Người Tình Bí Ấn

Chương 102: 102: Nếu Cô Thua




Tiểu Lâm không biết người đàn ông trước mặt mình, anh tìm kiếm thông tin về anh ta trong đầu, nhưng nhận thấy là không có gì cả.

Trong lòng thầm hận bản thân không phải Trần Chí Trạch, nếu là anh ta, chắc chắn sẽ nhớ vài bang phái lớn và những thủ hạ đắc lực.

“Tôi đang nghĩ, tôi vừa thắng được chút chip nhờ may mắn, nghe nói có người muốn tiếp tục đánh cược với tôi, không biết quý ông đây muốn đánh cược với tôi cái gì?"

“Cô đây thực sự là một người rất sảng khoái.” Lúc này, trên mặt người bình thường đều sẽ không kiềm chế được cảm xúc.

Người bình thường thắng được một trăm triệu sẽ có cảm xúc thế nào? Dù thế nào, chắc chắn không thể giống như Cố Tĩnh Đình.

Cô quá bình tĩnh, không có bất cứ người bình thường nào có thể bình tĩnh như thế sau khi thắng nhiều tiền như vậy.

Nên chính sự bình tĩnh đã bán đứng cô.

“Người phụ nữ này không đơn giản như anh nghĩ.

Nếu phải đối mặt với cô ấy, nhất định phải cẩn thận ứng phó.”

Lời Đường Diệc Sâm thoáng qua đầu, anh đột nhiên bật cười.

Vỗ tay một cái, quản lý cầm một cái cốc vào.

Ông đặt lên bàn, sau đó lùi về sau một bước, cúi đầu, mắt nhìn thẳng.

“Tôi không thích mấy thứ giả dối kia.

Tôi chỉ thích mấy người sảng khoái thôi.” Người đàn ông duỗi tay ra, kéo cái cốc đến trước mặt mình rồi nhìn Cố Tĩnh Đình.

“Cô từng chơi gieo xúc xắc chứ?”

Cố Tĩnh Đình nhìn đối phương, trong mắt anh ta có toan tính, nụ cười vẫn luôn treo trên miệng nhưng từ đầu đến cuối không chạm đến mắt, cô mới hơi gật đầu: “Từng chơi mấy lần.”

“Vậy thì được.” Người đàn ông thở phào nhẹ nhõm: “Vừa rồi quản lý nói với tôi, hôm nay vận may của cô rất tốt.

Không thì thế này, chúng ta cùng gieo xúc xắc rồi sao điểm xem sao?”

“Không sao.” Thuận theo tự nhiên.

Nếu Cố Tĩnh Đình đã đến, đương nhiên sẽ không lùi bước vào lúc này: “Chỉ là hình như anh vẫn chưa nói, nếu tôi thua sẽ phải trả giá nào?”

Cô không phải không biết, càng không phải ngu ngốc.

Nếu đối phương đã dám nói, đương nhiên sẽ có ý đồ.

Mà chỉ cần đối phương nói ra mục đích của mình thì sẽ biết lá bài của đối phương là gì.

“À.” Người đàn ông cười, hứng thú trong mắt tăng thêm mấy phần: “Tôi còn nghĩ là cô sẽ nói cho đến giờ cô chưa từng thất bại đấy.”

Vẻ mặt Cố Tĩnh Đình không đổi, có vài phần thờ ơ: “Đã đánh cược thì chưa chắc đã thua.

Vận may đôi khi rất bí ẩn.

Hôm nay thắng được tiền chẳng qua là nhờ may mắn thôi.”

May mắn?

Hơi may mắn mà thắng được hơn trăm triệu? Vậy nếu không may mắn thì sao? Người đàn ông không tiếp lời, ngón trỏ nhẹ nhàng lướt qua trên mặt cốc, sau đó ngẩng đầu nhìn Cố Tĩnh Đình: “Cô cảm thấy cô xứng đáng mức giá nào?” Tiểu Lâm ngẩn người, ánh mắt vô thức nhìn Cố Tĩnh Đình, người đàn ông trước mặt này thật gian xảo.

Chỉ bằng hai câu đã đá vấn đề trở lại, hơn nữa còn dùng cách này.

“Vậy còn phải xem anh muốn cái gì.” Giọng Cố Tĩnh Đình rất ôn hòa, không hề vì đối phương ra giá cho bản thân mà tức giận: “Tôi nghĩ nếu là một trăm triệu, vậy có thể đổi một điều kiện tương xứng, phải không?”

Câu này là đang nhắc nhở đối phương, chút nữa bọn họ đánh cược thế nào thì cô thắng hay thua cũng chỉ là một trăm triệu.

Nếu đối phương ra điều kiện quá cao, cô sẽ trở mặt từ chối.

Người đàn ông muốn cười, khó trách Đường Diệc Sâm nhắc nhở mình, người phụ nữ này đúng là...!

“Trước đánh cược đi.” Người đàn ông nói sang chuyện khác, cũng không nói rốt cuộc muốn đánh cược cái gì: “Tôi nghĩ là so điểm.

Ai được điểm cao hơn thì thắng.

Thế nào?”

Lúc nói chuyện, anh ta đã nhấc chiếc cốc bằng thép không gỉ màu bạc lên, ở trong là sáu viên xúc xắc.

“Sáu viên xúc xắc, cô là khách từ xa đến, cô trước đi.”

Cố Tĩnh Đình nhìn bề mặt màu xám bạc của chiếc cốc với vẻ bình tĩnh, đưa tay lên chiếc cốc, trong đầu nghĩ về những khả năng có thể xảy ra.

Sáu viên xúc xắc, không phải lớn nhất là cả sáu viên đều ra sáu sao? Nếu có thể gieo được 36 điểm thì cô sẽ thắng.

Cố Tĩnh Đình đặt tay lên chiếc cốc, mắt nhìn thẳng vào đôi mắt đầy hứng thú của đối phương, trên mặt anh ta vẫn là nụ cười nhẹ, không hiểu sao việc đó lại khiến Cố Tĩnh Đình cảm thấy không thoải mái: “So điểm, không có vấn đề gì.

Nhưng tôi hy vọng anh có thể nói rõ trước, rốt cuộc anh muốn gì?” Sợ đối phương không nói ra điều kiện, cô nói thêm một câu: “Nếu anh không nói điều kiện, vậy trò đánh cược này có thể không chơi được rồi.

Tôi xin phép về trước.”

Người đàn ông khẽ cau mày, ánh mắt lóe lên vẻ ảo não.

Nhưng chỉ trong chốc lát, ngay sau đó lại khôi phục vẻ mặt cân nhắc vô vị đó.

Anh ta gật đầu với Cố Tĩnh Đình: “Tôi có điều kiện.

Nếu cô thua, ừ, nếu cô thua, không bằng cô gả cho tôi, thế nào?”

Anh ta vừa nói ra, sắc mặt Tiểu Lâm thay đổi.

Nhưng trong mắt Cố Tĩnh Đình không có chút ngạc nhiên nào.

Đôi mắt lấp lánh như sao bình tĩnh nhìn thẳng anh ta.

Sau đó Cố Tĩnh Đình đưa tay kéo cốc về phía mình, bàn tay mảnh khảnh đặt trên cốc, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm anh.

Giọng nói trong trẻo, còn có vài phần lạnh lùng: “Anh chắc chứ?”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.