Người Tình Của Quý Tổng

Chương 267: Xin em, đừng đi




Quý Tư Hàn ôm chặt Thư Vấn nhưng không thể cảm nhận được sự tồn tại của cô, cảm giác trống trải này khiến anh phát điên.

Vậy mà cô còn lạnh giọng hỏi một câu: “Anh có làm hay không, không làm thì thả tôi đi.”

Quý Tư Hàn cảm giác hô hấp của bản thân như ngừng lại, nỗi đau đớn không nói lên lời, chỉ có thể ôm cô thật chặt trong lồng ngực mình, hy vọng cô có thể nghe được nhịp tim mình. Nhưng cô không yêu anh thì sao có thể để ý sự đau đớn của anh đây......

Thư Vấn ra sức đẩy anh nhưng không có tác dụng, Quý Tư Hàn vẫn ôm cô không có ý buông cô ra. Cô có chút bất lực hít một hơi thật sâu: “Rốt cuộc anh muốn tôi làm gì mới thả tôi đi.”

Giọng Quý Tư Hàn từ trên đỉnh đầu cô vang lên: “Tôi muốn em yêu tôi.”

Nghe thấy năm chữ này tim Thư Vấn hãng một nhịp nhưng trên mặt cô không có biểu cảm gì cả.

Người phụ nữ trong lồng ngực im lặng, Quý Tư Hàn không biết cô sẽ nói gì nữa. Anh cúi đầu đỏ mắt hỏi cô: “Thư Vãn, em không thể yêu tôi thêm một lần nữa sao?”

Yêu anh thêm lần nữa, chỉ cần một ngày thôi cũng được, để anh có thể thử cảm giác người mình yêu cũng yêu mình...

Thư Vấn vô thức siết chặt cổ áo anh, giống như những lời này của anh đã làm cho cô động lòng. Những quá khứ lúc cô từng yêu anh quá mệt mỏi nên cô lại kìm nén sự động lòng này lại. Đam Mỹ Sắc

Cô lạnh nhạt đáp: “Ngài Quý, lúc chúng ta vẫn còn bên nhau đó là quan hệ mua bán, sau đó lại tách ra thì sao có thể nói là từng yêu đương được.”

Giọng cô lạnh lùng tới mức làm người khác phát run, nỗi đau bao trùm lên toàn cơ thể Quý Tư Hàn.

“Sơ Nghi”

Ngoài cửa vang lên tiếng của Trì Nghiễn Châu, giống như Trì Nghiễn Châu muốn xông vào trong nhưng bị người khác chặn lại chỉ có thể đứng ngoài hét tên cô.

Thư Vấn cau mày ngẩng đầu lên nhìn Quý Tư Hàn, “Bỏ tôi ra, đừng làm loạn nữa.

Quý Tư Hàn như không nghe thấy gì vẫn ôm chặt không buông, kiểu phản ứng này làm Thư Vấn tức điên.

“Quý Tư Hàn!”

“Tôi với thân phận Sơ Nghi đã kết hôn với Trì Nghiễn Châu. Với thân phận Thư Vấn đã gả cho Tống Tư Việt. Tôi thuộc về bọn họ, không thuộc về anh!”

“Anh nói xem anh là gì, dựa vào cái gì cứ giữ lấy tôi không tha?”

Cơ thể Quý Tư Hàn cứng đờ. Đúng vậy, anh lấy tư cách gì để giữ lấy cô. Anh từ từ buông Thư Vấn ra, đôi mắt đang đỏ hoe bỗng trở nên lạnh lùng xa cách. Anh lùi lại một bước nhìn người phụ nữ trước mặt đang đưa tay lên chỉnh trang lại quần áo.

“Chúc em và ngài Trì trắm năm hoà hợp, một đời hạnh phúc.”

Thư Vấn không đáp lại lời nói châm biếm này chỉ sửa sang lại quần áo rồi xoay người rời đi. Khi nhìn thấy bóng lưng rời đi của cô lòng Quý Tư Hàn chỉ cảm thấy trống rỗng, còn khó chịu hơn việc phải nghe những lời cay đắng từ miệng cô thốt ra.

Loại đau khổ này biến anh thành một kẻ điên mất kiểm soát, anh lao theo ôm chầm lấy cô từ đằng sau. Quý Tư Hàn vùi đầu vào hõm cổ cô tham lam ngửi mùi hương chỉ thuộc về cô, việc này làm con tim trống rỗng của anh như được lấp đầy.

Quý Tư Hàn vứt bỏ sự cao quý của bản thân, dùng giọng điệu khàn khàn cầu xin cô: “Xin em, đừng đi.”

'Thư Vấn sững lại một lúc, cô không nghĩ một người đàn ông cao ngạo như anh lại có thể hạ giọng cầu xin cô.

Cô quay đầu nhìn người đàn ông đang ôm mình trầm giọng nói: “Quý Tư Hàn, chúng ta không còn khả năng nữa rồi, để tôi đi.”

Quý Tư Hàn sửng sốt rồi lại chuyển sang bật cười năng, em không cần nhắc.”

ôi biết không còn khả

Thư Vấn cau mày: “Biết rồi sao còn không thả tôi đi?”

Anh cúi đầu ánh mắt đỏ ngầu lạnh lùng hỏi: “Em đi theo Trì Nghiễn Châu, Tống Tư Việt thì sao?”

Thư Vấn khó hiểu nhìn anh: “Anh có ý gì?” Quý Tư Hàn do dự một lát rồi giống như đưa ra một quyết định quan trọng, anh từ từ buông Thư Vấn ra. Sau khi hít một hơi thật dài mới hé môi nói: “Em muốn đi theo Trì Nghiễn Châu hay cùng tôi đi gặp Tống Tư Việt?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.