Chương 207
Nhớ tới chuyện vừa rồi, Trần Ánh Nguyệt cảm thấy răng cũng chua.
Sáng sớm điên thoại của cô ấy vang lên không ngừng, Trần Ánh Nguyệt còn đang suy nghĩ là tên điên nào, mới bảy giờ đã gọi liên tục đòi mạng, xem xét là một số lạ, cô ấy càng tức, dự định nhận điện thoại trực tiếp mở miệng mắng chửi người, kết quả còn chưa kịp nói chuyện, nghe Phó Ngọc Hải bảo cô ấy mở cửa, anh ta mua bữa sáng tới, chớ quấy rây Thẩm Thanh Ngọc tỉnh lại.
Nghe được câu nói sau cùng, Trần Ánh Nguyệt cũng không mắng nổi, chỉ cảm thấy ê răng.
Phó Ngọc Hải sẽ như thế sao?
Khó trách có thể lảng vãng trong bụi hoa còn không dính lá vào người!
‘Thẩm Thanh Ngọc hơi nhíu mày lại: “Phó Ngọc Hải gọi điện thoại cho cậu làm gì?”
“Còn có thể làm gì, còn không phải đưa bữa sáng cho cậu àP Trần Ánh Nguyệt nói xong, đụng vào vai Thẩm Thanh Ngọc, nháy mắt ra hiệu nhìn cô: “Lại nói, vừa nấu cháo lại đưa bữa sáng cho cậu, hành động này của Phó Ngọc Hải, cậu thật không rung động chút xíu nào sao?”
Trần Ánh Nguyệt vừa dứt lời, Thẩm Thanh Ngọc thấy Phó Ngọc Hải đứng ở bên cạnh bàn ăn mỉm cười nhìn mình.
“Buổi sáng tốt lành.”
Thẩm Thanh Ngọc nở nụ cười, trực tiếp không để ý đến vấn đề của Trần Ánh Nguyệt: “Chào buổi sáng.”
Sáng sớm cô dậy sẽ đói bụng, đã có sẵn bữa sáng, Thẩm Thanh Ngọc cũng không khách sáo, đi qua bàn ăn ngồi xuống: “Cảm ơn.”
Mặt mày Phó Ngọc Hải hơi động một chút, hững hờ liếc nhìn Thẩm Thanh Ngọc, cầm cháo trên tay để trước mặt cô, lập tức đưa tay trực tiếp sờ vào trên trán cô: “Hạ sốt rồi?”
Đúng lúc Trần Ánh Nguyệt tới thấy cảnh này: ‘…
Cô ấy cảm thấy mình không nên ở đây, hẳn phải ở dưới gầm bàn!
Lòng bàn tay người đàn ông mang theo chút nóng, dán trên trán, Thẩm Thanh Ngọc cảm giác ấm áp hơn.
Cô vừa nhìn chén cháo, không nghĩ tới Phó Ngọc Hải sẽ có động tác như vậy, nhưng đợi Thẩm Thanh Ngọc kịp phản ứng, đối phương đã thu tay lại, nhìn co nhướng mày nói một câu: ‘Hết sốt.”
Phó Ngọc Hải nói xong, tự mình cũng ngồi xuống.
Trần Ánh Nguyệt ngồi xuống bên cạnh Thẩm Thanh Ngọc, không nhịn được chậc một tiếng: “Cậu Phó, anh thật đúng là xem nơi đây thành nhà mình.”
Phó Ngọc Hải nhìn Trần Ánh Nguyệt, không để ý trêu chọc trong lời nói của cô ấy chút nào: “Không phải cô Trần bảo.
tôi cứ tự nhiên sao?”
Tính sai, không nghĩ tới da mặt Phó Ngọc Hải dày như vậy.
Quả thật Thẩm Thanh Ngọc đói bụng, Phó Ngọc Hải và Trần Ánh Nguyệt nói chuyện, cô ở bên cạnh vừa ăn cháo.
vừa nghe.
Cuối cùng, thấy Trần Ánh Nguyệt nhìn mình, cô nở nụ cười: “Nhìn tớ làm gì?”
Trần Ánh Nguyệt hừ một tiếng, không nói tiếp.
Quả thật Phó Ngọc Hải biết cách nắm bắt, hôm qua đưa ‘Thẩm Thanh Ngọc đi bệnh viện nấu cháo cho cô, hôm nay lại đưa bữa sáng tới, những hành vi này đã sớm vượt qua phạm vi bạn bè bình thường.