Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc Full

Chương 1003




Editor:Thanh Thủy

Trung tâm hội nghị tiến hành!!

Trang Hạo Nhiên mặc bộ âu phục màu xanh ngồi ở vị trí tổng giám đốc, vừa xem tài liệu về khách sạn dưới nước, bên cạnh đó vừa nghe các kỹ sư xây dựng của khách sạn dưới nước, lấy yếu tố 3D, để tạo hiệu ứng hình ảnh thơ mộng cho phòng trên cao. Toàn bộ người trong phòng hội nghị ngẩng cao đầu, nhìn về phía chính giữa màn hình lớn ở xung quanh phòng hội nghị, đang truyền tin tức từ trung tâm phòng trên cao của khách sạn dưới, xuất hiện các thiên thể mờ nhạt, rất nhiều ánh sao lấp lánh, thật sự khúc xạ thành ảo giác...

Tất cả mọi người mỉm cười một cách khẳng định.

Đúng như lúc đầu đề cập, Trang Hạo Nhiên nhìn chính giữa màn hình lớn kia là ngôi sao hàng đầu tỏa sáng, khái niệm và nội dung đều rất đầy đủ, nhưng anh lại nở nụ cười khó hiểu.

Trần Tuấn Nam, Thẩm Quân Dụ và nhiều người dừng việc ngẩng đầu, nhìn người đàn ông trước mặt.

Quả nhiên...

Cặp mắt của Trang Hạo Nhiên chậm rãi lóe lên, mới nhìn hiệu ứng đồ họa 3D ở giữa màn hình lớn, gương mặt chăm chú nghiêm túc nói: “Hiệu ứng 3D này, có phần hơn đúng không?”

Mọi người nghe xong những lời này sau đó cùng xem màn hình lớn ở khách sạn, từ ngoài cửa vào đến trong phòng nhiều chỗ đều có hiệu ứng 3D. Hiện nay đây là công nghệ tiên tiến nhất trên thế giới, nhằm giới thiệu Toàn Cầu mà không sợ tốn chi phí lớn, mọi người vẫn còn chìm đắm trong vui sướng, không đủ tỉnh táo và phân tích, đặc biệt là Tưởng Văn Phong và nhà thiết kế 3D Trình Lượng, một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, anh là kỹ sư chủ trì chương trình dự thảo khách sạn dưới nước lần này, trực tiếp đưa ra quan điểm của bản thân: “Hiệu ứng 3D trong thiết kế khách sạn dưới nước này, đó là chủ đề nổi bật nhất của chúng ta, toàn bộ thế giới đều vô cùng mong chờ! Tổng giám đốc Trang có phải anh suy nghĩ quá nhiều, cho rằng hiệu ứng 3D này là...”

Trang Hạo Nhiên nghe những lời này, chăm chú nhìn anh một hồi lâu, mới mỉm cười ngẩng đầu, nhìn về phía mọi người, giọng nói mạnh mẽ mà cẩn thận: “Mọi người đều biết, chi phí xây dựng khách sạn dưới nước của chúng ta là 100 tỷ đồng, vậy chủ đề là cái gì? Là dưới nước!! Là đáy biển!! Mà hiệu ứng 3D quá nhiều, sẽ có sự cạnh tranh lớn! Đây là điều quan trọng nhất!”

Mọi người nghe xong, tất cả đều trầm mặc suy nghĩ, một số thành viên Hội Đồng Quản Trị cảm thấy có lý nên gật đầu.

Đôi mắt của Trang Hạo Nhiên sắc bén nhìn mọi người, sau đó nhấc bút, nhanh chóng viết lên tài liệu, dứt khoát nói: “Hạng mục khách sạn dưới nước lần này, đã tiến hành được một thời gian dài, đúng là mọi người đã nộp cho tôi kế hoạch dự án, bản thiết kế, tất cả đều xoay quanh hiệu ứng 3D, đối với phát hiện mới này các người có hơi phụ thuộc! Chúng ta nên hiểu 3D là phần mềm, khách sạn dưới nước là phần cứng, nó chỉ đóng vai trò của một cửa hàng hỗ trợ!! Chúng ta tốn 100 tỷ, kiên quyết xây dựng một khách sạn tại đáy biển là muốn thể hiện ưu thế dưới nước! Muốn thể hiện đáy biển xuất sắc nhất thế giới! Cho đến nay tôi không thấy bất kỳ một bản thiết kế nào đối với chủ đề khách sạn dưới nước lần này có tìm kiếm hay phát hiện gì mới!! Toàn bộ đều là 3D hư ảo! Trải qua một thời gian nữa, nó cũng trở nên mờ nhạt, thì lúc đó các người còn dựa vào cái gì?!!”

Lời nói có phần nặng nề!!

Tất cả những người trong phòng hội nghị đều không dám lên tiếng, Trình Lượng đứng ở một bên cũng không nói tiếng nào.

Trang Hạo Nhiên cho mọi người chút thời gian, sắc mặt nặng nề nhìn những người xung quanh, xem có ý tưởng mới nào xuất hiện hay không. Nhưng bọn họ đều im lặng, khuôn mặt anh khẩn trương, không hiểu sao bỗng dưng cười, mang theo cảm thán nói: “Một tập đoàn, một doanh nghiệp, rất cần tinh thần lĩnh hội!! Nhưng quan trọng nhất vẫn là cá thể! Tập đoàn dựa vào sự sáng suốt của mọi người để giữ vững hình ảnh rực rỡ, không phải để cho các người làm theo ý mình, lại càng không để cho các người dựa vào một cách mù quáng! Hình thức điện ảnh Hollywood, hình ảnh chuyển động ngày càng giả dối! Có thể làm cảm động lòng người ngày càng ít! Vì sao trong quá khứ, một bức ảnh kiệt tác có thể được khen ngợi lâu như thế?”

Anh nói xong, sau đó im lặng nhìn xung quanh.

Tất cả mọi người không lên tiếng, ngay cả Tiêu Đồng, Tô Lạc Hoành, Lâm Sở Nhai cùng với đám người đều trầm mặc.

Trang Hạo Nhiên nhìn tất cả mọi người vẫn không lên tiếng, đôi mắt anh chợt lóe, dứt khoát nói: “Đó là bởi vì sự độc đáo của nó!! Tôi muốn khách sạn dưới nước của tôi, phải là khách sạn độc nhất vô nhị trên thế giới, cho dù thời gian có qua đi, nhưng không thể thay thế được!! Nói thực tế, hiệu ứng 3D rất tuyệt vời, nhưng tôi thực sự không đặt nhiều niềm tin vào các sản phẩm điện tử phần mềm của internet! Bởi vì nó lỗi thời quá nhanh, tốc độ luôn đổi mới, làm cho con người cảm thấy bối rối! Các người tin tưởng quá nhiều, phản ánh vượt xa hoàn toàn. Thời gian gần đây, các người đối với việc nghiên cứu và thăm dò khách sạn dưới nước, không đủ tinh vi, không đủ sâu sắc, không đủ nhiều!! Nói thẳng ra đây là một hành vi lười biếng!!“.

Các kỹ sư trẻ tuổi của bộ phận nghiên cứu phát triển, tất cả đều im lặng. Trình Lượng bắt đầu cảm thấy lo lắng.

Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên nghiêm túc, nhìn về phía các kỹ sư của bộ phận nghiên cứu, lướt qua từng người một, cuối cùng nhíu mày hỏi: “Sao không thấy Văn Phong?”

Lời này vừa nói ra, tất cả người trong phòng hội nghị không hiểu nhìn về vị trí trống không của Tưởng Văn Phong, mọi người đều xì xào bàn tán, suy nghĩ xem người này rốt cuộc đi đâu rồi không biết?

“Ách...” Trình Lượng gần đây có quan hệ với Tưởng Văn Phong rất tốt, rất nhanh ngẩng đầu, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên nói: “Có khả năng anh ta đi ra ngoài có chút việc...”

Trang Hạo Nhiên cau mày, gương mặt không hài lòng nhìn anh, nghiêm túc không vui nói; “Đi ra ngoài? Có việc gì quan trọng hơn so với họp? Có cái gì quan trọng hơn so với khách sạn 100 tỷ dưới nước? Anh ta và anh dẫn dắt nhóm người này, đưa tôi bản thiết kế, kế hoạch dự án, toàn bộ đều làm rối tinh rối mù!! Toàn Cầu có rất nhiều kiến trúc sư thiên tài mà kiêu ngạo như vậy, nhưng là Toàn Cầu của chúng ta không cần thiên chi kiêu tử!! Những gì chúng ta cần là tài năng, mỗi nhân viên phải bỏ xuống cái tự cao của bản thân, phải khiêm tốn khi đối mặt với công việc, đó mới chính là người có trí tuệ, linh cảm và kế hoạch!! Lạc Hoành!!!”

“Vâng!” Tô Lạc Hoành lập tức ngẩng đầu đứng lên, nhìn Trang Hạo Nhiên, căng thẳng đáp lại.

Trang Hạo Nhiên cúi đầu trầm mặc, lật xem một tài liệu khác, mới nghiêm túc nói: “Cậu làm người phụ trách chính của tổ thiết kế Sofware Developer. Cậu nhất định phải chịu trách nhiệm tới cùng! Đặc biệt là những ý kiến về cuộc họp ngày hôm nay, vậy mà cậu vẫn cho phép anh ta đi ra ngoài! Do cậu nghĩ không muốn ở lại hay là anh ta không muốn ở lại?!”

Lâm Sở Nhai trừng mắt, nhất thời trong ngực có cảm giác buồn phiền, không khỏi quay mặt, nhìn Tiêu Đồng phía bên kia, khẩn trương dùng ánh mắt hỏi: Làm thế nào quay trở lại?

Tiêu Đồng ngồi bên cạnh An An, nheo mắt nhìn chằm chằm người đàn ông này, để tin đồn đến phòng hội nghị, đúng là muốn chết!!

An An ngồi một bên thở phào, gương mặt xấu hổ không dám lên tiếng.

“Ách...” Tô Lạc Hoành đứng ở bên kia, vô cùng khẩn trương cười nói: “Tôi xin lỗi, đây là sơ suất của tôi. Các cuộc họp trước đây tôi đều có thói quen không thông báo, anh ta đã đến rất đúng giờ, nghe nói hôm nay đến Toàn Cầu là có việc, bởi vì anh ta đưa ra ý kiến muốn đến Nhật Bản một chuyến. Mà anh không chấp thuận, cho nên...”

Trang Hạo Nhiên lập tức ngẩng đầu nhìn Tô Lạc Hoành, nghiêm mặt nói: “Tôi biết nguồn cảm hứng của các nhà thiết kế thiên tài cũng cần có nhu cầu nghỉ ngơi, tôi còn biết từ trước đến nay anh ta có tính cách tự trọng, nếu không phải vì suy nghĩ của anh ta về dự án này, ngược lại tôi sẽ để anh ta tự do bay lượn! Có điều tôi cảm thấy anh ta nhàn nhã quá rồi đấy, ngay cả hội nghị cũng không thèm tới tham gia hay thực sự coi đây là một điều hiển nhiên?”

“......” Tô Lạc Hoành lúng túng, đứng ở một bên, không dám lên tiếng.

Trang Hạo Nhiên nheo mắt, nghiêm túc nhìn anh ta: “Đoán chừng do Thái Tử Gia quản lý kém! Cho nên anh mới không dám đưa ra quan điểm của mình, mặc cho người ta muốn làm gì thì làm phải không!?”

Ở bên này, Thẩm Quân Dụ và Trần Tuấn Nam, khẽ chớp mắt, không thể lý giải được tổng giám đốc Trang hôm nay đã xảy ra chuyện gì.

“Tuyệt đối không có chuyện như vậy!” Tô Lạc Hoành rất căng thẳng ngẩng đầu: “Chuyện này là do tôi sơ suất, thật xin lỗi! Lần sau nhất định sẽ chú ý!”

“Đời người nhất định là có ngày mai nên mới tràn ngập chờ đợi để sống như vậy!!” Trang Hạo Nhiên nhanh chóng cúi đầu xem qua danh sách các kỹ sư, tiếp tục nói: “Nếu không có ngày mai, thì ngay cả ân hận cũng không cần làm gì!! Bắt đầu từ hôm nay, phó tổng Tô và tất cả các kỹ sư ở tổ thiết kế, bởi vì tác phong chậm trễ, không đến giám sát và nhắc nhở đúng lúc, nên trừ 10% tiền hoa hồng cuối năm của các người!! Nội trong vòng một tháng, phải đưa cho tôi một bản thiết kế có mẫu giống như vậy!! Nếu không có sáng kiến mới, các người chuẩn bị sẵn sàng để rời khỏi cái dự án này!!”

Tất cả mọi người đều giật mình, nhưng không một ai dám lên tiếng!

“Hội nghị hôm nay đến đây kết thúc!!!” Trang Hạo Nhiên trực tiếp đóng lại tài liệu, nhàn nhạt nói: “Mọi người vất vả rồi!”

Trong nháy mắt, đám người căng thẳng đứng lên, nhìn về phía anh khẽ gật đầu.

Trang Hạo Nhiên cũng nhẹ gật đầu, cười cười, mới lạnh nhạt xoay người, xoải bước đi xuống cầu thang...

Tiêu Đồng khẩn trương nhanh chóng theo sát đi lên, ngắm anh một cái, mới yên lặng nói: “Lão Đại... tổng giám đốc Tưởng đến đây...”

Trang Hạo Nhiên khẽ chớp mắt: “Được!”

Giữa trưa.

Tưởng Thiên Lỗi mặc âu phục màu đen, phối hợp với áo sơ mi cùng màu, cổ áo mở rộng, đi xuống với Đông Anh, cùng bước vào đại khách sạn châu Á. Vừa đi vừa nghe Đông Anh bắt đầu nói chuyện về hội nghị ngày hôm nay có liên quan đến Tưởng Văn Phong, đôi mắt của anh chợt lóe, gương mặt nhàn nhạt đáp lại: “Biết rõ.”

Đông Anh liếc nhìn người đàn ông trước mặt, mới dịu dàng nói: “Tổng giám đốc Trang hiếm khi thấy anh giữa trưa mới trở về, liền muốn mời anh cùng dùng cơm, ngay tại văn phòng của anh ấy.”

“......” Tưởng Thiên Lỗi dừng lại một lúc, có chút nghi ngờ, nhưng vẫn gật đầu, đồng thời đi vào thang máy.

Thang máy nhanh chóng đi lên tầng 100 của tòa cao ốc, cuối cùng dừng lại ở tầng tổng giám đốc.

Tưởng Thiên Lỗi trước tiên đi ra khỏi thang máy, mọi người ở bộ phận hành chính đang chuẩn bị đến nhà ăn dùng cơm, nhìn thấy tổng giám đốc đến đây, lập tức muốn đứng lên chào, anh trực tiếp giương tay: “Tất cả đi ăn cơm trưa đi, vất vả rồi...”

“Vâng!” Mọi người ở bộ phận hành chính im lặng gật đầu, đi xuống dưới tầng.

Lúc này Tiêu Đồng vừa vặn đứng ở ngoài cửa phòng tổng giám đốc, nhìn Tưởng Thiên Lỗi đi đến, lập tức tôn trọng cúi đầu.

Tưởng Thiên Lỗi đứng trước cửa văn phòng mình, hơi nghi ngờ nhíu mày nhìn cô một cái, dừng lại một hồi, có phần khó hiểu tự mình đẩy cửa đi vào văn phòng, nhìn thấy Trang Hạo Nhiên mặc áo sơ mi trắng, bên ngoài là âu phục cùng màu, rất tiêu sái và phóng khoáng ngồi ở trước cửa sổ sát đất thưởng thức thức ăn được mang lên, tay áo sơ mi của anh xắn lên, một tay bưng bát, một tay cầm đũa, thong thả ăn thức ăn trên bàn, không có một chút biểu tình, nhưng lại ăn rất chăm chú...

Anh nhíu mày, mang theo vài phần nghi ngờ gỡ nút áo âu phục, cởi ra đưa cho Đông Anh, mới nhàn nhạt hỏi: “Sao hôm nay lại ăn cơm ở văn phòng của tôi vậy?“.

“Phong cảnh nơi này của anh thật đẹp!” Trang Hạo Nhiên bưng bát cơm bên cạnh, cầm đũa, ăn vài miếng, mới ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt cười.

Tưởng Thiên Lỗi nhíu mày, suy nghĩ rằng anh ta có phải để ý đến chuyện ngày hôm qua hay không, nhưng là bản thân mình thấy vẫn có chút xấu hổ, nên xắn tay áo sơ mi, đi qua bên cạnh, muốn giải thích chuyện tối hôm qua, lại nhìn thấy một bàn đồ ăn trước mặt, tất cả đều là tôm hùm, đậu hũ, bánh gato trắng, hải sâm,... 56 cái đĩa, tất cả mọi thứ được bày biện khéo léo, chính giữa bàn là món thịt bò Hàn Quốc trộn với lòng đỏ trứng, cá mực sợi tươi ngon, nhộng rán mật ong, cá sống, sò biển tươi mới...

Anh hơi giật mình, những thứ này dùng để ăn cơm trưa à?

Không thể hiểu được...

Tưởng Thiên Lỗi nhìn bàn ăn khéo léo trước mặt, bên cạnh đống tôm hùm đặt một cái laptop, hình ảnh vừa lúc là Tưởng Văn Phong đang đút cho Đường Khả Hinh ăn miếng cá sống, rất thân thiết và ngọt ngào. Anh có chút giật mình, chớp mắt nhìn về phía Trang Hạo Nhiên!!

Biết rõ người này là đem ngày hôm qua cùng với hôm nay tính toán một lượt đây mà!

********************************************


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.