“ Ai ya, béo như thế còn tham gia chạy dài, đúng là đồ mặt dày!”
“ hey, tên béo kia, lăn một vòng cho mọi người xem, lăn đi! Quả cầu thịt!”
“ Chắc chắn không phải đến làm trò cười đấy chứ? A ha ha ha.........”
trận.
Lúc này Chúc Thành cảm thấy trong đầu như có tiếng quạ kêu, ù hết hai tai, không còn nghe rõ tiếng cười chế giễu ở xung quanh.
Cậu lê từng bước khó khăn nhích dần lên phía trước, mồ hôi túa ra như mưa.
Các lớp đều vây quanh sân vận động, Chúc Thành chẳng dễ gì mới chạy đến vị trí của lớp mình, mọi người bình thường cười hi hi ha ha trêu chọc, lúc này toàn bộ đều hét lên cổ vũ cho cậu.
“ Lợn ca giỏi có! Kiên trì chính là thắng lợi!” Tô Niên Niên hét lên với cậu.
Chúc Thành lau giọt mồ hôi trong mắt, trước mắt dần dần rõ ràng, cậu cũng nhìn thấy những người đánh trống cổ vũ cho cậu.
Thân hình nhỏ nhắn của Tống Dư Hi ở trong đám đông không phải quá rõ nét, nhưng Chúc Thành vẫn nhận ra vị trí của cô trong đám đông.
Cô ưỡn thẳng lưng giơ lá cờ đỏ trong tay, cách xa như thế, Chúc Thành vẫn nhìn thấy khẩu hình của cô: Cố lên.
Khoảnh khắc đó, Chúc Thành cảm thấy có động lực đột nhiên trào dâng, như có thần trợ giúp tăng nhanh tốc độ, lao hết sức về điểm cuối.
Trong đám đông ồ lên tiếng la hét, mắt nhìn Chúc Thành vượt qua từng học sinh, giống như bị chọc tiết gà vậy, thậm chí còn người vỗ tay hào hứng cổ vũ cho cậu.
Tiếng huýt sáo, Cố Tử Thần chạy về đến điểm cuối, ngồi bệt xuống đất, ra sức thở hổn hển.
“ Xếp thứ nhất, lớp C năm hai, Vương Hải Dương, xếp thứ hai........xếp thứ sáu, lớp F năm hai, Chúc Thành!”
Tiếng vỗ tay hò reo không ngớt của lớp F năm hai vang lên, tham gia chạy dài có hai mươi người, thành tích này của Chúc Thành cũng coi như là khá rồi.
Chúc Thành nhìn về phía lớp F đằng xa, khóe miệng nở ra nụ cười.
---- ---
Cả buổi sáng, lớp F năm hai thu được không ít thành tích, buổi trưa chủ nhiệm Giang Mộ còn mời cả lớp ăn cơm và uống nước.
Buổi chiều là thi bóng rổ đoàn thể, các nữ sinh tự phát thành các nhóm cổ vũ, chuẩn bị đi cổ vũ cho nam sinh trong lớp.
Chủ lực của đội bóng rổ đương nhiên thuộc về Đường Dư, những người khác đều biết kỹ thuật của cậu, từng người đều rất khâm phục.
Tô Niên Niên trên đường đi ra sân vận động mới phát hiện cổ chân càng lúc càng đau, kéo quần lên mới thấy, cổ chân hơi tấy lên rồi.
Cô khó chịu xoa xoa hai cái, sau đó đột nhiên chuyển đến giọng nói quen thuộc đằng sau, “ Chân làm sao thế?”
Tô Niên Niên giật nảy mình, nhìn về phía Cố Tử Thần không biết từ đâu xuất hiện.
Cậu mặc quần áo bóng rổ số 13, vừa đẹp trai lại sáng sủa, sức hấp dẫn tăng thêm mấy phần so với lúc bình thường mặt lạnh.
Tô Niên Niên ngốc ngếch hỏi: “ Anh cũng tham gia thi đấu bóng rổ à?”
“ Uhm, lớp chúng tôi cũng có đội bóng rổ.”
“ Thế thì anh cố lên, bye bye, tôi phải đi cổ vũ cho Đường Dư đây!” Tô Niên Niên quay người đi.
Cố Tử Thần nhăn trán lại, tại sao phải đi cổ vũ cho người khác chứ, còn nữa, cô không biết đội bóng rổ của lớp cậu là đội bóng rổ của trường sao, đều giữ ngôi vị quán quân mỗi lần thi đấu hữu nghị với các trường khác.
Cố Tử Thần kéo tay cô lại, cậy chiều cao của mình hơn Tô Niên Niên một cái đầu, vòng tay ghì lấy cổ cô, giọng uy hiếp nói: “ Chân bị thương thì đi phòng y tế, đừng đến sân bóng rổ xem nữa.” Còn có một câu “ chỉ được cổ vũ cho tôi” nhưng lại cất giấu trong lòng không nói ra.
Tô Niên Niên suýt nữa ngã, vì để giữ thăng bằng đành phải dựa vào ngực cậu, ngửi mùi thơm mát trên người Cố Tử Thần, cô lập tức đỏ bừng mặt.
Cái gì thế! Đừng có đứng với khoảng cách gần như thế được không! Thật sự rất hồi hộp. A a a a a