Người Thừa Kế Danh Gia

Chương 30: 30: Mất Mát




Quốc Thiên nhoẻn cười trong bụng nghĩ.

“Nguyệt Vân ơi, liệu nãy giờ em biết thân phận thật sự của anh thì liệu em có nói với anh như thế hay không.

Hay là …”

Nghĩ tới đây, Nguyệt Vân bước tới ngồi bên cạnh Quốc Thiên nắm tay anh nói.

“Quốc Thiên à, em hiểu anh là người như nào.

Bản tính anh rất tốt bụng, em biết công việc chăm sóc mẹ của anh là rất quan trọng nhưng anh hãy suy nghĩ cho bản thân anh nữa.

Anh là một người đàn ông, là trụ cột của gia đình nên hãy kiếm một công việc ổn định hoặc anh có thể tới công ty em làm cũng được.”

Quốc Thiên thật sự không phải không muốn đi làm, anh thực sự có khó khăn riêng của mình.

Thực sự mà nói anh không an tâm khi để hộ lý chăm sóc mẹ của mình anh lo sợ họ sẽ làm gì đó mà mình không thể biết được..

Nguyệt Vân nói tiếp.

“Em nói vậy anh hãy suy nghĩ đi, có gì trả lời em sau cũng được.”

Trong tình thế này ép buộc Quốc Thiên phải gật đầu đồng ý.

“Được thôi, anh sẽ suy nghĩ thật là kĩ cho việc này.”

Nói rồi Quốc Thiên đứng dậy rời về phòng của mình.

.

Sáng hôm sau.

Quốc Thiên trên chiếc xe quen thuộc, đang chở Nguyệt Vân tới sân bay.

Phía trước cửa có những người đồng nghiệp đang đợi cô cùng đi thành phố Thẩm Quyến tham gia buổi triển lãm Kiến Tài.

Quốc Thiên nhìn theo bóng lưng của Nguyệt Vân mất hút sau đoàn người ra vào cổng thì anh mới anh tâm quay xe đi về.

Reng!!

Tiếng điện thoại của Quốc Thiên vang lên đột ngột.

“Ủa bác sĩ Lan Ngọc, cô ta gọi cho mình chi vậy nhỉ.”

“Alo, Quốc Thiên xin nghe.”

Đầu dây kia giọng Lan Ngọc khẩn hoảng.

“Quốc Thiên nhanh nhanh tới bệnh viện mau.”

“Có chuyện gì vậy.

Sao giọng cô có vẻ…”

“Không đùa nữa đâu, anh mau chóng tới bệnh viện ngay, tới nơi tôi sẽ giải thích.”

Nghe giọng của Lan Ngọc, Quốc Thiên nhận thấy điều gì đó chẳng lành xảy tới mẹ của mình.

Anh tức tốc phóng ga chạy nhanh tới bệnh viện.

Quốc Thiên tức tốc chạy thật nhanh tới chỗ phòng bệnh mẹ mình.

“Mẹ!!”

Rồi quay qua hỏi Lan Ngọc.

“Rốt cuộc mẹ tôi bị làm sao hả.”

Lan Ngọc chỉ lắc đầu nói.

“Tôi xin lỗi, tôi…”

Quốc Thiên không tin chạy vào nhìn lên máy giám sát thì thấy dấu hiệu của sinh mạng.

Quốc Thiên thấy vậy cũng lặng người đi vì anh biết rất rõ, anh đã từng nhìn qua nhiều bệnh án trị liệu của người thực vật rồi và cái dấu hiệu này đang hiện lên là có nghĩa đây là lần hấp hối cuối cùng của mẹ anh.

“Không…không thể như vậy được.”

Đây là điều tồi tệ nhất là Quốc Thiên không muốn nhìn thấy.

Sinh mạng của mẹ mình bà Vương Giang bây giờ như ngọn đèn dầu bị cạn, cả việc cứu chữa cũng không còn được nữa rồi.

Quốc Thiên quỳ xuống nước mắt chảy thành dòng anh bất giác gọi lớn.

“Mẹ…mẹ ơi…đừng bỏ con.”

Quốc Thiên khóc lớn như một đứa trẻ, nhìn cảnh tượng dù các y bác sĩ đã thấy nhiều lần những cảnh đau buồn tương tự nhưng vẫn không kiềm được nổi xúc động.

Quốc Thiên khóc như một đứa trẻ được sinh ra lần đầu trong đời.

Những giọt nước mắt không ngừng tuôn rơi trên má anh.

Lan Ngọc tiến tới vỗ vãi.

“Tôi rất tiếc Quốc Thiên à.

Tôi đã cố gắng hết sức mình nhưng có vẻ mọi chuyện đang dần khác đi so với dự kiến.

Tôi thành thật xin lỗi anh.

Chỉ một tiếng nữa thôi…”

Quốc Thiên chồm người dậy nắm tay Lan Ngọc nói.

“Phải rồi, ông của cô là thần y mà…thần y Lan Hữu Nha lừng danh.

Có thể nhờ ông ấy giúp được.”

Lan Ngọc lắc đầu rồi nói.

“Ông tôi vừa rời đi rồi, chỉ lắc đầu rồi…”

“Không, không thể nào mà như vậy được.

Thật không thể nào.”

Nói rồi anh túm lấy tóc của mình mà bức rồi đánh vào đầu mình.

“Tên ăn hại này, tên ăn hại này.

Ngay cả mẹ của mày mà mày không cứu nổi.”

Lan Ngọc vội lại cản.

“Bình tĩnh lại nào Quốc Thiên, anh đừng đau buồn như vậy bác ấy cũng không vui đâu.”

“Tại sao cơ chứ, cô nói thử xem tại sao tôi lại bị như vậy.

Tôi đã cố gắng hết mọi thứ mà tại sao ông trời lại không mỉm cười với tôi, cứ đẩy tôi xuống đáy hoài như vậy chứ.”

Rồi Quốc Thiên lại tự đánh bản thân mình, Lan Ngọc bực bội quát.

“Quốc Thiên, bình tĩnh lại đi.

Anh làm như vậy mà coi được à.”

“Coi được? Giờ tôi còn gì nữa đâu mà còn được với chả không được kia cơ chứ.

Ngay cả mẹ tôi, tôi còn…”

“Anh im mồm ngay đi Quốc Thiên.”

Quốc Thiên bị thái độ của Lan Ngọc làm cho nín im bặt.

“Đây là điều mà không ai muốn.

Đâu phải chỉ riêng một mình anh là như vậy đâu.

Anh nên tươi tỉnh mà cùng với bác ấy vui vẻ khi bác ấy còn trên cõi đi anh làm vậy liệu bác ấy có cảm thấy vui mà yên lòng đi không.”

“Nhưng nhưng mà….”

“Không nhưng nhị gì cả, Quốc Thiên mà tôi biết không phải như vậy.”

Quốc Thiên ngồi bật dậy ôm lấy Lan Ngọc.

Lan Ngọc cũng không phản ứng gì rồi dang tay ôm Quốc Thiên vỗ vỗ vào vai anh.

“Được rồi, được rồi.”

Quốc Thiên òa khóc, nước mắt chảy ướt cả vai áo của Lan Ngọc.

Khoảnh khắc này cô là người hiểu rõ nhất nên cũng an ủi Quốc Thiên không ngớt.

Một giọng nói chua chát vang lên.

“Tụi bây đang làm cái gì thế hả.”

Quốc Thiên cặp mắt vẫn còn đang ướt lệ quay sang nhìn.

Đó là Thu Cát.

Bà ta hùng hùng hổ hổ xông tới trước mặt hai người.

Đưa đôi mắt như muốn giết người.

“Hai đứa tụi bây dám…”

Rồi bà ta chỉ tay vào mặt của Lan Ngọc.

“Con đi3m này.”

Xong rồi tát vào mặt Lan Ngọc kèm theo đó là quay sang tát tiếp vào mặt Quốc Thiên.

Đánh xong bà ta trợn mắt lớn tiếng mắng.

“Được rồi, đôi cẩu nam nữ này các ngươi bị tao tóm gọn rồi nhé.

Hết chối cãi rồi đúng không hả.”

Bà ta chỉ tay vào mặt Quốc Thiên,

“Cái thằng ăn hại này, bộ con gái tao đối xử với mày tệ lắm hả mà mày đối xử với con gái tao như thế.

Đợi con bé vừa đi công tác là hai đứa bây lại tằng tịu với nhau.

Nếu mà tao không có mặt ở đây mà chứng kiến cảnh này thì chắc đầu con gái tao sừng cả đống rồi chứ nhỉ.”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.