dạ dày nôn ra, nhưng lại phun không ra thứ gì, cả người cũng nhanh chóng trở nên mắt hoa chóng mặt!
“Nhã Tuệ! Chị không nên làm em sợ a? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Đường Khả Hinh thoáng cái nâng Nhã Tuệ dậy, khẩn trương muốn chết nhẹ kêu lên.
Lúc này, Trang Hạo Nhiên, Tưởng Thiên Lỗi cùng Tô Thụy Kỳ cùng nhau nghi hoặc tò mò đi tới, cũng liền quan tâm hỏi đã xảy ra chuyện gì, mà Trần Mạn Hồng và các đồng sự, còn có Lưu Chí Đức cũng đi nhanh qua, quan tâm nâng nữ nhi, hỏi làm sao vậy?
Nhã Tuệ một câu nói cũng nói không nên lời, chỉ là cảm giác được trận cường liệt cuồn cuộn từ dạ dày mình, liên tục nôn mửa, sắc mặt một mảnh tái nhợt, mồ hôi lạnh khỏa khỏa tích tích chảy xuống...
Lúc này Lâm Sở Nhai, mới nghe được vị hôn thê đã xảy ra chuyện, anh vội vã theo bên kia phòng ăn chí tôn chạy tới, thở dốc lúc nhào tới trong giữa đám người, nhìn thấy bộ dáng tiều tụy vị khó chịu của hôn thê, anh sợ đến sắc mặt trắng bệch, vội vàng đẩy mọi người ra, trước nâng cô ngồi ở trên hoành trụ hội trường, mới ngồi xổm ở trước mặt cô, ngẩng đầu, khẽ vuốt mặt của cô, đau lòng gọi: “Nhã Tuệ! Em làm sao vậy? Vừa rồi còn rất tốt, thế nào lại đột nhiên không thoải mái? Có phải ăn đồ gì không tốt hay không?”
Thân thể Nhã Tuệ hư mềm vô lực tựa ở trên hồng trụ hội trường Du Long, buồn nôn khó chịu, mồ hôi lạnh chảy xuống, thở dốc lắc lắc đầu, thanh âm khàn khàn nói: “Em... Em cũng không biết chuyện gì xảy ra, chính là cảm thấy một trận buồn nôn, chính là đột nhiên cảm giác kia đã tới rồi...”
Lâm Sở Nhai nghe lời này, tức khắc khẩn trương kêu lên: “Chẳng lẽ bởi vì ăn thứ gì đó không sạch sẽ, cho nên không thoải mái?”
“Không thể nào đâu?” Trần Mạn Hồng mặc dù quan tâm bạn tốt, thế nhưng cô còn là trực tiếp khẩn trương nói: “Chuyện phòng bếp, tất cả chúng tôi đều theo dõi thưc rất nghiêm kín! Chế biến xong, đều trải qua ba người ăn thử, mới dám mang đi! Đây chính là yến hội hầu hạ Trương ủy viên a!”
“Nếu như không phải, tại sao lại như thế này?” Lâm Sở Nhai nhìn về phía vị hôn thê khó chịu như vậy, anh thực sự đau lòng muốn chết, mình cũng vội vã ngồi ở bên cạnh cô, đem cô ôm vào trong lòng, vươn tay vì cô lau đi mồ hôi lạnh trên trán.
Trang Hạo Nhiên nhìn về phía Nhã Tuệ khó chịu như vậy, tức khắc nói: “Hiện tại không cần nhiều nói, nhanh chóng kêu thầy thuốc qua xem!”
Tưởng Thiên Lỗi cũng tức khắc gật gật đầu, vội vã nghĩ phân phó Đông Anh đi kêu thầy thuốc...
Lúc này Tô Thụy Kỳ bình tĩnh đi đến, đi tới trước mặt Nhã Tuệ, nói: “Để tôi xem...”
Mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía Tô Thụy Kỳ, bởi vì sự tình quá nhanh, đều quên anh là thầy thuốc!
Tô Thụy Kỳ hiểu rõ ánh mắt mọi người, chậm rãi cười, liền vươn tay nhẹ nắm lấy cổ tay Nhã Tuệ, làm cho ngón tay mình nhẹ điểm ở trên mạch của cô, vì cô bắt mạch...
“Ách... Vị này chính là...” Lưu Chí Đức không có tiến vào nội sảnh, tự nhiên không biết thân phận thầy thuốc của Tô Thụy Kỳ.
Đường Chí Long đảo mắt có mấy phần sáng tỏ tươi cười nhìn về phía Tô Thụy Kỳ.
“Tô Thụy Kỳ!” Đường Khả Hinh mở to mắt, nhìn về phía Tô Thụy Kỳ tự mình nghe mạch, ai cũng không dám chỉ ra vấn đề này, cô trực tiếp thanh thanh thúy thúy nói ra; “Anh không phải thầy thuốc tây y sao? Anh... Anh sẽ bắt mạch a?”
Mọi người cũng nghi ngờ nhìn về phía anh.
Tô Thụy Kỳ vừa đầu nghe mạch cho Nhã Tuệ, vừa mỉm cười nói: “Đoạn thời gian trước anh thực sự bị y thuật của bác Phúc chinh phục, anh và Văn Kiệt liền học thêm một chút, về mạch đập bình thường, anh vẫn có thể nghe được mấy phần. Thế nào? Không tin y thuật của anh? Mặc dù anh là thay đổi giữa chừng, nhưng anh là thiên tài.”
“Em không có ý đó!” Đường Khả Hinh nhanh chóng cười nhìn về phía anh, có chút xin lỗi nói: “Em chỉ là có điểm nghi hoặc mà thôi.”
“Mạch đập đơn giản như vậy, xác thực cũng không cần kỹ thuật quá sâu...” Đường Chí Long mỉm cười nói.
Đường Khả Hinh hơi hiển lộ một điểm nghi ngờ quay đầu, nhìn về phía phụ thân.
Quả nhiên!
Tô Thụy Kỳ vì Nhã Tuệ hai tay nghe xong mạch, mặt hơi lộ ra một điểm biểu tình thần bí mà ẩn nhẫn.
Lâm Sở Nhai khẩn trương muốn chết, ôm chặt vị hôn thê nhìn về phía bộ dáng kia của Tô Thụy Kỳ, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cùng cô đồng sinh cộng tử, sốt ruột hỏi; “Tô thiếu gia, Nhã Tuệ thế nào? Ngài cứ nói thẳng, tôi có thể chịu được, mặc kệ cô ấy phát sinh chuyện gì, cô ấy vĩnh viễn đều là lão bà của tôi!”
Nhã Tuệ nghe Lâm Sở Nhai nói xong lời nghiêm trọng như thế, lòng cô cũng có điểm hoảng nhìn về phía Tô Thụy Kỳ.
Đường Khả Hinh cũng đã khẩn trương đứng không vững.
Lúc này Tô Thụy Kỳ mới ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Sở Nhai cùng Nhã Tuệ, rốt cuộc mặt mới bộc lộ tươi cười chúc phúc, trực tiếp xác định nói: “Chúc mừng cô, Nhã Tuệ. Cô đã mang thai!”
Lời này vừa nói ra, Nhã Tuệ cùng Lâm Sở Nhai mở to hai mắt, đều giống như bị điểm huyệt, không lên tiếng nhìn về phía Tô Thụy Kỳ.
Mọi người cũng mở to hai mắt, bao gồm cả Đường Chí Long nghe được câu này, cũng không khỏi thất thần nhìn về phía hai người này, cũng nhao nhao nói không nên lời!!
“Tô thiếu gia, anh... Anh... Anh...” Nhã Tuệ tình không khỏi mở to mắt, nín thở, kiềm chế ý nghĩ nội tâm mình, lần nữa nhìn về phía Tô Thụy Kỳ khẩn trương kích động nói; “Anh... Anh nói tôi... Tôi mang thai?”
Tô Thụy Kỳ nhìn về phía Nhã Tuệ, lại lần nữa khẳng định gật gật đầu, mỉm cười nói: “Đúng vậy, cô mang thai, chúc mừng cô!”
Ân Nguyệt Dung vừa tiễn xong các phu nhân ra về, xoay người lại nhìn về phía các đôi trẻ tuổi đang nói cái gì, vừa nghe đến Nhã Tuệ mang thai, hai tay của bà tức khắc kích động che miệng lại, hai mắt tựa như điện quang hỏa thạch lóe ra!!
“Trời ạ!!” Lâm Sở Nhai nghe thấy tin tức này không khỏi mừng rỡ như điên, anh chỉ thiếu chút nữa bay lên, trong nháy mắt nhào tới trước mặt mọi người, giống như người điên kêu lên: “Tôi muốn làm ba ba!! Tôi muốn làm ba ba! Lão bà của tôi mang thai!! Trời ạ —————— “
Nhã Tuệ cũng kích động hai tròng mắt rưng rưng, mặc dù người còn cực không thoải mái, nhưng cũng thực sự thật vui vẻ kinh hỉ nghẹn ngào cười rộ lên.
Lưu Chí Đức lúc này nghe thấy nữ nhi mang thai, cũng hết sức kích động cười vui vẻ.
“Lão bà của tôi mang thai!! Tôi muốn làm ba ba!” Lâm Sở Nhai thoáng cái nhào tới trước mặt mấy huynh đệ Lãnh Mặc Hàn, lại còn nói nói, hai mắt rưng rưng, chính mình cũng không biết vì sao kích động như vậy, anh thoáng cái lại nhào tới trước mặt vị hôn thê, ngồi xổm ở trước mặt cô, hai tay ôm chặt thân thể của cô, cư nhiên kích động đến nức nức nở nở khóc lên: “Lão bà!! Cám ơn em! Cám ơn em, anh muốn làm ba ba! Anh thực sự muốn làm ba ba, anh cho tới bây giờ đều chưa từng nghĩ tự mình có thể làm ba ba, cám ơn em, ô ô...”
Nhã Tuệ nghe Lâm Sở Nhai nói lời này, nhịn không được nước mắt chảy xuống, cũng kìm lòng không được bật cười, vươn tay cảm động nhẹ vỗ về Lâm Sở Nhai.
“Tiểu tử cậu! Tốt! Cư nhiên mang thai!” Tào Anh Kiệt nói cũng không nói, cũng tức khắc kích động tiến lên, một phen đem nam nhân này lôi kéo tới, chuẩn bị muốn đánh một quyền, Tô Lạc Hoành là người nhanh hơn, theo đầu kia nhào tới, nghe thấy Lâm Sở Nhai mang thai, anh thoáng cái cũng kích động cười to kêu to lên, cũng điên cuồng gào thét: “Mau tới!! Hai người đánh!”
Hai người sống chết nằm bò trên người Lâm Sở Nhai, muốn hướng trên thân thể anh ra quyền, Lâm Sở Nhai vừa khóc vừa cười ha ha để hai người điên cuồng đánh!
Lãnh Mặc Hàn cũng rất vui, vì huynh đệ cao hứng cười.
Mọi người nhao nhao đi lên phía trước, chúc phúc Nhã Tuệ.
Đường Khả Hinh cũng đứng ở một bên, nhìn về phía Nhã Tuệ kích động vui mừng nhận lấy chúc phúc của mọi người, nội tâm của cô cũng rất vui mừng cho bạn tốt, nhưng thế nào thì có luồng chua chua gì đó, theo chính trong bụng mình rút ra, cô hận chính mình không thể cũng giống như Nhã Tuệ như vậy phun ra...
“Khả Hinh! em nghe thấy không, chị mang thai!!” Nhã Tuệ thoáng cái vươn tay, nắm tay chị em tốt, kích động đến nỗi hai mắt rưng rưng, nghẹn ngào nói: “Em có vui mừng cho chị không?”
Đường Khả Hinh nhìn về phía người chị em tốt kích động như vậy, cô cũng thực sự cười vui vẻ, tức khắc ngồi xổm trước mặt người chị em tốt, hai tay ôm lấy cô ấy, mặt cúi xuống bụng của cô, dường như có thể nghe thấy trong bụng có một tiểu sinh mệnh ở nơi đó “Phác đông” “Phác đông” kêu, cô cuối cùng cảm động thay Nhã Tuệ hài lòng khóc lên nói: “Hài lòng! Rất vui vẻ! Chúc mừng chị đã làm mẹ! Chúng ta trước đây đã từng ước định, nếu như chị sinh bảo bảo, em mỗi ngày liền ôm nó ngủ, cho nó thường xuyên mặc váy nhỏ, thậm chí nắm tay nhỏ bé của nó, bảo nó gọi em là mẹ...”
Nhã Tuệ cũng ôm Đường Khả Hinh, hạnh phúc kích động khóc lên.
Trang Hạo Nhiên cũng vui mừng thay hảo bằng hữu, lúc cùng hảo bằng hữu kích động tươi cười, nhìn thấy Đường Khả Hinh ôn nhu cùng khôn ngoan tựa ở trong lòng Nhã Tuệ như vậy, lắng nghe thanh âm trong bụng, anh chỉ phải bộc lộ vẻ mặt bất đắc dĩ......
“Được rồi! Đây là chuyện đại vui mừng, nên tạm gác lại ngày mai sẽ chúc mừng, hiện tại đêm đã khuya, các vị đều đi về nghỉ ngơi trước đi...” Tưởng Thiên Lỗi cũng rất vui mừng thay cho Nhã Tuệ cùng Lâm Sở Nhai, nhưng vẫn là nói ra một câu, Tưởng Vĩ Quốc cùng Trang Tĩnh Vũ đã tiễn xong các vị tân khách cũng đang đi về phía bên này
“Đúng đúng đúng!” Trần Mạn Hồng vội vàng đỡ Lưu Nhã Tuệ, lại vui mừng kích động cười rộ lên nói: “Cô bây giờ là chuẩn mẹ! Nhanh đi về nghỉ ngơi! Mỗi ngày nên ngủ nhiều hơn và ăn nhiều hơn, đứa bé kia thân thể mới khỏe mạnh đáng yêu! Đến lúc đó, Khả Hinh không cho cô mang, tôi cũng cho cô mang!”
“Đúng đúng đúng!” Tiêu Đồng cùng Trương Thục Dao cũng đi nhanh qua đây, thật vui vẻ vây quanh Nhã Tuệ cười nói: “Chúng tôi cho cô mang!”
Mọi người cùng nhau vừa nói vừa cười rộ lên, tương hỗ chúc phúc, vui mừng đi về phía trước.
Đường Khả Hinh chậm rãi trầm mặc đứng ở sau mọi người, nhìn về phía bộ dáng Lâm Sở Nhai đang ôm chặt chị em tốt lại đau lòng yêu lại ngọt ngào, cô bộc lộ mấy phần ôn nhu kích động tươi cười, thế nhưng chậm rãi, cô mới rốt cuộc mang theo điểm thất lạc, dần dần theo sát mọi người đi về phía trước...
Trang Hạo Nhiên cùng các huynh đệ khác đi ở phía trước, vừa nói vừa cười, vừa quay mặt sang nhìn về phía biểu tình kia của vị hôn thê, anh lại hơi thu lại tươi cười muốn đi gần cô, lại bị huynh đệ ép tới không thở nổi, thanh âm cười ha ha, truyền khắp toàn bộ hội trường Du Long!!
Rốt cuộc, ba vị chủ tịch đành phải ly khai, yến hội tối nay chân chính tuyên bố kết thúc.
Tưởng Thiên Lỗi cùng Trang Hạo Nhiên, còn có cả đám nhân viên Hoàn Cầu, tự mình đứng ở trước ba chiếc xe Rolls-Royce, mà Tưởng Vĩ Quốc, Trang Tĩnh Vũ cùng Đường Chí Long này đối tri kỷ bạn tốt, trước đứng ở trong bóng đêm, lại mỉm cười tâm sự mấy câu, mà Thi Ngữ thì dẫn người hầu hạ Đường Khả Hinh trước một bước ngồi vào ghế sau chiếc xe Rolls-Royce màu đen...
Trang Hạo Nhiên vẫn ngóng nhìn tâm tình rõ ràng biến hóa của Đường Khả Hinh, mang theo một điểm kích động như vậy, một điểm hạ, lúc này chỉ thấy nửa khuôn mặt của cô dừng ở trước cửa sổ xe, mặt hơi cúi xuông, có vẻ có chút tâm sự nặng nề...
Anh mỉm cười, nghiêng mặt nhìn về phía cha của mình cùng các vị trưởng bối vẫn như cũ đứng ở bên đó, mỉm cười cẩn thận nói gì đó, anh liền hơi ho khan hai cái, vòng qua chiếc xe Rolls-Royce, đi tới chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ của Đường Khả Hinh, cúi đầu liếc mắt nhìn thân ảnh thất lạc của cô...
Đường Khả Hinh biết Trang Hạo Nhiên tới, cô lại không để ý đến anh, chỉ là cúi đầu, im lặng không lên tiếng.
Trang Hạo Nhiên lại hiểu rõ cười, chậm rãi vươn tay, nhẹ nhàng với vào cửa sổ xe, nhéo nhéo cằm vị hôn thê...
Đường Khả Hinh cắn chặt môi dưới, không lên tiếng.
Trang Hạo Nhiên nhìn bộ dáng nhỏ đáng yêu này của cô, liền đành phải chậm rãi cúi đầu, hai tay nhẹ chống ở trên cửa sổ xe, nỉ non nói; “Được rồi... Đừng nóng giận... Được không?”
Đường Khả Hinh còn là biểu tình tức giận, quay mặt sang không để ý tới anh.
Trang Hạo Nhiên nhìn bộ dáng của cô như vậy, không khỏi bật cười, muốn vươn tay nhẹ nắm lấy cằm của cô, lại nhìn thấy Đường Chí Long đang đi về phía bên này, anh liền đành phải đứng lên, thật khẩn trương nhìn về phía vị hôn thê...
Đường Khả Hinh còn là không để ý tới anh.
“Hạo Nhiên...” Đường Chí Long đứng trước xe của mình, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên mỉm cười nói; “Đêm nay con cực khổ rồi, đi nghỉ ngơi cho tốt, khả năng tương lai con vẫn còn bận rộn một chút!”
“Ai!” Trang Hạo Nhiên trước liếc mắt nhìn Đường Khả Hinh một cái, lúc này mới tươi cười đi tới trước mặt Đường Chí Long, lấy thân phận con rể, tự mình vươn hai tay đỡ Đường Chí Long lên xe, mới giao cho tài xế cẩn thận hộ tống chủ tịch cùng tiểu thư về biệt thự Đường gia.
Tưởng Vĩ Quốc cùng Trang Tĩnh Vũ cũng đứng ở một bên, mỉm cười nhìn về phía Đường Chí Long, hẹn gặp lại.
Xe chậm rãi khởi động...
Trang Hạo Nhiên vẫn như cũ đứng ở ngoài xe thật khẩn trương nhìn Đường Khả Hinh......
Đường Khả Hinh lại không để ý anh, cho đến khi xe rời xa, lúc này cô mới cắn môi dưới, xoay người, xuyên qua phía sau xe nhìn về phía thân ảnh Trang Hạo Nhiên biến mất ở trong bóng đêm, cô lúc này mới hừ một tiếng xoay người, lại nhìn về phía phụ thân đang mỉm cười nhìn về phía mình, mặt của cô không khỏi đỏ lên một chút, liền vội vàng hỏi: “Cha... Người nhìn con làm cái gì?”
“...” Đường Chí Long chỉ là mỉm cười.
“Cha!” Đường Khả Hinh nhìn về phía phụ thân rõ ràng tươi cười, cô càng hiển kiêu ngạo tự mãn kêu.
“Được rồi...” Đường Chí Long cùng con rể nói lời như nhau, ông trước chậm rãi vươn tay, nhẹ đặt trên tay của nữ nhi, lúc này mới phân phó tài xế trước đi tới một chỗ.
Đường Khả Hinh nghi hoặc kỳ quái nhìn về phía phụ thân, hỏi: “Cha định đi đâu?”