Người Thừa Kế Danh Gia

Chương 39: 39: Cao Nhân




Cô bé nấc lên một tiếng rõ to.

Hai mắt cô bé dần dần mở.

Hơi thở cũng từ từ.

Mọi người ai cũng trố mắt kinh ngạc.

“Cô bé sống lại rồi, cô bé sống lại rồi.”

“Thật là kì tích, cảm ơn trời phật.”

Lan Ngọc tròn xoe mắt ngạc nhiên không thể tin nổi cảnh tượng đang diễn ra trước mặt mình.

Cô bé tỉnh dậy, nhưng vẫn cảm thấy khó chịu đưa tay che ở cổ họng và thở một cách khó nhọc.

“Hình như có gì đó đang mắc kẹt trong họng của con bé.”

Lan Hữu Nha cất giọng vội vàng tiến tới kiểm tra.

Quốc Thiên đưa tay cản lại.

“Cứ để tôi đây.

Ông chỉ cần quan sát thôi.”

Nói rồi Quốc Thiên ấn bàn tay vào ngực cô bé.

Ngón tay anh cứ gảy gảy liên tục như là một nghệ nhân đang chơi đàn tì bà.

“Xác định được rồi.” Quốc Thiên cất giọng.

Rồi gảy tay mình nhanh hơn tí nữa xong nhấn mạnh.

“Phụt”

Cô bé phun ra một vật gì đó từ miệng.

Đám người xung quanh nhìn theo vật thể lạ rồi hô hoán lên.

“Một quả quất!!”

Lúc này người đàn ông kia mới ôm đầu nhớ ra mọi chuyện.

“Không, đó là kẹo hồ lô.

Phải rồi, chính là kẹo hồ lô tôi mua cho con bé.

Tôi cứ nghĩ rằng con bé đã ăn xong rồi cơ chứ.

Thật không ngờ rằng nó lại nguyên nhân gây nên việc này…”

Quốc Thiên quay qua mỉm cười nói.

“Lúc nãy, mọi người kiểm tra mà không phát hiện ra được điều này bởi vì nó hóc sâu quá vỗ không ra.

Bây giờ tôi đã đẩy nó ra được rồi.

Hiện tại mọi thứ đã ổn.”

Cô bé sặc sụa ho một tiếng rồi bắt đầu thở lại bình thường, khuôn mặt ngơ ngác quay sang cất giọng gọi người đàn ông.

“Cha ơi!”

Người đàn ông liền lao lại ôm lấy đứa con gái yêu mà khóc nức nở.

“Cha xin lỗi, cha xin lỗi.

Con gái yêu của cha, cha sẽ không để vuột mất con lần nào nữa đâu.”

Lan Ngọc vẫn chưa hết ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác.

Cô nhớ lại động tác gẩy đàn khi nãy của anh rất giống động tác xoa bóp cho Vương Giang ban nãy.

Thực sự mà nói điều này khá là phi lý đối với cô.

Quốc Thiên nhìn Lan Hữu Nha.

“Thần y Lan, khi nãy tôi thi triển ông có thấy kịp chứ.”

Lan Hữu Nha run rẩy, khuôn mặt lộ vẻ phấn khích nói.

“Ôi, thật sự…thật sự đây là mười ba châm Quỷ Môn trong truyền thuyết!! Lần đầu tiên trong đời tôi được thấy, tới tận tuổi này đã được chiêm ngưỡng được nó thì tôi yên lòng nhắm mắt xuôi tay được rồi.”

“Ông đừng nói thế chứ.

Nhưng ông đã học được chưa.”

Lan Hữu Nha lắc đầu.

“Ban nãy tôi lấy lòng quá ngạc nhiên nên không để ý rõ, một phần cũng là già cả mắt yếu với tay cậu nhanh quá nên tôi…”

“Không sao ông lại đây.”

Quốc Thiên nhoẻn cười rồi tiến tới bàn, lấy giấy bút trên đó cặm cụi ghi cái gì đó.

Lan Hữu Nha còn trơ mắt ngạc nhiên thì Quốc Thiên quay lại mỉm cười tiến tới đưa trước mặt ông.

“Cầm lấy đi.”

Lan Hữu Nha cầm lấy mảnh giấy mà Quốc Thiên đưa xong thắc mắc hỏi.

“Cái này là?”

“Ông cứ đọc đi.”

Lan Hữu Nha với vội cặp kính trong túi áo đeo lên nheo mắt đọc một hồi thì thảng thốt ngạc nhiên.

“Cái…cái này là…”

Quốc Thiên mỉm cười nói tiếp.

“Cái này là dành cho ông.”

Lan Hữu Nha run rẩy.

“Cái này là mười ba châm Quỷ Môn, toàn bộ bí kíp đã được ghi lại đầy đủ.

Cậu cứ thế mà đưa cho tôi thật sao?”

Quốc Thiên lặng lẽ gật đầu.

Lan Hữu Nha tròn mắt không tin nổi.

“Cái gì cậu không đùa đấy chứ, loại châm pháp khó lường này, không trường y nào mà không chân trọng, có thể nói nó như một món bảo bối mà có dung nghìn lượng vàng cũng không thể mua nổi.

Nhưng cậu lại tùy tiện cho tôi như thế này.

Không lẽ cậu là kẻ phá gia chi tử sao.”

Quốc Thiên lắc đầu.

“Ông hiểu sai rồi, lý do tôi đưa cho ông toàn bộ bí kíp này là vì ông là thần y của Thanh Châu, có thể cứu giúp được cả thiên hạ.

Ông giúp người bằng phương pháp châm cứu này thì hà cớ gì tôi lại không cho ông kia chứ.

Quan trọng là tâm y ông rất tốt không có lý do gì mà tôi từ chối được cả.

Ông có thể truyền nó lại cho những đệ tử của mình để họ có thể cứu giúp người giống ông.”

Lan Hữu Nha nghe thế xong vội vàng quỳ gối trước Quốc Thiên, cúi rạp đầu.

“Hưu Nha, xin cảm ơn cậu đã truyền ân đức lớn lao.

Lão già này bất tài xin thay mặt toàn bộ người bệnh xin cảm tạ ân đức của cậu một lần nữa.”

Quốc Thiên nhanh chóng lại đỡ dậy, cười nói.

“Không có gì mà phải khách khí thế đâu.

Đứng dậy đi, ông không cần phải làm thế.”

“Lão già này không biết phải làm cách nào để cảm ơn cậu nữa đây.”

“Thôi ông cứ nhận lấy là tôi vui rồi không cần phải khách khí làm gì đâu.”

Lúc này người đàn ông là cha cô bé được cứu sống khi nãy tiến lại cảm kích.

“Ôi cảm ơn cậu, nhờ có cậu mà con gái tôi được cứu sống.

Coi như là anh đã cứu sống cả gia đình tôi rồi.”

“Không có gì đâu, cứu người gặp nạn là lẽ thường tình mà.”

Người đàn ông như thấy cắn rứt lương tâm cảm thấy thật lấy lòng xấu hổ và hối hận vô cùng.

“Cậu cứu con gái tôi, thế mà khi nãy tôi lại… Tôi thật là đáng chết, thật là đáng chết.”

“Ông không cần phải tự cắn rứt bản thân mình làm gì nữa đâu.

Gặp tôi, thì tôi cũng hiểu được tâm trạng của ông lúc đó như nào mà.

Con gái ông vừa bình phục ông nên chăm sóc con bé thật tốt.”

“À tôi là Châu Kiệt Luân, là ông chủ công ty bất động sản Song Luân nếu…”

Không để cho ông ta nói thêm Quốc Thiên quay qua Lan Hữu Nha và Lan Ngọc cất giọng nói.

“Ông Lan, bác sĩ Lan Ngọc.

Nếu không có gì nữa thì tôi xin phép trở về bệnh viện để chăm sóc mẹ tôi.

Xin cáo từ.”

Nói rồi Quốc Thiên quay ngoắt rời đi nhanh chóng ra hướng cửa.

Lan Hữu Nha muốn cản Quốc Thiên lại nhưng không kịp.

Châu Kiệt Luân quay sang nhìn rồi tiến lại chỗ Lan Hữu Nha hỏi.

“Chà chưa kịp giới thiệu thì cậu thanh niên đó đi mất rồi.

Không biết ông có biết quý danh của vị thần y trẻ tuổi ấy không ạ? Tôi không thể nào mà không thể đền đáp ân huệ cứu mạng to lớn này!”

Lan Hữu Nha im lặng quay sang nhìn Lan Ngọc.

Lan Ngọc còn chưa hết kinh ngạc, định thần lại rồi cô nói.

“Anh ấy là con trai của Trần Quang Minh, người sáng lập tập đoàn Quang Minh trước kia.

Tên là Trần Quốc Thiên.”

Kiệt Luân giật mình tròn mắt nhìn ra hướng cửa.

“Cái gì, là cậu ta sao…”

Lan Hữu Nha quay sang nói với cháu gái của mình, Lan Ngọc.

“Lan Ngọc, con hãy mau đuổi theo cậu ta ngay đi.

Chúng ta không thể tự nhiên lấy đồ của cậu ấy một cách đơn giản như thế này được.”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.