Editor: Minh Ngọc
Sáng sớm, sương mù vẫn chưa tan hết, vẫn còn quyến luyến với màn đêm yên tĩnh, toàn bộ khách sạn Á Châu đều bị bao phủ bởi một lớp sương mù trắng xóa, không gian yên tĩnh như vậy thì còn có thể nhớ tới những chuyện xảy ra tối qua sao? Mỗi khi tới cuối thu, mở cửa sổ ra sẽ luôn cảm nhận được sự yên tĩnh, thư thái như làn sương mù trắng xóa kia, cũng cảm thấy cô đơn, tâm lạnh mà nghĩ tới mùa đông.
Sóng biển vỗ vào bờ ầm một tiếng, tạo thành một làn sóng rất mạnh đánh vào đường ven biển. Ở cái thành phố xa hoa mỹ lệ này, cây cầu hình cung như bức tranh vẽ mà được những tia nắng ban mai chiếu tới, phản chiếu cả bầu trời xanh thẳm trong không trung mờ sương thì thật giống như nữ thần cùng dải lụa mỏng đang từ từ hướng về phía thiên cung!!
Đại lộ Tân Hải vô cùng to và rộng, ở hai bên là các nhân viên phục vụ rượu đang tuyên truyền, năm vị phục vụ rượu cũng được ánh sáng mặt trời soi vào dần trở nên rõ ràng. Trong khi đó có vô số xe của các phóng viên, ký giả đều hướng khách sạn Á Châu mà đi tới. Bảo vệ cũng phải cẩn thận kiểm tra mới dám để cho họ đi qua. Những người đến đây tham quan cũng bao gồm cả các chuyên gia trên thế giới về rượu nho, còn có cả những người chưng cất rượu nho nổi tiếng ở Trung Quốc, cùng những người phụ trách các tập đoàn rượu...
Từ tám giờ sáng, trước cửa khách sạn Á Châu đã bắt đầu có những đoàn người chen chúc, nối đuôi nhau, nhao nhao bắt đầu nhận thư mời, vào đến bên trong của khách sạn, vẫn chỉ thấy tấm thảm đỏ đêm qua dược trải trên cỏ, cứ cách một đoạn lại có một nhân viên tiếp tân mặc bộ đồng phục màu đen đang chờ đón khách, nhao nhao giơ tay xin ý kiến của khách đi đến nhà hát!
Đồng hồ đã điểm tám giờ!
Nhà hát thủy tinh được ánh sáng mặt trời chiếu rọi ở hai bên sân khấu dần hiện lên dàn âm thanh 3D Hy Lạp cao mười thước, hiện lên hai bức tượng về thần rượu Dionysus và Bax đang giơ chén rượu nho ra, đứng ở hai bên thảm cỏ của nhà hát, đang say sưa mà hai chén rượu đã tạo thành những dòng chảy màu đỏ như máu tươi chảy xuống mà lập tức quả cầu thủy tinh của nhà hát khúc xạ lóe sáng!!
Các vị quan khách trước mặt đều nhìn thấy cảnh tượng này, họ lấy làm kỳ lạ rồi quay sang thì thầm to nhỏ!!
Hoắc Minh Lĩnh cùng các quản lý của khách sạn bao gồm Nhã Tuệ, Trần Mạn Hồng, Từ Trạch Minh vừa mới thay xong bộ đồng phục màu đen liền lập tức tới tầng chính của khách sạn. Họ đi qua thảm cỏ một cách chậm rãi và có trật tự, khi Hoắc Minh đến nơi, ngẩng đầu lên thì thấy trước thảm đỏ của nhà hát đã có rất đông quan khách ở đó mà cũng đã có hơn 10 cô gái mặc những bộ trang phục màu đỏ cùng với kiểu búi tóc nhẹ nhàng thanh nhã, trên mặt luôn xuất hiện những nụ cười ngọt ngào, hai tay nhẹ nhàng đặt lên bụng đang đứng ở cửa nhà hát mời khách đi vào. Còn những nhân viên mặc đồng phục màu đen thì đưa tay ra để ngăn cản những phóng viên đến từ đài truyền hình đang muốn đi theo vào nhà hát!!
Mọi người đang chen chúc nhau giẫm đạp lên thảm cỏ, tất cả các vị khách ngày hôm nay dường như đều là những chuyên gia về rượu, đều là những tay lão làng về rượu, họ chỉ cần nếm chút rượu cũng đã biết rồi! Bọn họ mỗi người cầm trong tay một loại thư mời, tính toán thời gian, ước chừng còn có hơn mười phút là có thể đi vào!!
Nhã Tuệ và Trần Mạn Hồng đang chờ quản lý thì bất chợt có một đám người nhao nhao đi vào phía bên trong nhà hát. Họ vừa mới đi vào thì trên bầu trời lập tức trở nên u ám, chỉ thấy các loại đèn trong khán phòng vẫn chưa được bật lên, mà toàn bộ sân khấu màu trắng đều được những chiếc đèn thủy tinh chiếu xuống tạo nên ánh sáng vô cùng chói mắt. Thư ký trưởng của Hiệp hội rượu đỏ Hách Liên vẫn mặc bộ trang phục màu trắng như cũ, búi tóc cao, đang đứng ở vị trí trung tâm tay cầm văn kiện, đang giao việc cho cấp dưới để chuẩn bị trình bày kế hoạch cho các vị giám khảo. Trong khi đó hơn mười nhân viên đang nhanh chóng đặt các thiết bị tính điểm vào đúng vị trí cho giám khảo. Trên sân khấu chỉ có ba máy chụp ảnh, một vài nhiếp ảnh gia được phép quay phim chụp ảnh ở đài truyền hình đang trong cánh gà và vô cùng nghiêm túc làm việc. Người chủ trì đeo bảng tên của mình, tay cầm microphone cỡ nhỏ đứng bên cạnh nhiếp ảnh gia, chỉ vào sân khấu, bàn về cách bố trí như thế nào mới có thể chụp được những bức ảnh tốt nhất.
Trần Mạn Hồng cùng Nhã Tuệ nhanh chóng đi tới sân khấu, vừa đúng lúc thấy ba nam nhân viên của khách sạn đang mặc bộ đồng phục màu đen nghiêm túc đẩy xe để vô số các ly thủy tinh với kiểu dáng óng ánh trong suốt đi ra. Còn các nhân viên khác thì đang cố gắng nhanh chóng hoàn thành công việc trong hậu trường của mình, họ đang xếp một cái bàn dài màu trắng ra rồi lại đem nhiệt kế, hộp điều hòa nhiệt độ, dụng cụ mở nắp chai tiếp sau đó là các vật phẩm chuyên dụng… tất cả đều được nhanh chóng bày lên, mà những chiếc khăn màu trắng có dấu ấn của khách sạn cũng đã sẵn sàng.
Tám giờ ba mươi phút!!
Các cô lễ tân đồng loạt mở cửa, lập tức nở nụ cười, cung kính mời các vị khách bước vào, nhìn về phía mọi người dùng giọng ngọt ngào nói: “Chào quý khách, rất xin lỗi đã để mọi người phải đợi lâu, trận thi đấu rượu năm 2013 đã sắp bắt đầu, hiện tại mời mọi người đi về chỗ ngồi đã được ghi trên thiếp mời. Vì lần này số lượng khách mời lên đến ba nghìn tám trăm người cho nên xin mọi người trật tự, tuân thủ theo đúng quy định của khách sạn và xin mọi người đi chậm một chút để tránh xảy ra chuyện không hay. Ngoài các nhân viên của nhà hát thì còn có nhân viên của hiệp hội rượu nho, cảm ơn mọi người.”
Cô nói xong liền cùng các cô tiếp tân khác cúi chào các vị khách lại đồng thời tách thành hai hàng, mỉm cười mời mọi người bước vào và ôn nhu ngọt ngào nói: “Mời mọi người vào trong, mong các vị sẽ được vui vẻ.”
Sau khi nghe xong, tất cả mọi người đều cầm thư mời trên tay, chen nhau đi vào nhà hát.
Chỗ ngồi của nhà hát lập tức sáng lên khiến mọi người thấy chói mắt, ở chỗ của mỗi người đều bừng sắc hồng, cầu thang dần hiện lên trước mặt mọi người mà những nhân viên trong nhà hát liền nhanh chóng cầm đèn laser đưa khách đi theo hai hướng về vị trí của mình, còn cẩn thận nhắc nhở đi chậm. Trong khi đó, phía dưới sân khấu VIP liền có hai hàng nhân viên mặc trang phục màu trắng, các cô là bộ phận tiếp tân cao cấp ở Hoàn Cầu, chỉ thấy trên mặt mỗi người đều lộ ra nụ cười ôn nhu ngọt ngào, vừa đi vừa lấy ý kiến của khách hàng và sắp xếp những chỗ ngồi tốt, ở đây được phân ra làm nhiều khu vực: là nơi các chuyên gia về rượu nho ngồi, là chỗ của chủ các vườn nho, tổng giám đốc hiệp hội rượu đỏ quốc tế, ban lãnh đạo khách sạn Á Châu, cùng Hiệp hội rượu nho Trung Quốc... tất cả mọi người đang tìm chỗ cho mình.
Nhã Tuệ và Trần Mạn Hồng vẫn đứng ở trước đài phía sau bức màn nhưng lại vô cùng bận rộn, đeo găng tay màu trắng vào cùng các nhân viên trong khách sạn kiểm tra lại lần nữa ly thủy tinh, độ ẩm bên trong ly. Còn cho nhân viên tùy trường hợp tới gần chỗ ngồi của quan khách nghiêm ngặt khống chế những vị khách sáng nay kích động, có lẽ điều này cũng làm ảnh hưởng tới tâm tình của các nhân viên.
Nhiếp ảnh gia nhanh chóng đem camera, mang tới hai bên sân khấu. Bên trái là quan chủ khảo, phía bên phải là ban giám khảo, cộng với ba mươi người chưa tới, vẫn chưa thấy bóng dáng đâu, chỉ là chỗ ngồi trống trơn kia lại lộ ra một bầu không khí vô cùng nghiêm túc!!
Chúng tân khách vừa an tọa, vừa đồng thời nhìn về phía sân khấu được bao phủ bởi một luồng ánh sáng chõi rọi kia, còn có vị trí trống trơn của các vị giám khảo,...Họ đều hưng phấn nghị luận,...!!
Hách Lệ đứng ở sân khấu bên cạnh, cầm văn kiện trong tay, hơi ngửa mặt nhìn cách bố trí của căn phòng, xem mọi người đã ngồi vào vị trí chưa, cô lập tức cầm bộ đàm gọi các nhân viên phục vụ rượu về sau sân khấu chuẩn bị, cũng mời luôn các vị khách quý vào sảnh nghỉ ngơi đợi ban giám khảo đi vào!!
Các nhân viên ở đây thật sự vô cùng bận rộn!!
Phục vụ rượu hôm nay thật sự không thể so với đêm qua vắng vẻ được. Vẫn có hàng loạt người chen chúc: đầu tiên là vô số ký giả cùng những chiếc camera của họ đứng ở hồ bơi nhanh chóng quay chụp, mà mỗi lần nhân viên phục vụ đi lên, đều hỏi xem họ có dùng điểm tâm không, sức khỏe của họ ra sao, xác định xong họ mới để cho người của đài truyền hình chủ trì cùng nhiếp ảnh gia tiếp tục lên lầu, chuẩn bị phỏng vấn các vị chuyên gia về rượu!!
Mở cửa phòng VIP đầu tiên là một vị chuyên gia đến từ Pháp Gosedon, chỉ thấy người đàn ông trung niên đến từ Pháp này vô cùng thích thú với đồ ăn và rượu ngon, đêm qua ông đã uống cocktail cho đến gần sáng mới thôi, vậy mà bây giờ tinh thần vẫn vô cùng phấn chấn, bộc lộ sự tự tin cùng nhiệt tình tươi cười, lịch sự nhìn ống kính rồi hơi giơ tay ra. Lúc mới đi ra khỏi phòng, muốn xuống lầu, người chủ trì vội thừa dịp này để hỏi ông về trận thi đấu như thế nào!!
Gosedon mặc dù sảng khoái trực tiếp nói, nhưng chỉ là hơi cười một chút, dừng lại một lúc lâu, mới dùng tiếng Pháp trả lời: “Bất kể như thế nào, tôi cũng chờ mong lần thi đấu này. Sau khi thi đấu xong, tôi sẽ mời mọi người đi uống cocktail.”
Cả hai cùng tươi cười.
Toàn bộ chỗ này đã chật ních ký giả cùng nhiếp ảnh gia, những ánh đèn lóe ra từ khắp nơi, trừ Gosedon, các cửa phòng phục vụ rượu khác đều đóng chặt. Cuối cùng cũng có một cánh cửa khác mở ra, trên cánh cửa đó có dùng dây nho quấn quanh đề tên chủ nhân căn phòng:“Đường Khả Hinh”!!
Trong phòng!!
Rèm cửa đang mở ra, một hộp trang sức vô giá vẫn nằm trên bàn trà, trên sô pha có một vài cuốn sách về rượu nho, còn có một tấm thảm lông màu xám và một chén trà táo tàu đêm qua uống còn lại.. tất cả khiến không gian ở đây trở nên vô cùng căng thẳng, cứ như vậy khiến mọi người bị phân tâm!! Vào giờ khắc này, bất luận có yêu quý người nhà thế nào đi nữa, có yêu người yêu thế nào đi nữa, có tình cảm tốt đẹp với bạn bè thế nào đi nữa thì đều hoàn toàn không còn ý nghĩa gì nữa! Bởi vì ở thế giới này thi đấu là phải dựa vào chính bản thân mình mà giành chiến thắng!!
Tiên Nhi cùng Lạp Lạp, còn có Thi Ngữ mới vừa đi cùng Đường Khả Hinh ra nhưng không nói một lời nào. Dù có nhiều đồ ăn ngon nhưng mặt cô vẫn vô cùng đăm chiêu ngồi ở trên bàn ăn, đôi mắt chăm chú nhìn nhưng đầu thì lại nghĩ về chuyện khác, chỉ là không biết vô tình hay cố ý xé miếng bánh sandwich vô vị kia từng chút từng chút bỏ vào trong miệng nhai, vừa nhai vừa im lặng khiến mọi người không biết cô đang nghĩ gì, khiến cho ba người ngồi cạnh nhau mà không dám nói gì.
Không khí như vậy cũng thật quá ngột ngạt rồi.
Đường Khả Hinh lúc này mới khôi phục lại tinh thần nhưng người thì vẫn như vô hồn đứng lên, đi vào phòng thay quần áo. Không bao lâu sau sắc mặt cô liền tái nhợt trong khi đang mặc bộ quần áo phục vụ rượu theo tiêu chuẩn tính quy chế đơn vị đo lường quốc tế, áo sơ mi trắng cùng váy đen ngắn, bên ngoài khoác cái áo may-ô màu đen, buộc tóc đuôi ngựa, đứng trước gương, suy nghĩ về trận đấu một mảnh hỗn độn, chỉ là mắt mở trừng trừng nhìn vào mình trong gương, không biết đang suy nghĩ gì. Cô dù sao cũng chỉ mới hai mươi bốn tuổi.
Lạp Lạp không biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì, cô có lẽ đã quá vội vàng, vì bầu không khí hòa hoãn, bất giác cầm cái điều khiển TV lên mở kênh tin tức thế giới đang chiếu đến cảnh sân khấu lớn của trận thi đấu rượu, chỉ thấy khoảng hơn bốn ngàn người trên sân khấu, khắp nơi mọi người chen chúc nhau, khiến bầu không khí càng trở nên nóng nực, ánh đèn lóe ra, dưới khán đài xuất hiện khách khứa cùng chuyên gia rượu nho trên mặt ai cũng đều mỉm cười.
Đường Khả Hinh nhìn thấy cảnh này trên TV, cô liền thở dài một hơi, hai tròng mắt nặng trĩu, rốt cuộc cảm giác được sắp sửa bước vào trận thi đấu. Cô căng thẳng đến nỗi gần như sắp hít thở không thông, kìm lòng không được nói: “Tôi... Thật sự rất khẩn trương a...”