Ngươi Thuộc Về Ta

Chương 74-2: Ngoại truyện 2




                  

Lâm Hàn từ ngày đến phủ Lăng thừa tướng giúp tìm Hỏa Lang cùng Uyển Vân thì ngày đêm nghiên cứu sách vở. Vốn là nàng chưa bao giờ cần cù đến vậy, thế mà lần này phải mò mẫm đọc sách, chắc chắn nàng đang rất cao hứng với công cuộc tìm kiếm này.

Đối với nàng, đây cũng là cuộc tìm người lâu nhất của nàng. Hơn nữa, lần này rất đặc biệt, rõ ràng là rất kì lạ, vậy mà chẳng thể nào thốt ra cái kì lạ đó nguyên nhân là do đâu.

Nàng đến chín phần đoán ra rằng, Hỏa Cốt là nguyên nhân hết thảy mọi vướng mắc, nhưng nàng còn chưa thể biết được Hỏa Cốt đã làm cách nào? Nàng không chấp nhận cái lời giải thích cùn như phép thuật, hay thần linh hoặc ma quỷ. Kể cả nếu có là thật thì nàng cũng muốn tận mắt nhìn thấy cái thứ kì lạ đó xuất hiện lần nữa thì mới tin.

Hơn một tuần lễ, vẫn là vùi đầu trong sách vở. Lâm Hàn rất tập trung, nhiều lúc có người gọi ra dùng bữa còn không hề hay biết. Trưa nay cũng vậy, Tiểu Thúy đã qua phòng nàng ba lần nhưng đều không nhận được cái đáp lại nào.

Cộc cộc.

Vẫn là im lặng.

- Lâm cô nương!

Lâm Hàn đang vô cùng say sưa, nhưng tự nhiên nghe thanh âm này lại giật mình một cái. Giờ nàng mới để ý là đang có người đợi cửa. Nhanh chóng gấp quyển sách đang đọc dở lại, lập tức ra ngoài mở cửa.

Két.

- Lâm cô nương, mau dùng bữa.

Tử Yến mỉm cười nhìn Lâm Hàn, thành ý người trước mặt làm Lâm Hàn hơi lúng túng.

- Được!

Cả hai bước song song nhau, đến nửa đường vẫn là yên ắng.

- Lâm cô nương, chiều nay phiền cô cùng Tử Yến xuống phố chút!

- Sao vậy?

Lâm Hàn hơi ngạc nhiên, nhưng thanh âm vẫn vô cùng lạnh lùng. Tử Yến không lạ gì âm điệu này nữa, vẫn thoải mái đáp lại.

- Dạo phố!

Lâm Hàn giật mình, lần này đánh hẳn mặt sang nhìn Tử Yến.

- Dạo phố?

- Ân!  - tỉnh bơ.

Lâm Hàn vẫn chăm chăm nhìn Tử Yến, nữ tử này còn làm nàng bất ngờ đến nhường nào nữa đây?

- Lăng tiểu thư, trong phủ bao nhiêu kẻ hầu người hạ, không biết vì sao lại chọn tiểu nữ đi cùng đây? – nhướn mày.

- A, vì sao đây?

Tử Yến giả vờ đăm chiêu, rõ ràng khóe môi là nụ cười tinh nghịch.

- Chắc là ta thích đi cùng Lâm cô nương chăng?

Tử Yến lại thản nhiên buông một câu tựa như vô cùng hiển nhiên vậy. Lâm Hàn nghe thấy "thích", không hiểu sao mặt hơi đỏ, nhưng nữ tử này luôn lạnh lùng như vậy, mặt chỉ đổi sắc chứ biểu cảm ngạc nhiên ban nãy đã thu liễm hết tựa bao giờ. Lâm Hàn hơi đăm chiêu, rồi cũng gật nhẹ đầu coi như đồng ý.

- Vậy cũng được! – lạnh tanh.

Như kế hoạch, dùng bữa trưa xong, Lâm Hàn và Tử Yến nghỉ ngơi một chút rồi bắt đầu đi xuống phố.

Lâm Hàn hơi ngạc nhiên, rõ ràng hôm nay đường xá vắng hơn mọi khi rất nhiều, còn vẻ mặt nữ nhân bện cạnh khá tươi tỉnh. Lâm Hàn để ý, vài người đang gấp gáp cùng nhau hướng về một chỗ, ai nấy nom cũng vô cùng hớn hở.

- Chuyện gì đây?

Lâm Hàn nhàn nhạt mở lời, rõ ràng nử tử này định đưa nàng đi đâu đó.

- A, đúng là Lâm cô nương, nếu đã để ý thì thay vì thắc mắc có lẽ nên bước nhanh hơn.

Tử Yến nhanh chóng chộp lấy ống tay áo Lâm Hàn mà kéo nàng đi, Lâm Hàn lại được một trận bối rối nữa.

Lâm Hàn nhíu mày, rõ ràng trước mặt nàng là võ đài, còn có hai hàng người đang xếp hàng nghiêm túc.

- Nói được chưa?

Lâm Hàn hướng mắt sang nhìn Tử Yến, lại là cái thanh âm nhàn nhạt mà lạnh gáy kia.

- Ta có hứng thú với Lăng Đan, một loại thuốc giúp đầu óc được tỉnh táo nên muốn qua đây coi thử - cười.

- Lăng Đan? – nhíu mày – rất khó tìm!

- Ân, nhưng hôm nay lại được đem ra làm phần thưởng cho lần so tài này, ta muốn nhìn hình dạng của nó vô cùng. Lâm cô nương, không trách ta chứ? – vẫn cười.

Lâm Hàn nhìn chăm chăm Tử Yến, rõ ràng nữ tử này không chỉ muốn có vậy, Tử Yến là muốn Lâm Hàn thư giãn đầu óc một chút. Hàm ý của Tử Yến không thể qua khỏi con mắt tinh tường của Lâm Hàn.

Nghĩ vậy, Lâm Hàn tự nhiên có cảm giác... man mác vui sướng. Nàng đang được một người quan tâm mình, thậm chí còn đối xử rất tốt nữa. Ho nhẹ một cái, Lâm Hàn đánh mặt sang phía võ đài.

- Không! Ta cũng hứng thú.

- Vậy tốt rồi – khẽ reo lên – qua đằng kia ngồi thôi, cha ta đang ở đó.

Lâm Hàn khẽ giật mình, hướng theo ánh nhìn của Tử Yến, đúng là Lăng Phàm đang ngồi đó hưởng trà.

- Yến nhi, Lâm cô nương, mau ngồi!

Lăng Phàm thấy hai nữ tử này liền vui vẻ, thậm chí còn đứng dậy mà đón.

- Cha! Lăng Đan có hình dạng như nào?

Tử Yến vô cùng tò mò hỏi Lăng Phàm nhưng chỉ nhận được cái khẽ lắc đầu của hắn.

- Chủ trì cuộc so tài này vốn rất kĩ tính, ta cũng không được nhìn.

- Ai nha, đành chờ thôi! – Tử Yến thở dài.

Lâm Hàn liếc mắt sang phía Tử Yến, rõ ràng nữ tử này thật sự thích cái thứ đan dược kia. Lâm Hàn quét mắt một lượt xuống nơi đang ghi phiếu, rồi từ từ đứng dậy.

- Lâm cô nương?

- Bụng ta hơi đau! Đợi chút! – lạnh lùng rồi rời đi lập tức.

Tử Yến không chút nghi hoặc, liền gật nhẹ đầu một cái rồi chú ý quan sát võ đài, nom mặt nàng vô cùng háo hức, Tử Yến vốn vô cùng thích những thứ được coi như tiên dược trong dân gian nên việc nàng háo hức cũng là dễ hiểu.

Tiếng trống báo hiệu cuộc so tài bắt đầu, có hai trăm người đăng kí tham dự, hoàn toàn là nam nhân, không thấy một bóng dáng nữ nhân nào cho dù thể lệ đã ghi rõ ai cũng được phép tham gia.

Ghép số ngẫu nhiên, đầu tiên là người mang số một sẽ tỉ thí với người mang số ba mươi tám. Vòng đầu tiên sẽ có một trăm trận so tài.

Tử Yến ngồi quan sát hết hai mươi trận đầu, kì lạ là không thấy Lâm Hàn trở về. Nàng vốn lo Lâm Hàn lạc đường, định đứng lên đi tìm thì nhận ra là tứ phía là biển người, muốn thoát ra ngoài vô cùng khó, không những thế người nào người nấy đang vô cùng chú tâm xem, nếu nàng cư nhiên bước qua là thất lễ.

Đang vô cùng hoang mang thì tiếng vài nữ tữ phía dưới lọt vào tai nàng.

- Nhìn bạch y nam tử bên dưới xem, trông chàng quá tuấn tú đi!

- Phải, đúng là so với đám nam nhân hùng hổ đấm đá kia chàng khác xa với họ.

Tử Yến nghe mấy lời tán dương kia cũng tò mò, đưa mắt nhìn xuống dưới, đúng là có nam nhân vô cùng tuấn tú đang đứng trước võ đài đợi tiếng trống so tài. Tử Yến hơi nheo mắt, rồi nàng giật mình, nam nhân đó lại chính là Lâm Hàn.

Tùng!

Chưa kịp hoàn hồn thì tiếng trống nổi lên, Tử Yến nín thở quan sát Lâm Hàn dưới kia.

Lâm Hàn không vũ khí, đứng đó né đường kiếm sắc lẹm của nam nhân to lớn trước mặt. Khi nam nhân kia lỡ nhịp, nàng tận dụng sơ hở, dùng khinh công bật lên chạm mũi chân vào má kiếm nam nhân kia rồi tung một cước, khiến nam nhân kia loạng choạng mà ngã sõng soài.

Nam nhân kia mặt hằm hằm đứng dậy, tên tiểu tử trước mặt hắn không cầm vũ khí đã là sỉ nhục hắn, nay còn làm hắn ngã ngửa, mặt hằn in vết chân càng khiến hắn tức giận. Cầm kiếm lao lên như muốn ăn tươi nuốt sống Lâm Hàn.

Lâm Hàn thư thái vừa lùi vừa né từng đường kiếm thô bạo của nam nhân kia, khi đến mép võ đài, nam nhân kia mắt sáng lên sung sướng vì biết Lâm Hàn không thể chạy đi đâu được nữa, rớt xuống đài coi như thua liền thừa thắng, tay siết chặt lấy cán kiếm mà chém đến chỗ Lâm Hàn.

Điều nam nhân này không thể ngờ được là Lâm Hàn ngửa người ra đằng sau, cảm tưởng như nàng sắp rớt khỏi võ đài vậy. Lâm Hàn xoay người một vòng né đường kiếm nam nhân này, nam nhân mất đà ngã nhào xuống võ đài, Lâm Hàn thản nhiên bật người lại, ngay ngắn đứng ở mép võ đài chỉnh lại tư trang. Trận đầu tiên nàng đã chiến thắng.

Nàng chiến thắng vòng đầu mà tứ phía reo hò ầm ĩ, hoàn toàn là tiếng của nữ nhân. Lâm Hàn mặt lạnh tanh, đưa mắt về phía Tử Yến một cái rồi đi xuống võ đài, chuẩn bị cho vòng hai.

- Chàng nhìn ta kìa! Ngươi thấy không?

- Đâu có, chàng nhìn ta mới phải.

- Là ta, là ta!

Tử Yến lẳng lặng nghe đám nữ tử phía dưới tranh cãi. Môi tự nhiên hiện ý cười. Nàng khẽ lắc đầu.

- Yến nhi, nam nhân ban nãy liếc sang phía con đó!

Lăng Phàm khẽ mở lời ở sát tai Tử Yến khiến nàng giật mình. Nàng ngạc nhiên không phải vì cha nàng nói Lâm Hàn nhìn nàng, ngạc nhiên là vì cha nàng hoàn toàn không nhận ra đó là Lâm Hàn. Mà cũng đúng, suy cho cùng chắc chỉ có nàng nhận ra nữ nhân này, Lâm Hàn đã thay đổi cách buộc tóc và tư trang, cũng khó mà nhận ra được nàng. Còn đối với Tử Yến, ánh mắt lạnh tanh và đôi môi chưa một lần nhếch lên kia đã khắc sâu vào trong tiềm thức nàng, giờ liếc qua cũng có thể nhận ra chứ đứng nói là lù lù trước mắt.

- Sao cha biết? – nhướn mày hỏi.

- Ai nha, ta già rồi nhưng mắt tuyệt đối tinh tường. Ta cảm thấy ưng nam nhân này rồi đó, hay là....

- Cha! – Tử Yến hơi đỏ mặt, lập tức hơi ghì âm điệu.

- Rồi ta biết rồi, Yến nhi bớt giận! – giọng nịnh nọt.

Tử Yến ngồi phía xa quan sát, giờ tầm mắt nàng không hướng về võ đài nữa mà là hướng về nơi các thí sinh thắng ở vòng đầu đang ngồi nghỉ.

Hình ảnh Lâm Hàn đã hiện rõ trong đồng tử nàng, tác phong vô cùng thư thái đang thưởng thức trà. Vẫn là cái vẻ mặt bất cần đó, lạnh tanh và không gợn chút cảm xúc.

"Người này định làm gì đây?"

Môi Tử Yến lại hiện lên ý cười, nàng vốn rất tò mò về con người này, người này làm gì luôn suy nghĩ trước sau, không biết lần này nàng ta có ý định gì.

Ý cười trên môi Tử Yến lập tức tắt khi nhìn thấy vài nữ nhân đang bẽn lẽn lại gần Lâm Hàn, mấy nữ nhân kia luôn miệng nói gì đó, còn Lâm Hàn chỉ lẳng lặng thưởng thức chén trà trên tay. Thi thoảng nàng gật đầu rồi hơi hé môi đáp lại đám nữ tử nhiều chuyện đó.

Tử Yến chăm chú quan sát, thậm chí nàng còn không biết hai hàng lông mày mình nhíu lại từ lúc nào cho đến khi Lăng Phàm vỗ nhẹ vai nàng.

- Yến nhi, có gì khó chịu sao?

Tử Yến giật mình quay sang, mặt Lăng Phàm đang là lo lắng hiện rõ mồn một.

- Sao ạ?

- Ta thấy con nhăn mặt, có chuyện gì sao?

Tử Yến hơi hoảng, ngạc nhiên về chính bản thân mình nhưng rồi cũng lấy lại bình tĩnh mà lắc đầu.

- Con không có, xem tiếp thôi cha!

Nói xong liền hướng mặt đến võ đài, năm trận đầu của vòng hai đã trôi qua từ lúc nào.

Lâm Hàn bình tĩnh đứng dậy khi nghe thấy tên mình được xướng lên. Đám nữ nhân kia cũng đã trở về vị trí ngồi của mình, Lâm Hàn cảm thấy lỗ tai mình đúng là được giải thoát.

Lâm Hàn lần lượt giành thắng lợi ở các vòng kế, lọt vào nhóm 25 người. Ngày đầu tiên trận so tài khép lại.

- Lâm cô nương không xem sao? – Lăng Phàm giờ mới nhớ ra Lâm Hàn liền quay sang hỏi Tử Yến.

- Lâm cô nương có lẽ đang ở phủ rồi, cha, con về trước!

Tử Yến nhẹ nhàng đáp rồi rời khỏi nơi này, cảm xúc vô cùng hỗn độn, rõ ràng lúc nãy, nàng đã khó chịu, và giờ vẫn là đang để bụng chuyện kia.

- Lăng tiểu thư!

Lâm Hàn đang tựa lưng vào tường, tư thế đúng là đang đợi chờ, trên người nàng có mang theo một túi vải.

Tử Yến liếc qua cũng rõ là túi quần quần áo, đầu tóc Lâm Hàn cũng đã sửa lại cho giống thường ngày.

- Lâm cô nương, thay đồ cũng mau lẹ!

Tử Yến hơi cười nhìn Lâm Hàn, Lâm Hàn chỉ thản nhiên gật nhẹ đầu rồi bước song song Tử Yến.

- Vậy vì cớ gì đây? – giọng nhàn nhạt.

Lâm Hàn không vội đáp lại, lần nữa quét mắt sang phía Tử Yến.

- Thư giãn, theo đúng ý tốt của Lăng tiểu thư! – nhàn nhạt.

Tử Yến biết người này còn có hàm ý gì đó, nếu đơn giản vậy thì không còn là Lâm Hàn.

- Vậy thôi sao? – khẽ cười.

- Lăng tiểu thư thử đoán xem tiểu nữ còn ý gì khác?

Cả hai đều dừng bước, tầm mắt đang song song với nhau. Bất giác Tử Yến mặt đỏ lên khi nhìn thấy vẻ mặt không gợn sóng của Lâm Hàn. Lâm Hàn mặt từ bao giờ cũng hơi phiếm hồng, ho nhẹ một cái rồi đánh mặt về phía trước.

- Lăng tiểu thư không nên quá đa nghi, tiểu nữ muốn thưởng thức cuộc vui của lần so tài này chút thôi.

Lâm Hàn lại nhàn nhạt mở lời sau khi đã thu liễm mọi thứ lại.

- Ân!

Tử Yến gật nhẹ đầu, cả hai đã nhanh chóng đứng trước cửa phủ Lăng tướng quân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.