Người Tình Của Hotboy

Chương 340: Năm tháng như nước trôi (2)




Cố Tử Thần cau mày, lắc lắc đầu, cậu không tin hiệu suất làm việc của cảnh sát lại nhanh như thế.

Hơn nữa xe cảnh sát dừng lại, là ở nhà họ Trần.

Cậu đi cùng Tô Niên Niên vào nhà, trong phòng khách Sở Tố Tâm đang nói chuyện với hai viên cảnh sát, nhìn thấy Tô Niên Niên hai người bước vào, những ánh mắt lần lượt ngoảnh lại.

Tô Niên Niên cúi đầu như có tật giật mình, chỉ sợ chú cảnh sát khiển trách mình.

Cố Tử Thần nắm lấy tay cô, nheo mày không nói gì.

Một viên cảnh sát cao to đứng dậy, giọng nói nghiêm túc: “ Chào cháu Tô Niên Niên, chúng tôi có chuyện muốn nói với cháu.”

Tô Niên Niên căng thẳng nói: “ Chú cảnh sát, cháu không làm việc xấu, thật sự không có!”

“ Ồ...cháu đừng kích động, tôi chỉ là muốn nói đơn giản tình hình với cháu một chút, các cháu đừng nghiêm trọng hóa vấn đề.........” Chú cảnh sát nói, Tô Niên Niên càng kích động, mẹ ơi! Chắc chắn là vượt quá tốc độ bị phát hiện rồi!

Cô ra sức giải thích: “ Bọn cháu không vượt quá tốc độ! Thật đấy! Bọn cháu lái xe rất chậm!”

Cố Tử Thần tối mặt lại, có cần phải vạch mặt cho người xem lưng thế không?

(/)

Viên cảnh sát giật giật đôi lông mày đen, liếc nhìn hai người, nói với đồng nghiệp bên cạnh: “ Cháu Tô, tôi nhớ cháu còn chưa đến tuổi có giấy phép lái xe mà, Tiểu Diệp, tra xem lịch sử hành trình của bạn cô bé.”

Tiểu Diệp gật gật đầu, gọi điện về cục, hai phút sau có kết quả báo cáo: “ An sir, lịch sử hành trình của bọn họ tất cả bình thường, không có vượt quá tốc độ, cũng không có bất cứ ghi chép vi phạm giao thông gì.”

Tô Niên Niên há hốc mồm, thì ra không vượt quá tốc độ, thế thì kiểu không đánh mà khai như cô đúng là ngốc quá mà.......

Viên cảnh sát dẫn đầu được gọi là “ An sir” đó, liếc mắt nhìn Tô Niên Niên, “ Vậy sau đây sẽ nói về việc chính, cháu Cố, cùng ngồi đi.”

Tô Niên Niên ngồi dịch về một bên phía sofa, Cố Tử Thần ở phía sau khẽ nheo màu, cậu không có ấn tượng gì với viên cảnh sát này, nhưng ông ta lại có thể gọi ra tên mình, vậy thì chỉ có thể nói rõ một việc ---- viên cảnh sát này điều tra Tô Niên Niên, kể cả người bên cạnh cô.

Viên cảnh sát nghiêm mặt: “ Gần đây chúng tôi phát hiện kẻ tình nghi của vị tai nạn đâm bố cháu mười một năm về trước xuất hiện, có lẽ sẽ không có lợi với cháu, do đó có phái hai viên cảnh sát đi theo cháu.” Ông liếc mắt nhìn Cố Tử Thần, “ Chỉ có điều bạn của cháu kỹ thuật lái xe quá tốt, cắt mất dấu vết của chúng tôi, cho nên tôi cảm thấy nhất định phải nói rõ với cháu một chút.”

Tô Niên Niên ù ù cạc cạc nghe, tâm trạng Sở Tố Tâm trở nên kích động, “ Tại sao! Tại sao! đã mười một năm rồi còn chưa bắt được ông ta! Bây giờ còn phải sợ ông ta làm hại đến sự an toàn của con gái tôi sao!”

Viên cảnh sát mặt không biến sắc nói: “ Bà Sở, tôi biết bà rất kích động, cũng rất lo lắng cho sự an toàn của con gái, cảnh sát chúng tôi sẽ dốc toàn lực bắt tên sát thủ, cũng hy vọng mọi người có thể phối hợp với chúng tôi, đồng thời cũng phảu chú ý an toàn của bàn thân bà và con gái, căn cứ vào điều tra của chúng tôi, kẻ phạm tội khả nghi rất có khả năng mắc bệnh về phương diện tinh thần, có phương hướng cực đoan, mong hai vị chú ý an toàn, cảnh sát chúng tôi cũng sẽ phối hợp bảo vệ hai vị.”

“ Ông ta tại sao còn muốn đuổi theo chúng tôi không tha? Còn hại người một nhà chúng tôi còn chưa đủ sao!” Khóe mắt Sở Tố Tâm rưng rưng, kích động đến nỗi cổ tay đều nổi hết gân xanh, Tô Niên Niên cũng rơm rớm đỏ mắt.

“ Năm đó vợ của kẻ gây chuyện Giang Triết do chồng chạy trốn, trong khi đi làm đã bị tai nạn xe đâm gãy hai chân, con trai do đó bỏ dở giấc mơ âm nhạc của mình, Giang Triết bây giờ có lẽ cho rằng, là hai người tạo thành tất cả.” Viên cảnh sát bình tĩnh phân tích.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.