Chương 129
Bạc Minh Thành nghe thấy Châu Du Dân nói thế, trái tim như bị ai đâm một nhát, anh nhấp một ngụm rượu vang đỏ: “Tôi không biết cô ta là con gái Thẩm Quốc Vinh.”
Châu Du Dân vừa mới chuẩn bị khen ngợi Bạc Minh Thành sáng suốt: “…”
Bây giờ hơi khó xử rồi.
Sau khi Bạc Minh Tâm đăng lời xin lõi lên vòng bạn bè wechat, cô ta cũng công khai phát biểu xin lôi trên các trang cá nhân khác, hơn nữa còn lên weibo †ag tài khoản chính thức của tập đoàn Vạn Tượng vào để xin lôi.
Chỉ trong một buổi tối mà hầu như ai cũng biết Thẩm Thanh Ngọc là cô chiêu nhà họ Thẩm.
Sau khi Trần Hạc Nhất biết được Thẩm Thanh Ngọc là cô chiêu của tập đoàn Vạn Tượng, cả đêm ngủ không ngon.
Ngày hôm sau vừa lúc là chủ nhật, Thẩm Thanh Ngọc và Trần Ánh Nguyệt cùng tiên Thẩm Quốc Vinh và Lương Thanh Hà ra sân bay.
Trên đường trở về, Trân Hạc Nhất gọi cho Thẩm Thanh Ngọc.
Thẩm Thanh Ngọc nhìn thấy cuộc gọi đến thì từ chối thẳng.
Trần Ánh Nguyệt ở bên cạnh tưởng là Bạc Minh Thành, chậc một tiếng: “Sao rồi, bây giờ nhà họ Bạc biết cậu là con gái nhà giàu nhất nên muốn dỗ dành cậu về à?”
Phía trước có đèn đỏ, Thẩm Thanh Ngọc chậm rãi ngừng xe lại, cô nghiêng đầu thản nhiên nhìn Trần Ánh Nguyệt: “Trần Hạc Nhất gọi tới.”
“Ối, cái lão đó à.”
Trần Ánh Nguyệt hừ một tiếng: ‘Lúc trước anh ta gây trở ngại cho cậu nhiều như thế, bây giờ biết cậu là con gái chú Thẩm, chắc chăn là tối hôm qua mất ngủ cả đêm.”
Thẩm Thanh Ngọc nhún vai: ‘Liên quan gì tới tớ.”
“Đàm Anh Phương bảo trưa nay mời chúng ta ăn cơm đó.”
Thẩm Thanh Ngọc nở nụ cười: ‘Ừ”“
Hiếm thấy Đàm Anh Phương hào phóng như vậy, lần trước hai người ra sức kéo khách cho cô ấy, cô ấy cũng cho hai người tấm thẻ hội viên.
Lúc hai người đến chỗ Đàm Anh Phương phát định vị đã hơn mười một giờ, Thẩm Thanh Ngọc vừa xuống xe đã thấy đám người Bạc Minh Thành ở đăng xa.
Trần Ánh Nguyệt vừa trả lời tin nhăn xong nhìn theo hướng của Thẩm Thanh Ngọc, thấy Bạc Minh Thành đang dân đầu, cô ấy vội nhìn về phía Thẩm Thanh Ngọc, hỏi một câu như đang xem kịch hay: “Cậu hai Bạc kìa, muốn tới chào hỏi không?”
Thẩm Thanh Ngọc nghiêng đầu liếc cô ấy: ‘Chào hỏi gì?”
Thẩm Thanh Ngọc nói xong, không chờ Bạc Minh Thành tới đây đã quay người đi thẳng vào trong quán ăn.
Châu Du Dân vừa nhìn thấy Thẩm Thanh Ngọc định đi tới chào hỏi, lúc thấy bóng lưng cô khi quay người đi vào trong thì ngơ ngác: ‘Không đến mức đó chứ, chúng tôi ăn thịt người chắc?”
Sao mới nhìn thấy đã bỏ đi rồi?
Anh ta vừa dứt lời, mặt người đàn ông bên cạnh đen lại.
Châu Du Dân thấy thế, cố ý hỏi một câu: “Minh Thành, sau khi ly hôn thì không còn liên quan tới nhau nữa, Thẩm Thanh Ngọc đúng là nói được làm được.”
Bạc Minh Thành nhìn bóng lưng phía xa xa dần biến mất khỏi tâm mắt mình, mắt đen trâm xuống: “Cậu không nói chuyện cũng không ai nghĩ là cậu câm”
“Cần gì phải thẹn quá hoá giận, không phải cậu đã nói muốn ly hôn từ sớm đó sao?”