Người Tình Của Hotboy

Chương 297: Xin lỗi (6)




Cô nói với lời lẽ khẩn thiết, từng câu từng chữ như ngấm vào xương tủy, khiến người ta xót xa, những người xung quanh bắt đầu dao động, bàn tán xôn xao.

Một ông chú trung niên đứng lên, giọng nói đanh thép: “ Rốt cuộc hai người có quan hệ gì với người con gái này?”

Ông chủ quán canh tê cay vừa nãy nói: “ Ôi, tôi thấy chúng ta vẫn nên báo cảnh sát, hai người này nhìn không phải người tốt! Mẹ đẻ sao lại để con gái nhảy từ trên lầu xuống chứ!”

Tiếng xì xào càng lúc càng nhiều, có người lấy điện thoại ra gọi 110, đôi nam nữ này liếc mắt nhìn nhau, ngầm ý chuẩn bị chuồn lẹ.

Mặc dù có người bỏ cục tiền lớn cần đứa con gái này, nhưng bọn họ không thể vì tiền mà bỏ mạng ở đây!

Đúng lúc này, tiếng hù còi của xe cảnh sát dừng lại, hỏi: “ Xảy ra chuyện gì thế? Hai người kia chạy đi đâu?”

Một nam một nữ nhìn thấy có biến, chạy lao ra khỏi đám đông.

Đám đông vây quanh lập tức tỉnh ngộ, nói theo: “ Đồng chí cảnh sát, mau bắt lấy hai người đó! Bọn họ là kẻ buôn người!”

Hai vị cảnh sát vừa nghe, sắc mặt thay đổi, bọn buôn người? khái niệm gì thế này! Đây là vụ án đặc biệt! Hai người nhanh nhạy đuổi theo, cũng có mấy người trong đám đông nhiệt tình chạy theo giúp bắt người, nhất thời, náo loạn cả một con đường.

Tô Niên Niên cũng không chống đỡ nổi nữa, bất lực nhoài ra đất, từng giọt mồ hôi chảy xuống.

Trong bất giác, cô nghe thấy tiếng còi xe cấp cứu 120, bác sĩ và y tá cũng chạy về phía cô, cô chớp chớp mắt, nỗ lực muốn nhìn tất cả những gì trước mắt, sau đó chìm vào mơ hồ, trước mắt như có đám mây mù, dần dần chìm vào trong tối tăm.

--- ---

Về đến nhà, Cố Tử Thần ném chìa khóa sang một bên, day hai bên thái dương, không nói câu gì.

Diệp Tinh Vũ nhìn không đành, pha cho cậu bát mỳ, dè dặt bưng đến: “ Anh, anh ăn chút gì đi, nhất định sẽ tìm được Niên Niên!”

Cố Tử Thần không buồn trả lời.

Cậu đang tự trách, cậu đang xót thương.

Nhưng trong sâu xa, cậu cảm thấy đây không phải vụ bắt cóc thông thường.

Ai lại ra tay với một học sinh chứ? Mà lại ở tình huống đột nhiên như thế.

Còn cậu lại không thể làm được gì.

Tô Niên Niên luôn cảm thấy không gì cậu không làm được, đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy mình bất lực.

Đối diện với tất cả điều này, cậu lại chẳng làm được gì.

Cậu không biết Tô Niên Niên thế nào rồi, có ăn cơm không, có được ngủ không, có khóc không, có bị đánh không.

Tâm trạng càng lúc càng rối bời, Cố Tử Thần bức bối, cau mày nói: “ Anh đi đồn công an xem thế nào.”

Nét mặt Diệp Tinh Vũ đầy khổ não, cậu lo lắng cho Tô Niên Niên muốn chết, đến Trần Nguyên còn hận không thể từ Anh về ngay lập tức, nhưng cậu bây giờ còn sợ Cố Tử Thần gục xuống hơn.

Tiếng chuông điện thoại vang lên trong căn phòng yên tĩnh, Cố Tử Thần ấn nút nghe, Diệp Tinh Vũ rõ ràng nhìn thấy ánh mắt sáng lên của cậu, sau khi xác định mấy lần với người ở đầu dây bên kia, mới để điện thoại xuống.

“ Tìm thấy Niên Niên rồi.” Cậu nói ra câu nói này như trút được gánh nặng, giống như buông được cục đá tảng xuống.

Diệp Tinh Vũ trong khoảnh khắc như muốn khóc, lắp bắp nói: “ Thật sao? Em.......em đi bảo cho cô và Trần Nguyên, anh, anh đi đâu thế?”

Cậu giật mình nhìn Cố Tử Thần lấy chìa khóa xe lao ra ngoài, chỉ để lại tiếng nói gấp gáp.

“ Anh đi đón Niên Niên về nhà.”

Không chút do dự, bóng dáng cậu mất hút khỏi tầm mắt của Diệp Tinh Vũ.

Diệp Tinh Vũ khịt khịt mũi, cố kiềm chế nước mắt chảy ra.

Cả đường lao nhanh như chớp, vào buổi tối 10 giờ, Cố Tử Thần cuối cùng cũng đến được bệnh viện Giang Thành.

Cậu hít một hơi thật sâu, đẩy cửa phòng bệnh của Tô Niên Niên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.