Người Thừa Kế Nghìn Tỷ Sau Ly Hôn

Chương 372




Chương 372

Nếu cô vẫn cứ né tránh không gặp thì quả thật đúng là hơi không lễ phép.

Tất cả mọi người đều ở trong một vòng luẩn quẩn của tầng lớp giàu có. Cho dù Thẩm Thanh Ngọc không có quan hệ gì với nhà họ Bạc thì cũng phải duy trì chút tình cảm qua lại ngoài mặt.

Khi cô họp xong thì đã không còn sớm nữa. Màu trời bên ngoài cũng không còn sáng sủa như trước khi cô vào họp.

“Thư ký Phó, chị hẹn bà Bạc lúc mấy giờ nhỉ?”

“Sáu giờ rưỡi ạ.”

Lúc này đã năm giờ bốn mươi phút rồi.

Thẩm Thanh Ngọc hơi hơi mân môi một cái, đưa tài liệu trên tay cho Phó Ngọc Lam rồi khẽ cười: “Tan tầm thôi, thư ký Phó.”

Cô cũng phải tới cuộc hẹn thôi.

Thẩm Thanh Ngọc đi đến trước bàn công tác, cầm túi của mình lên: “Chị đi trước đây, em cũng tan tâm sớm chút đi, thư ký Phó.”

“Vâng, chúc cô Thẩm có một cuối tuần vui vẻ.”

‘Thẩm Thanh Ngọc sợ run lên một cái. Bận quá nên lúc này cô mới nhớ ra hôm nay là thứ sáu rồi.

Chậc, thảo nào hôm nay Tân Minh Tú lại hẹn cô ra. Bà ấy cũng rất cố gắng chọn thời gian đấy chứ.

Dừng suy nghĩ trong đầu lại, Thẩm Thanh Ngọc nhấc chân rời khỏi văn phòng.

Vì là thứ sáu nên tình huống giao thông trên đường không được tốt lám. Lúc Thẩm Thanh Ngọc đến khách sạn thì đã sáu giờ bốn mươi phút rồi.

Cô bước nhanh về phía chỗ đã hẹn. Lúc người phục vụ đẩy cửa ra, Tân Minh Tú đã ngồi bên trong rồi.

“Thẩm Thanh Ngọc.”

Cô gật đầu một cái: “Ngại quá, bà Bạc, có một hội nghị nên tôi tới chậm mất.”

Nói xong, cô bèn đi vào ngồi xuống, sau đó nhận lấy thực đơn trên tay người phục vụ rồi đưa một bản cho Tân Minh Tú: “Bà Bạc, chúng ta ăn cơm trước đi.”

Tân Minh Tú nhìn Thẩm Thanh Ngọc ở trước mặt. Bà ấy hơi khó mà tin nổi. Thẩm Thanh Ngọc bây giờ không còn là cô con dâu suốt ngày nhãn nhục bấm bụng nuốt giận ở nhà họ Bạc ba năm kia nữa.

Mặc dù trước đó Thẩm Thanh Ngọc cũng hào phóng khéo léo nhưng lại không có được “khí thế” như ngày hôm nay.

Cô rất tự nhiên phóng khoáng. Mặc dù đến muốn nhưng sau khi nói lời xin lỗi xong thì đảo khách thành chủ.

Giọng điệu của cô vẫn nhẹ nhàng như trước, nhưng Tân Minh Tú có thể cảm nhận được sự khác biệt giữa vẻ mặt và lời nói của Thẩm Thanh Ngọc.

Thấy thực đơn được đưa tới trước mặt mình, Tân Minh Tú đánh phải bấm bụng đè tâm trạng phức tạp này xuống: “Được”

Đây là lần thứ hai Thẩm Thanh Ngọc tới khách sạn này nên cũng không thể xem là quen thuộc với nơi đây. Cô bảo thủ chỉ vào hai món ăn nổi tiếng của khách sạn. Sau khi Tân Minh Tú ngồi đối diện nghe được món cô chọn xong thì bổ sung thêm một món canh một món rau nữa.

‘Thẩm Thanh Ngọc khép thực đơn lại. Người phục vụ tiến lên thu thực đơn về rồi xoay người ra ngoài gọi món. Trong phòng riêng chỉ còn lại Thẩm Thanh Ngọc và Tân Minh Tú.

Trước khi đến Tân Minh Tú đã suy nghĩ rất nhiều lý do để từ chối. Nhưng sau khi nhìn thấy Thẩm Thanh Ngọc, bà ấy lại phát hiện ra mình không biết phải nói gì mới được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.