Người Tình Bá Đạo

Chương 85: Nội tâm khiêu khích




Tô Ngưng, chúng ta có thể quay lại buổi sáng hôm đó ở Mộ Phong không? Ngày hôm đó chị cười thật ấm áp, khiến tôi có cảm giác muốn ỷ lại. Kỳ thực trong lòng tôi cũng không chịu nổi, tôi cũng có chỗ khó của tôi, hợp đồng giấy trắng mực đen viết 5 năm, trong hợp đồng nõi rõ tôi không có khả năng bội ước, trừ phi Hoa Thần muốn chấm dứt.

Tôi không biết Hoa Thần có yêu chị hay không? Nhưng nếu anh thực sự yêu chị thì có lẽ đã giải thoát tôi từ lâu rồi.

Trong lòng chị chịu khổ sở, tôi cũng thế. Tôi không muốn làm con vật cưng của anh, khi nhàn rỗi chọc ghẹo, khi vội mặc kệ không hỏi.

Ai có thể hiểu cho tôi đây? Tôi cũng có nỗi khổ của tôi, nếu tôi không chọn con đường này, chỉ sợ mẹ tôi đã sớm rời nhân thế. Ở trước mặt Hoa Thần, tôi phải cố hết sức làm ra vẻ ngoan hiền, miễn cường cười vui cho anh hài lòng. Ở trước mặt mẹ, tôi phải cố hết sức che dấu những hành vi bất thường của mình. Ở trước mặt Tô Ngưng, bị lương tâm khiển trách khiến tôi vô cùng khó chịu. Ở trước mặt Hạ Mộc Lạo, tôi phải cố gắng làm ra vẻ như không có chuyện gì. Ở trước mặt Tử Kiềm, tôi phải tận lực lấp liếm sự thay đổi của bản thân. Mỗi ngày phải đối mặt với những người khác nhau, tôi phải dùng những tình cảm khác nhau, những vẻ mặt khác nhau đối xử, sống như vậy thật sự rất mệt, mệt chết đi được.

Tôi rất sợ nhìn thấy Tô Ngưng, trước mặt Hạ Vô Xá tôi còn có thể miễn cưỡng chính mình giả bộ bình tĩnh. Nhưng nếu nói tôi phải đối mặt với Tô Ngưng, tôi chỉ có thể buồn bã chấp nhận, bởi vì tôi thực sự có lỗi với cô.

Trước khi ra khỏi nhà, thấy chiếc khăn quàng cổ mẹ đang đan, nhìn sợi len màu xanh da trời là biết cái khăn đó đan cho tôi, hốc mắt nóng lên, nghẹn ngào nói:”Mẹ, năm ngoái con và Tử Kiềm đã có rồi mà?”

Khuôn mặt mẹ cười từ ái, yêu thương nói:”Khăn quàng cổ năm ngoái không ấm lắm, hơn nữa màu sắc cũng không còn đẹp nữa. Chỉ còn hai tháng trời sẽ trở lạnh, đan khăn không vất vả, vài ngày là xong thôi.”

Nhất thời tôi không biết nên nói cái gì, lẳng lặng ngồi bên cạnh mẹ. Bà không nhìn tôi, thản nhiên hỏi:”Thiển Thiển, con và anh trai Nhiễm Nhiễm có chuyện gì?”

Ngẩn ra, nhìn chằm chằm vào mẹ. Chuyện này mẹ cũng đã biết rồi:”Con đang hẹn hò với Hạ Mộc Lạo, đơn giản vậy thôi.”

Mẹ buông cái khăn quàng cổ mới đan được phân nửa trong tay ra, bình tĩnh nhìn tôi:”Thiển Thiển, con hẹn hò với nó là vì nợ tiền nó sao?”

Hít vào một hơi thật sâu, thành thật nói:”Tiền là Nhiễm Nhiễm cho con mượn, anh ấy không biết, hơn nữa bọn con đâu có kết hôn, sao có thể nhận tiền của anh ấy được.”

Mẹ thâm trầm nói:”Thiển thiển, những kẻ có tiền không phải là người mà chúng ta có thể động tới, cho dù nó có yêu con nhưng người nhà nó tất sẽ không chấp nhận con, con vẫn còn nhỏ, rất nhiều chuyện chưa từng trải qua, nên suy nghĩ mới còn đơn giản, con và nó có thể hẹn hò, nhưng không được bỏ cả thể xác lẫn tinh thần, hai đứa không có tương lai, hiểu chưa?”

Mẹ, những cái này con hiểu, con không dám mơ tưởng với cao đến tên Hạ Mộc Lạo kia.”Mẹ, trước mắt bọn con không có tình cảm quá sâu đậm, cũng sẽ chia tay nhanh thôi.”

“Mẹ chỉ sợ con bị tổn thương, những kẻ có tiền rất chú trọng tới thế lực và gia cảnh. Cho dù kết hôn, con cũng khó sống yên. Mẹ không ép con phải chia tay với nó ngay bây giờ, có một số chuyện con tự quyết định được rồi.”

Thoải mái cười:”Con biết rồi, bọn con chỉ là tạm thời hẹn hò, con sẽ không vì anh ấy mà đánh mất cả trái tim đâu.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.