Người Thừa Kế Nghìn Tỷ Sau Ly Hôn

Chương 131




Chương 131

Không ngờ, chẳng được mấy năm mà tư tưởng giác ngộ của cô ấy đã cao vậy rồi.

Dù sao thì cũng nhàn rồi, Thẩm Thanh Ngọc không nhịn được hỏi một câu: “Dạo này cậu thế nào rồi?

Sao tự dưng lại muốn kiếm tiền thế?”

Đàm Anh Phương vừa nhấp một ngụm nước ép lập tức bị sặc, Trần Ánh Nguyệt ngồi bên cạnh thấy việc không liên quan đến mình thì lên tiếng: “Hầy, cái này có là gì, chảng phải mấy năm nay thấy cậu ở nhà họ Bạc nên bị kích thích sao! Cậu ấy chợt cảm thấy cưới người ta rồi làm sâu gạo không thực †ế lãm, trên có bố mẹ chồng dưới có em chồng gì đó, vân phải tự mình kiếm nhiều tiền rồi nghỉ hưu sớm tốt hơn”

Đàm Anh Phương vừa mới hoàn hồn lại: “… Cũng có lý do như vậy.”

Thực ra, nếu không phải sợ Thẩm Thanh Ngọc khó chịu thì cô ấy rất muốn nói chủ yếu chính là vì như Vậy.

Thẩm Thanh Ngọc nhìn hai người, không khỏi nhướng mày: “Vậy xem ra cuộc hôn nhân thất bại của tớ có tác dụng làm gương cho hai cậu.”

Trần Ánh Nguyệt giơ tay võ vai Thẩm Thanh Ngọc: “Đúng thế! Xem như tớ nhận ra rồi, tình đơn phương là thứ không đáng một xu.”

Quả nhiên là chị em thân thiết từ nhỏ đến lớn, chém một nhát là chí mạng.

“Trần Ánh Nguyệt, cậu một vừa hai phải thôi, chân này của tớ lâu rồi chưa được hoạt động đấy.”

Trần Ánh Nguyệt bị Thẩm Thanh Ngọc nhìn thì lập †ức sợ hãi: “Xem như tớ chưa nói gì.”

Đang tán gầu, cửa thang máy ở cách đó không xa “tỉng” một tiếng rồi mở ra, Phó Ngọc Hải mặc vest mang giày da đi ra, bên cạnh còn có thư ký của anh †a. Nhìn thế nào cũng thấy giống hệt như người xuất sắc của xã hội, khuôn mặt lạnh lùng xa cách với đôi mắt đào hoa hờ hững đó, thậm chí còn có cảm giác hơi cấm dục.

Thẩm Thanh Ngọc vừa ngước mắt nhìn sang đã bät gặp ngay đôi mắt đào hoa đó.

Phó Ngọc Hải như đã biết trước cô đang ở đây, anh 1a vừa ra khỏi thang máy thì ánh mắt đã rơi trên mặt cô.

Thẩm Thanh Ngọc hơi hoảng hốt, còn chưa kịp phản ứng lại thì Trần Ánh Nguyệt ở bên cạnh đã vãy tay: “Anh Phó!”

Cô vừa hoàn hồn, người đàn ông đã đi tới: “Trùng hợp quá, Thẩm Thanh Ngọc, cô Đàm, cô Trần.”

Trần Ánh Nguyệt cười hệt một chú chó ngớ ngẩn: “Không trùng hợp không trùng hợp, Tiểu Ngũ đặc biệt đợi anh đấy. Có việc muốn nói với anh, tôi với Đàm Anh Phương đi trước đây.” › Nói xong, cô ấy kéo Đàm Anh Phương đứng lên, trước khi đi còn nháy mắt ra hiệu với Thẩm Thanh Ngọc.

Thẩm Thanh Ngọc cứ bị bán đứng như thế: “…”:

“Cố tình chờ tôi sao?”

Tiếng cười khế của người đàn ông truyền đến, Thẩm Thanh Ngọc cầm túi xách bên cạnh, đứng lên, nhìn lướt qua Phó Ngọc Hải: “Là có chuyện, muốn nhờ cậu Phó giúp một chút.

Phó Ngọc Hải liếc cô, trong đôi mắt đào hoa gợn lên từng đợt sóng: “Vậy cô Thẩm không ngại mời †ôi một bữa ăn khuya chứ?”

Anh ta nói xong còn nói thêm một câu: “Tôi uống rượu rồi, không thể lái xe.”

Khi nói chuyện, thư ký của Phó Ngọc Hải đã sớm thức thời rời đi.

Thẩm Thanh Ngọc nhíu mày: “Tôi không uống rượu.”

“Vậy đi không?”

“Đi thôi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.