Mặc dù động tác của hai người chỉ trong chớp mắt, nhưng Sở Tố Tâm vẫn không điềm tĩnh được.
“ Niên Niên, con đi đâu thế? Còn cả vị này là.......” Sở Tố Tâm làm mặt lạnh, giả bộ không quen biết Cố Tử Thần.
Tô Niên Niên nhìn khuôn mặt nghiêm túc của bà, lại nhìn tư thế của cô và Cố Tử Thần, cảm giác muốn khóc mà không khóc được.
“ Mẹ, mẹ đừng hiểu lầm, hai bọn con không làm gì quá đáng đâu.”
Lời nói này vừa buột ra, đến cô cũng không dám tin.
Cô đành phải chữa lời: “ Không không không, mặc dù trước đây chúng con có qua lại, nhưng bây giờ bọn con thật sự trong sáng~”
Cố Tử Thần nheo mày, sắc mặt Sở Tố Tâm cũng cau có nhìn về phía đó.
Cố Tử Thần buông vai cô ra, để khoảng cách giữa hai người xa hơn chút, nhưng vẫn lễ phép chào hỏi Sở Tố Tâm: “ Cháu chào cô.”
Sở Tố Tâm hừm một tiếng, nhìn anh vẻ coi thường, bước lên trên kéo Tô Niên Niên về nhà.
Tô Niên Niên nghĩ đến một ví dụ không thích hợp lắm: tư thế của Sở Tố Tâm quả đúng là giống như đi đánh đôi chim uyên ương tan đàn xẻ nghé vậy.....
Đường Dư quay người, Tô Niên Niên vui mừng hét lên: “ Đường Dư, sao cậu lại ở đây, a.....mẹ.......”
Sở Tố Tâm: “ Đường Dư, cháu về trước đi, cô không tiễn cháu nữa.”
Không cho Đường Dư cơ hội phản ứng, Sở Tố Tâm kéo con gái vào nhà, đóng cửa phòng nhà lại.
Đường Dư vẻ mặt ngạc nhiên, lo lắng không biết Sở Tố Tâm có bị đánh đòn gì đó không?
Cậu liếc mắt nhìn kẻ cầm đầu, Cố Tử Thần đang định lái xe đi, Đường Dư nghĩ ngợi rồi đi đến đó ngăn Cố Tử Thần lại.
“ Có việc gì à?” Cố Tử Thần hỏi.
(/)
Đường Dư đứng trước mặt anh, so về chiều cao thì cao hơn Cố Tử Thần mấy phân, nhưng không biết vì sao khí chất lại mãi mãi thua Cố Tử Thần một phần.
Giọng nói cậu rất lạnh: “ Anh không phải đã chia tay với Niên Niên rồi sao, bây giờ lại định làm gì? Ngựa tốt không nhai lại cỏ, anh cần gì phải quay về mà động đến Niên Niên.”
Cố Tử Thần cười cười, “ Tôi cảm thấy đây là việc của hai chúng tôi.”
Ý của anh rất rõ, cậu có tư cách gì mà quản chuyện người khác chứ?
Đường Dư cố nén nhịn bực bội: “ Cô ấy đối với anh rốt cuộc được coi là gì? Là đồ chơi thích đến thì đến sao? Niên Niên thích anh thế nào, tôi không tin là anh không biết, tôi quen cô ấy bảy năm, nhìn thấy cô ấy khóc đếm trên đầu ngón tay, nhưng cô ấy sau khi ở bên anh thì sao chứ? Anh tự đếm xem, anh khiến cô ấy khóc bao lần! Anh nói anh thích cô ấy, lẽ nào thích một người là làm tổn thương cô ấy sao?”
Yết hầu Cố Tử Thần khẽ động, im lặng không nói gì.
Cho đến khi anh lái xe rời đi rất lâu, dừng ở một con đường không biết tên, trong đầu lại vảng vất câu nói cuối cùng của Dường Dư, “ Nếu đã nói chia tay, thì đừng quay lại nữa.”
Nhưng, anh trước nay chưa từng nghĩ muốn rời cô đi.....
Chưa bao giờ.
Rốt cuộc là tại sao từng bước từng bước lại thành thế này chứ?
Anh hít một hơi thật sâu, mở cửa sổ, châm một điếu thuốc.
---- ---
Nhà họ Trần.
Sở Tố Tâm và Tô Niên Niên ngồi đối diện, nghiêm túc nói: “ Niên Niên, con và tên tiểu tử họ Cố đó rốt cuộc là thế nào?”
Tô Niên Niên nhăn nhó méo xệch, từ nhỏ đến lớn cô sợ nhất Sở Tố Tâm nói chuyện với cô thế này, ý là lúc này bà rất nghiêm túc.
“ Mẹ, mẹ thật sự nghĩ nhiều rồi, hôm nay là vô tình gặp trên đường, sau đó anh ấy tiện đường đưa con về nhà.” Tô Niên Niên đau đầu giải thích.
Sở Tố Tâm đột nhiên rơm rớm: “ Niên Niên, mẹ không phải ngăn cấm con yêu đương, chỉ là......mẹ không muốn nhìn thấy con bị tổn thương lần nữa.”
Tô Niên Niên cảm thấy trong lòng nhói đau.
Cô chỉ mỉm cười, “ Mẹ, mẹ yên tâm đi, con không thích anh ấy, một chút cũng......không thích.”