Người Tình Của Hotboy

Chương 197: Nghe thấy tiếng tuyết rơi (6)




Càng điên tiết hơn là, cuối cùng còn nói hai chữ “ ha ha”, lẽ nào hắn ta không biết “ ha ha” còn có nghĩa là “ đồ tứ chi tê liệt” sao?

Cô sa sầm mặt nói: “ Bạn học, cậu đừng có mà nói linh tinh, tôi không có bạn trai.”

Hạ Cường bĩu môi, lại hừm một tiếng lạnh lùng, gằn giọng nhấm nhẳng nói: “ Ai mà không biết cậu cùng lúc cám dỗ đội trưởng đội bóng rổ và Đường Dư lớp cậu, ở bên ngoài còn giả bộ cao sang, Sơ Hạ quả nhiên nói không sai.”

Cậu ta cố tình nói to, dù cho gằn giọng nhưng những người xung quanh vẫn nghe thấy.

Tô Niên Niên đương nhiên cũng nghe thấy, sắc mặt lập tức trầm xuống.

Đây không phải là kẻ cứ hễ mở mồm là bị người ta ghét sao, rõ ràng chính là muốn chĩa vào cô mà.

Diệp Tinh Vũ không chịu nổi nữa, ném đồ trong tay mình đi, lớn tiếng nói: “ Hạ Cường! Cậu đừng có ở đây mà chuyển mấy lời của những nữ sinh nhiều chuyện đó đi! Làm như thế mà cũng được coi là đàn ông à? Biết là cậu và Doãn Sơ Hạ quan hệ thân thiết, nhưng không cần phải ở bên ngoài mà nói người khác như thế? Cậu đừng có tự cho mình hơn người khác đi?”

Nhìn thấy Diệp Tinh Vũ phát cáu, Hạ Cường nheo mày, Diệp Tinh Vũ không so với Đường Dư, đại thiếu gia nhà họ Diệp cậu ta không động vào nổi, cho nên cậu ta liền thay đổi bộ mặt: “ Bộ trưởng Diệp, cậu còn không biết tôi hay sao, tôi là không biết cách nói chuyện, khiến bạn đây tức giận rồi, xin lỗi nhé.”

Cậu ta giả bộ khúm núm với Tô Niên Niên, chỉ là khóe mắt vẫn hiện lên vẻ đắc ý, làm gì có giống thật lòng xin lỗi chứ?

Tô Niên Niên ngước mắt hỏi: “ Hạ Cường, tôi hỏi cậu, tại sao cậu lại đánh nhau với Đường Dư?”

Hạ Cường nhún vai: “ Là cậu ta đánh tôi trước, mọi người đều có thể làm chứng.”

Mấy thành viên của đội bóng rổ lần lượt gật đầu theo.

“ Thế tại sao cậu ấy lại đánh cậu? Không phải nhìn cậu xấu trai quá mà đánh đấy chứ?”

“ Ha ha ha ha.” Trong đám đông phát ra tiếng cười châm chọc.

Hạ Cường nước da ngăm đen dần chuyển sang màu đồng cổ, mặc dù cậu ta không đẹp trai, nhưng cũng không xấu!

“ nếu như không phải cậu xấu, thế thì chính là nhìn cậu không thuận mắt rồi, nếu như không phải nhìn cậu không thuận mắt, thế thì chính là cậu quá kinh tởm rồi, dù sao đánh cậu chắc chắn là có nguyên nhân.” Tô Niên Niên lườm một cái, độc mồm nói khiến Diệp Tinh Vũ cũng phải toát mồ hôi lạnh.

Thánh ala, Tô Niên Niên nói khích bác người khác lại lợi hại như thế, may là cậu ấy vẫn còn dịu dàng với mình......

Hạ Cường giơ nắm đấm lên nói: “ Tô Niên Niên, cậu là cái thá gì còn dám nói tôi? Ai mà chả biết cậu sớm ba chiều bốn nay cám dỗ người này mai lại cám dỗ người kia, đừng hếch mũi trên mặt nữa, mình là loại lẳng lơ còn giả bộ thanh cao cái gì!”

Trong đám đông ngay tức khắc yên tĩnh lại, Tô Niên Niên đứng ở đó, chầm chậm nắm chặt nắm đấm lại.

Diệp Tinh Vũ bực tức, giơ nắm đấm lao về phía trước, bị mấy thành viên của đội bóng rổ đứng bên cạnh nhanh tay nhanh mắt ngăn lại.

Bọn họ bình thường cũng chẳng ưa gì Hạ Cường, nhưng cũng không đành nhìn bạn trong đội bị ức hiếp.”

Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên: “ Cậu nói cái gì, nói lại lần nữa.”

Thuận theo tiếng nói, Cố Tử Thần và Tống Dư Hi cùng bước đến.

Cố Tử Thần sắc mặt lạnh lùng, chầm chậm bước đến trước mặt Hạ Cường, chằm chằm nhìn cậu ta.

Chiều cao cậu hơi thấp hơn Hạ Cường một chút, nhưng khí chất toàn thân toát ra đủ khiến Hạ Cường phải nhún nhường, không dám làm gì.

“ Đội....đội trưởng, sao cậu lại đến đây.” Hạ Cường cố gắng nở ra nụ cười gượng gạo.

Cố Tử Thần nheo mày, tiếp tục hỏi: “ Cậu vừa nãy nói Tô Niên Niên cái gì, nói lại lần nữa.”

Hạ Cường trên đầu bắt đầu toát mồ hôi lạnh, cậu ta từ năm thứ nhất đã cùng Cố Tử Thần vào đội bóng rổ, tiếp xúc ba năm, đương nhiên biết tính cách Cố Tử Thần thế nào.

Cậu càng tức giận lại càng tỉnh bơ, càng bình tĩnh thì lại càng khiến người ta sợ hãi.

Còn bây giờ, cậu ta biết, Cố Tử Thần rất tức giận.

Cực kỳ tức giận.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.