Có vẻ Mari rất khinh thường Mona, mà cũng đúng vì cô đến từ Elmer, vương quốc đang bị Azarial xâm chiếm, nên Mari thấy bực bội khi phải phục vụ cho Mona. Chắc chỉ Felix và công tức Conal là đối xử nhẹ nhàng với cô nhất.
Mona được tự do đi lại trong hoàng cung, nhưng cô bước tới đâu đều có những ánh nhìn không thiện cảm, lời xì xầm to nhỏ. Mona không quan tâm lắm, vì cũng chỉ là gió thoảng mây bay.
Dừng lại trước một khu vườn hoa hồng đỏ, Mona thấy choáng ngợp trước vẻ đẹp và sự rộng lớn của nó.
Những đóa hoa đỏ thắm được chăm sóc kỹ lưỡng, tạo nên cảm giác xa xỉ. Khi Mona định chạm vào thì có tiếng nói cất lên
" Dừng lại!!!! "
Mona xoay đầu sang nhìn, thì đó lại là một thiếu nữ trạc tuổi cô, cô ấy có mái tóc nâu xõa dài, mặc bộ váy xanh dương nhạt dễ thương và tay phe phẩy quạt, biểu cảm nhìn Mona như đang tức giận, phía sau còn có cả người hầu.
" Xin hỏi... tiểu thư đây là? "
" Đừng để bàn tay của một tù nhân đụng vào bất cứ thứ gì ở hoàng cung lộng lẫy này. Nó sẽ bị làm ô uế, mất đi vẻ đẹp vốn có, ta nghe nói ngươi là người Elmer mà công tước Conal đã đem về và dâng lên cho hoàng đế! "
" Ta không thể hiểu nổi ngài ấy đang nghĩ cái gì nữa? Thật sự muốn làm vấy bẩn đôi mắt của hoàng đế đáng kính à? "
Người đó chỉ quạt về phía Mona nói rằng cô thật chẳng giống ai, màu tóc thì trắng muốt nhạt nhẽo, đôi mắt như kiểu sắp nguyền rủa một ai đó. Cô ta thẳng thừng nói đó là màu của sự chết chóc.
" Tôi xin nhắc lại, tiểu thư là ai mà lại nói năng thô lỗ với tôi như vậy? Chúng ta chỉ vừa mới gặp nhau, không nhất thiết phải lớn tiếng để mọi người chú ý! " Mona hơi bực mình, những lời lẽ khó nghe đến từ một người xa lạ
" Ta là Emilly Phyrant, con gái của bá tước Phyrant, triều thần dưới trướng hoàng đế. Khi gặp một quý tộc mà ngươi không kính cẩn chào hỏi thì đã đủ để quy vào một tội! " Emily cao ngạo nhìn Mona, khóe môi cô cong lên.
Mona lại tỏ ra thờ ơ, cô nhúng vai và đáp lại do Emily không nói thân phận của mình trước, cô đâu có biết ai đâu mà hành lễ.
Người hầu của Emily lập tức phản bác, chỉ cần nhìn cách ăn mặc và cử chỉ cũng đủ để kẻ ngốc cũng nhận ra một quý tộc.
" Vâng! Tôi còn thua cả kẻ ngốc, do tôi chưa từng thấy quý tộc họ ăn diện như thế nào? Do tôi thiếu hiểu biết nên mong tiểu thư Phyrant tha lỗi cho tôi! " Mona vén váy và nhúng chân. Mới buổi sáng đã gặp rắc rối, lại còn là một kẻ hách dịch.
Emily thấy dạy dỗ ả tù nhân này đủ để ả biết thân phận của mình là ở đâu. Người Elmer chỉ giống như hòn sỏi, đá cuội bên vệ đường đối với người Azarial.
Emily cũng đã rời đi, Mona thở dài khi từ giờ sống ở đây cô sẽ phải hạ thấp mình trước bọn họ
" Này! Tiểu thư Phyrant mới mắng cô ta đó! Nếu biết vậy thì hãy ở yên trong phòng, cứ phải buồn chân đi lung tung! " Mona nghe thấy tiếng người khúc khích phía sau mình, từ hai hầu nữ cầm chổi quét lá gần đó.
Đây chính là nơi mà Mona muốn đến nhất, thư viện hoàng gia với đủ mọi loại sách trên đời. Cô tìm hiểu được một vài điều từ thế giới bên ngoài do những quyển sách mà Vera để lại, cô đã đọc đi đọc lại đến hơn chục lần
Mona từ từ mở cánh cửa, cô chậm rãi bước vào. Dường như trong đây không có ai cả, như vậy thật khiến cô thấy thoải mái, Mona đi một vòng xem thử, cô lấy vài cuốn bao gồm cổ tích, sách lịch sử, truyện tự viết,...
Chiếc ghế kế bên cửa sổ là nơi thích hợp để đọc sách và có đủ ánh sáng, Mona say sưa đọc từng cuốn từ sáng đến chập chiều, cô cũng không hề hay biết.
Bản thân cũng không thấy đói, bản thân Mona dường như đã bị cuốn vào từng dòng chữ trong trang sách.
Ngươi trông coi thư viện hoàng gia - Albert Greenm vừa trở về sau một công việc đột xuất, anh ta vươn vai mệt mỏi. Cái vương quốc mà Albert đang trị vì trước giờ vẫn luôn im ắng và buồn chán như vậy.
Bản thân Albert là cháu họ hàng xa của thái hậu, vì không có chức tước nên Eugene đã cho anh trông coi nơi này, Albert cảm thấy hài lòng khi anh cũng là kiểu người thích đọc sách.
Bổng Albert giật mình khi nghe thấy tiếng cười khúc khích, anh liền cầm quyển sách như một vũ khí tự vệ, đi rón rén đến chỗ phát ra âm thanh.
Albert sững người khi chứng kiến phải cảnh tượng đẹp đẽ, một cô gái đang ngồi kế bên cửa sổ, ánh nắng của buổi chiều tà chiếu vào người Mona kết hợp với mái tóc trắng làm cơ thể như đang phát sáng, nó lấp lánh và rực rỡ.
Cuốn sách trên tay Albert rơi xuống nền tạo ra một tiếng động lớn, đủ để cả hai đều giật mình khi nghe thấy. Mona hơi bất ngờ, cô đóng quyển truyện đang đọc dở và đứng dậy.
" Xin.. xin lỗi! Phải chăng ngài là người trông coi nơi này! Lúc sáng tôi vào thì không thấy ai hết, xin lỗi vì đã tự tiện như vậy? " Mona cúi chào Albert, anh vẫn chưa đáp lại vì mải mê ngắm vẻ đẹp của cô.
" Tiểu thư... phải chăng cô chính là nữ thần giáng thế có đúng không? Tôi đã từng đọc qua, nữ thần họ có một vầng hào quang quanh người và cô cũng có! " Albert tiến đến chỗ của Mona, những lời anh nói khiến cô không hiểu gì mấy.
Hai má của Albert hơi đỏ lên, vì đây là lần đầu anh được trò chuyện với một quý cô xinh đẹp như vậy, nhìn cô ấy thật mềm mại như lông ngỗng đang trôi nổi trên mặt hồ êm ả.
" Không sao cả. Vì thư viện là nơi nhàm chán nên rất ít người đến đây, hoàng đế cũng chỉ ghé thăm 2-3 lần một năm. Tôi có hơi bất ngờ một chút! " Albert gãi mái tóc nâu đậm hơi xoăn của mình.
" Tôi thì lại không thấy vậy, nó rất thú vị. Chỉ những ai yêu sách mới cảm nhận được điều đó! " Mona lắc đầu, cô nhoẻn miệng cười...
Albert như muốn phát điên lên, anh nhanh chân chạy đi lấy những quyển mà mình đã đọc, để giới thiệu cho Mona. Lại còn nhận xét rất chặt chẽ, Mona cũng vui vì điều đó.
Vì sách không thể đem ra khỏi thư viện, nên Albert kêu khi nào Mona muốn hãy tới đọc tiếp. Hai người tạm biệt nhau, cô vừa vào lại phòng mình thì thấy Mari tức giận khoanh tay chờ.
" Chà! Xem ra Hoàng đế bệ hạ đã quá bao dung cô, khi mà cho phép cô đi lại tự do trong ngôi nhà của người. Nhưng cô cũng phải biết điều một chút chứ? "
" Biến mất từ sáng cho đến tận chiều tối, bỏ cả các bữa ăn. Bộ cô không thấy đói à Mona? " Mari thẳng thừng gọi tên cô như kiểu cả hai ngang vai vang vế.
Mari bảo đã báo lại cho hầu nữ trưởng nên bất đầu từ ngày mai, Mona đi đâu cũng đều phải dẫn theo cô ta. Nhưng cô lại nhíu mày thể hiện sự khó chịu, chẳng phải như thế cô sẽ mất đi quyền riêng tư à?
" Quyền riêng tư? Cô đúng là thích nói nhảm! Cũng xem như tôi đang trông trừng cô để cô tránh phải gây họa. Mà tôi nghe nói, hôm nay cô đã vô lễ với tiểu thư Phyrant. Đúng là loại đầu đất...! " Mari nhếch môi, sự khinh thường mà Mari dành cho Mona đã thể hiện rõ ràng.
Chát!!?
Cái tát Mona đã tặng cho Mari xem như thể hiện sự đáp trả, Mari vẫn còn thẳng thờ, ngơ ngác.
" Ngươi đã đi quá giới hạn rồi đấy. Bản thân cũng chỉ là kẻ hầu, mà ngươi đang hầu hạ ta đây. Tức ta vẫn cao hơn ngươi một bậc, vậy nên đừng có phun ra mấy câu như thế! "
" Cái tát này ta mong nó sẽ giúp ngươi nhớ ra. Đừng tưởng ta dễ dàng bắt nạt, việc giết một kẻ như ngươi là chuyện dễ như trở bàn tay! Ta đây vốn không còn gì để mất nữa nên chuyện gì ta cũng dám làm! "
Đôi mắt đỏ rực của Mona như phát sáng lên, giọng của cô trầm một cách đáng sợ.
Mari hơi run người, cô ta chạy thật nhanh ra bên ngoài. Mona thở phào nhẹ nhõm, lòng bàn tay cô cũng đã đỏ lên.
Bây giờ mới cảm thấy đói nhưng mà Mari không có ở đây, cũng chẳng thể tự mình xuống nhà bếp. Chi bằng đi ngủ để quên đi cơn đói.
...━━━━━━༺༻ ━━━━━━...
" Cái gì? Ngươi nói Mona đánh ngươi à? " Eugene đang ở trong phòng làm việc thì Mari xin vào cầu kiến, mặt cô ta đỏ và sưng lên ở má. Hai hàng nước mắt rơi lã chã làm ướt cả thảm trải sàn.
Mari kể lại bởi vì Mona đã biến mất từ sáng sớm, mà hầu trưởng nữ lại kêu cô trông coi cô ấy cẩn thận
Bản thân có chút lo lắng nên khi Mona trở về thì có chút lớn tiếng, nhưng Mona lại nổi điên lao tới đánh Mari. Thậm chí còn đuổi cô đi.
Eugene im lặng không nói gì, bông hồng đẹp nhưng lại có nhiều gai nhọn mọc quanh thân nó. Đừng nhìn vẻ ngoài mỏng manh ấy mà bị đánh lừa, lần này Công tước Conal đã đem về một con thú dữ đội lớp thỏ trắng vô hại.
" Được rồi, cũng đã trễ nên ngươi hãy đi thoa thuốc đi. Ngày mai ta sẽ cho gọi Mona lên trất vấn. Tuy rằng người hầu là tầng lớp thấp nhưng cũng không thể tùy tiện đánh đập! "
Eugene phẩy tay. Mari dập đầu tuân lệnh, nhưng khi cánh cửa phòng khép lại, một nụ cười nở trên gương mặt của Mari.
" Đói quá! "
Mona lăn lộn trên chiếc giường, cứ tưởng sẽ ngủ để quên cơn đói như lúc trước nhưng mắt cô cứ mở to nhìn trần nhà. Bụng thì kêu cồn cào, bây giờ đã khuya dần, chắc nhà bếp không còn ai.
" Liều một phen vậy! " Mona mặc thêm một lớp áo choàng mà công tước đã đưa lúc trước, để che đi chiếc váy ngủ màu trắng hơi mỏng có cổ khoét sâu. Vì cô quá lười để thay một bộ váy khác.
Mona cầm chiếc đèn trong tay, chân đi từng bước thật nhẹ nhàng mà không gây ra tiếng động. Từ phòng cô đến nhà bếp hơn xa, lúc sáng đã đi qua nên Mona dễ dàng nhớ được đường.
Mở cửa nhà bếp và tiến vào, Mona cặm cụi kiếm thức ăn còn dư thừa, đột nhiên có tiếng động làm cô giật mình. Thì ra có một nữ hầu cũng đang ăn vụng giống cô.
" Xin chào, cô cũng đang đói à? Nếu không phiền thì tôi đã tìm được một ít bánh mì và xúc xích, tôi sẽ chia cho cô một ít! " Cô gái nhỏ ấy không quan tâm đến Mona mà chia sẻ phần cho cô.
" Cô tên gì vậy? Sao giờ này vẫn còn đi kiếm đồ ăn! " Mona hỏi.
" Thật ra tôi làm việc ở khu giặt giũ, hôm nay bị phạt quét dọn chuồng ngựa. Đến khi hoàn thành thì trời đã tối, nên tôi lựa trời khuya để tìm thử đồ ăn "
" Cũng may vẫn còn một ít, xem ra có người bị như tôi nhỉ? " Cô ấy tươi cười,khi mà bản thân đang trong tình cảnh như thế, thật ngưỡng mộ.
Được biết thì cô ấy tên Mirin, chỉ mới vào làm ở hoàng cung được một năm để có tiền trả nợ dùm gia đình. Dù đã ăn xong nhưng cả hai vẫn ngồi đó trò chuyện cùng nhau