Tô Niên Niên cảm thấy sống mũi cay cay, khoang mắt ngân ngấn nước.
“ Tô Niên Niên, em không sao chứ? Em vẫn khỏe chứ?” trong giọng nói của Cố Tử Thần ẩn giấu vẻ lo lắng.
Tô Niên Niên sụt sịt mũi, nói về phía điện thoại: “ Cố Tử Thần, em muốn về nhà........” lời còn chưa nói hết, cô đã không nói được tiếp nữa.
Thật sự sắp không chịu nổi được nữa.
Cố Tử Thần nghe giọng nghẹn ngào của cô, cau mày lại: “ Tô Niên Niên, em đừng lo, nói cho anh biết em đang ở đâu? Anh đến đón em.”
Tô Niên Niên nói ra nơi mình ở, thực ra cô chỉ biết đại khái, cụ thể thì cô cũng không rõ ràng.
Cố Tử Thần nhớ lại trước đây cùng tìm phần mềm định vị với Trần Nguyên, vội vàng mở định vị tìm vị trí điện thoại của Tô Niên Niên, lúc này mới có vị trí chính xác của cô.
Còn nói chưa được vài câu, điện thoại đã phát ra âm thanh chói tai, Tô Niên Niên biết là do sóng kém.
Cô gần như hét vào trong điện thoại một câu: “ Cố Tử Thần, em rất nhớ anh, em rất nhớ anh.”
Tiếp sau đó, tín hiệu đứt quãng, cũng không biết câu cuối cùng Cố Tử Thần có nghe thấy hay không.
Tô Niên Niên lại cố gắng trèo lên trên một chút, vẫn không có tín hiệu, xem ra thật sự không có sóng rồi.
Cô ủ rũ trèo xuống, giúp Tiểu Bảo cất thang, một mình cô đơn quay về phòng ngủ.
Cố Tử Thần đứng ở trước cửa sổ, nheo mắt lại, đờ đẫn nhìn về bầu trời tối tăm phía xa.
Trong cùng một bầu trời, có người con gái cậu yêu.
Cậu thở dài, lẩm bẩm nói: “ Tô Niên Niên, em đúng là kẻ ngốc.”
Đứng dậy, lấy chìa khóa, lái xe, chiếc Porsche màu đen phóng như bay trên đường cao tốc.
--- ---
Vừa sáng ra, Tô Niên Niên đã bị đàn ngỗng nhà trưởng làng làm tỉnh giấc.
Hai mắt vẫn còn ngái ngủ, tỉnh dậy dùng nước lạnh rửa mặt, lạnh đến nỗi khiến cô run cầm cập.
Lại kể chuyện cả một buổi sáng cho những đứa trẻ, thế rồi có đứa trẻ con chạy lại nói: “ ya ya, bọn mày mau ra xem, lại có một chị gái xinh đẹp dễ thương đến!”
Phản ứng đầu tiên của Tô Niên Niên là: có lẽ lại là em gái nào đó bị mẹ đẻ đẩy vào khu hẻo lánh này rồi.
Mang tâm trạng cười trên nỗi đau khổ của người khác, cô đi cùng Tiểu Bảo với bọn trẻ chạy ra xem.
Từ xa chỉ nhìn thấy một bóng người cao to đẹp trai, trong lòng Tô Niên Niên tự lẩm bẩm, người con gái nào mà lại cao quá thể như thế chứ?
Cho đến khi đến lại gần, Tô Niên Niên cả người như hóa đá.
Làm gì có em gái nào bị tống đến đây chứ, người đến rõ ràng là Cố Tử Thần!
Cậu mặc bộ quần áo màu đen, bên trong mặc chiếc áo khoác liền mũ màu xanh, đầu đội mũ che kín tóc, cộng thêm khuôn mặt với làn da trắng trẻo, lại khiến cậu nhóc trong làng nhận nhầm cậu là con gái.
Cố Tử Thần cũng nhìn thấy Tô Niên Niên trong đám đông, cô đầu tóc bù rù, mặc chiếc áo len xù xì rộng ngoác, chân tay bối rối nhìn cậu.
Con lợn này đúng là không thông minh, xem ra ở trong làng lâu quá hóa ngốc rồi, Cố Tử Thần thầm lẩm bẩm trong lòng.
Tô Niên Niên đưa tay lên dụi dụi mắt, sau đi xác định người trước mắt đúng là Cố Tử Thần, vui mừng nhảy nhót, lao lên phía trước, bổ nhào vào lòng Cố Tử Thần.
“ Uhm.... Cố Tử Thần, đúng là anh sao, hu hu.....em nhớ anh quá.” Cô ôm chầm láy Cố Tử Thần, suýt nữa khóc òa lên.
Cố Tử Thần vỗ vỗ vai cô, thầm an ủi cô.
Đám đông lít nhít vây quanh nhìn ngó, hồi lâu mới tỉnh ngộ, hai người này quen biết nhau!
Ồ, chỉ có điều người mới đến đó không giống con gái! Vóc dáng lại cao to! Mặt mũi khôi ngô tuấn tú.