Người Thừa Kế Danh Gia

Chương 26: 26: Lưu Luyến




Vân Tịnh quay sang cúi đầu nói.

“Ngài Trần, ngài đừng có nóng chúng tôi sẽ giải quyết chuyện này.”

“Được được ông cứ giải quyết đi.

Rừng của ông thì ông phải giải quyết sao cho hợp lẽ thì tôi còn coi được.”

Quốc Thiên nhoẻn cười nhìn Văn Tịnh xử lý đám người dưới trướng.

“Thân cũng là người dưới trướng của tập đoàn Hải Trí vậy mà ngay cả ngài Trần cũng không nhận ra, cái tên quản lý quèn này coi bộ ngươi muốn mất đầu rồi hả.”

Tên quản lý Vũ vội vàng quỳ sạp xuống dập đầu.

“Ôi tôi thật có mắt mà như mù.

Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi.”

Thấy được cảnh tượng đó đám người đằng sau cũng điếng hồn siêu phách lạc.

Trong thâm tâm mỗi người đều như có một vết dao cứa mạnh vào tim mình.

Nhất là tên Dương Minh giờ mong ước duy nhất của hắn là được trở thành một con rùa rụt cổ lại để núp không cho ai thấy được mình hoặc có thể thì nên quên mình đi.

Văn Tịnh quay sang phía Quốc Thiên hỏi thêm.

“Vậy có ai còn dám mạo phạm ngài nữa không ạ, tôi sẽ xử lý ngay.”

Quốc Thiên cười khẩy nói.

“Cũng chả có gì đâu, nãy có một tên hung hăng đòi hãm hiếp bạn gái tôi trước mặt tôi.

Coi bộ cữ dữ lắm à nghen.”

“Kẻ đó là kẻ nào thưa ngài.”

Văn Tịnh tỏ vẻ tức giận khôn siết.

“Tôi nói vậy ắt ông biết kẻ nào rồi chứ.”

“Cái tên chó này.” Văn Tịnh quay lại tiến về phía giám đốc Lôi.

Giám đốc Lôi run rẩy bẩy hồi rồi cũng ổn định lại đứng lên nói dõng dạc.

“Tôi là giám đốc Lôi chủ tập đoàn quốc tế Cao Thế, tôi có mối liên hệ thân quen với ông Nhân Quang, ông không thể nào đối xử với tôi như vầy được.”

Văn Tịnh không quan tâm chỉ tiến tới nói thẳng một câu.

“Mày đụng tới cậu Quốc Thiên thì coi như mày không xem trọng ông Nhân ra gì rồi còn gì.

Thế việc gì tao phải nể mặt mày.”

Nói tới đây thôi tên giám đốc Lôi đã bủn rủn cả người.

“Ông..ông dám.”

“Cái gì mà không dám cơ chứ.”

“Người đâu, mau bắt ông ta lại bỏ bao quăng xuống sông cho cá ăn cho ta.”

Hai tên bảo vệ sấn tới tóm lấy giám đốc Lôi lúc này ông ta mới vội vàng van xin.

“Tôi xin lỗi cậu Thiên, tôi xin lỗi cậu Thiên.

Xin hãy tha cho tôi.”

Lan Ngọc nghe thấy vậy quay qua níu lấy tay Quốc Thiên, cô thật sự không nỡ thấy những cảnh như thế này ra hiệu cho anh dừng lại.

Quốc Thiên cũng hiểu ý mà lắc đầu nói.

“Thôi được rồi không cần phải làm vậy đâu.”

“Vâng ngài Trần muốn sao ạ tôi sẽ giải quyết hắn ngay trong đêm nay cho ngài.”

“À nhấn chìm ông ta chết thì có hơi quá tay.

Xin nhẹ cái chân ông ấy là được.”

Giám đốc Lôi khuôn mặt ỉ ơi năn nỉ.

“Khoan cậu…Thiên”

Đám bảo vệ cầm cây baton của quản lý Vũ khi nãy đập thẳng trực tiếp vào chân giám đốc Lôi kêu lên một tiếng rõ to.

“Rắc”

Sau đó là một tiếng la lớn cất lên.

Giám đốc Lôi ngã khụy xuống ôm lấy chân lộ vẻ đau đớn khôn siết.

Những người chứng kiến ở đó bao gồm cả Lan Ngọc cũng tái cả mặt cảnh tượng lúc này thật kinh khủng.

Một số cô gái trong đám cũng nôn mửa khôn siết.

“Lần này tôi tha cho cái mạng của ông.

Lần sau gặp lại hi vọng ông sẽ có một cái nhìn nhận khác hơn.

Nhất là cái tính hám gái đó.”

Vân Tịnh quay sang hét vào mặt giám đốc Lôi.

“Còn không mau cảm ơn ngài Trần đi.”

“Tôi cảm ơn ngài, tôi cảm ơn ngài.” Ông ta cúi đầu dập dập mặc dù vẫn còn rất đau đớn.

Quốc Thiên tỏ vẻ thỏa mãn nói tiếp.

“Thôi mọi việc ở đây ông giải quyết tiếp đi.

Bây giờ tôi với người yêu phải đi có chút công chuyện riêng.”

“Vâng thưa ngài.

Ngài đi bảo trọng ạ mọi việc tôi sẽ giải quyết nhanh gọn xin ngài cứ an tâm.”

“Được rồi, được rồi.”

Rồi quay sang cười với Lan Ngọc.

“Đi thôi nào em yêu, kẻo trễ ca trực đó.”

Lan Ngọc cũng không nói gì âm thầm bước đi theo cùng Quốc Thiên.

Đám người đứng sau tỏ ra đau khổ khôn xiết đưa đôi mắt nhìn theo mà ước giá như được rời đi khỏi cánh cửa đó như hai người đó thì thật là tốt biết bao.

“À còn nữa.”

Quốc Thiên ngoảnh mặt lại nói.

“Vâng ngài còn có chuyện gì ạ.”

“Lấy cho tôi cái thẻ đen lại đây.

Ông ta tính lấy luôn của tôi à.”

Văn Tịnh nhăn mặt đạp giám đốc Lôi một phát.

“Còn giữ thẻ làm gì còn không mau trả cho ngài hả.”

Giám đốc Lôi lúi cúi bò tới đưa cho Quốc Thiên, Quốc Thiên cười khẩy một cái rồi quay mặt rời đi.

Văn Tịnh và đám vệ sĩ cúi đầu đồng thanh hô.

“Xin tiễn ngài Lâm.”

Đợi cho bóng lưng hai người rời đi, Dương Minh mới nhập lại hồn vào xác chợt tỉnh giấc thở hổn hển.

Phía sau lưng ướt đẫm mồ hôi.

“Thật..đáng sợ.”

.

“Cảm ơn anh vì chuyện lúc nãy.”

Lan Ngọc thẹn thùng cảm ơn.

“Có gì đâu, tại lão già đó đòi hãm hiếp cô nên tôi không yên được.”

Quốc Thiên cười rồi gãi gãi đầu.

Bộ dạng khác xa với lúc uy nghiêm khi nãy.

Lan Ngọc nhìn Quốc Thiên một hồi rồi hỏi tiếp.

“Quốc Thiên rốt cuộc anh là ai vậy?”

“Sao cô lại hỏi vậy.”

“Tôi thấy anh có thẻ chí tôn của tập đoàn Hải Trí, đây là lần đầu tôi được thấy tấm thẻ này thấy thẻ như là thấy ông Nhân Quang danh tiếng ông ta ở đất Thanh Châu này không tốt mấy.

Vậy thì tại sao anh lại có được tấm thẻ này không lẽ anh với ông ấy quen nhau sao?”

Quốc Thiên lắc đầu đáp.

“Tưởng cô còn khiếp sợ vụ khi nãy chứ việc này thì tôi và ông Nhân Quang không có quan hệ gì cả.

Ông ta trước đây là người dưới trướng của cha tôi nhưng giờ đây cha tôi đã mất nên ….”

Quốc Thiên đứng lại nhìn vào đôi mắt của Lan Ngọc.

“Cô đừng lo tôi sẽ làm chuyện gì xấu cả.”

Lan Ngọc đưa tay lên ngực thở phào nhẹ nhõm.

“Vậy thì tốt rồi.

Tôi còn sợ anh liên quan gì thân thích với đám người xấu đó.’

Cô quay sang mỉm cười với Quốc Thiên rồi gật đầu thêm lần nữa.

“Cảm ơn anh, một lần nữa.

Nếu không có anh ở đó chắc giờ tôi cũng không khác gì Băng Băng khi nãy đâu.”

“Có tôi ở đây thì không ai được đụng vào “người yêu” của tôi.

Mà chỉ cảm ơn thôi sao.”

“Chứ anh muốn tôi làm gì nữa cho anh hả? Không lẽ muốn tôi lấy thân báo đáp cho anh.”

Quốc Thiên mỉm cười nói.

“Không có đâu, tôi chỉ là quen miệng trêu cô vậy thôi.”

Cả hai nói chuyện một hồi rồi cũng tạm biệt nhau ở một ngã ba.

Quốc Thiên bước đi trên con phố trong lòng anh suy nghĩ không ngớt.

“Bây giờ nên ra khách sạn hay lại về nhà họ Đào nhỉ?”

Nhớ tới cảnh tượng lúc trưa khi mà Nguyệt Vân gật đầu đồng ý tim anh lại nhói lên liên hồi.

Quốc Thiên mới mở điện thoại ra thì ba mươi tin nhắn liên tiếp của Nguyệt Vân gửi tới cho anh với chung một nội dung.

“Em xin lỗi, xin anh hãy tha thứ cho em.”

Quốc Thiên cười khẩy một cái nữa, rồi lẩm bẩm.

“Gật đầu đồng ý với tên cặn bã kia rồi giờ lại van xin mình tha lỗi sao.”

Điện thoại lại run lên, Nguyệt Vân lại gọi tới.

Quốc Thiên cũng nhấc máy lên nghe.

“Chồng ơi..”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.