Người Thừa Kế Danh Gia

Chương 16: 16: Tan Vỡ




Ông nội Trần bực tức gõ cậy xuống rồi nói tiếp.

“Tao đã đuổi mày ra khỏi nhà rồi, ấy vậy mà mày còn không biết ý còn dám làm mất mặt nhà họ Trần thêm nữa sao.

Với cả bản hợp đồng đó là sính lễ của tao cho cháu tao dành tặng cho cô Nguyệt Vân liên quan đéo gì mày mà mày nhận vơ.

Đúng là đồ không biết ngượng cha thì tham ô, con thì tham lam nhận vơ của người khác, chúng mày không xứng để làm người họ Trần.

Cút mau.”

Quả cuối ông nội Trần nhấn giọng mạnh làm cả khán trường im lặng.

Trong ký ức của Quốc Thiên ùa về khi ấy, hình ảnh cha của mình cũng bị ông nội Trần chửi rủa thậm tệ như vậy.

Anh mới cắn răng quay sang nói.

“Ông nội à, chúng ta là người nhà cả mà.

Cháu cũng là cháu của ông sao ông lại nỡ nói cháu như vậy.”

“Tên nghiệt chủng như người ai là ông của người mà ngươi nhận.

Hai cha con nhà ngươi đều là những người không xứng với tư cách nhà họ Trần chúng ta.”

Tiếng cười nhạo của đám người dự tiệc bắt đầu vang lên.

Quốc Thiên quay qua nhìn Nguyệt Vân đôi mắt anh tha thiết.

“Nguyệt Vân, xin hãy tin anh.”

Bốp !!

Một cú tát thẳng vào mặt tới từ vị trí của Nguyệt Vân.

Quốc Thiên quay qua hai mắt anh hơi hoen đỏ.

“Nguyệt Vân à, anh..”

Ánh mắt của Nguyệt Vân nhìn Quốc Thiên vẻ căm ghét và tràn đầy sự hận thù.

“Tại sao.

Tại sao vậy hả.”

Nguyệt Vân hét lớn.

“Tôi đã đặt niềm tin vào anh mà tại sao anh lại như vậy, anh lại không biết điều mà còn làm những chuyện không đáng mặt như thế này là sao.”

“Nguyệt Vân, anh thực sự…”

“Anh im đi cho tôi.

Anh không có tư cách để nói ở đây với tôi nữa.”

Quốc Thiên im bặt, trong lòng anh rối bời không biết giải thích sao.

“Nguyệt…”

Chưa kịp để anh nói thêm điều gì.

Nguyệt Vân rút thẳng chiếc nhẫn ném vào mặt anh.

Khoảnh khắc này đã khiến trái tim anh vỡ vụn mọi lời hứa mọi lời ước thề hẹn ước tất cả vụt qua trong tâm trí của Quốc Thiên như một cuốn phim cho tới khi chiếc nhẫn chạm đất.

Mọi thứ những kỉ niệm như vỡ tan trước mặt.

Quốc Thiên đưa mắt nhìn Nguyệt Vân, khuôn mặt anh trắng bệt đi.

Đôi mắt mà Nguyệt Vân đang nhìn anh là một đôi mắt đầy thù hận.

Bà cụ Liễu cũng tiến lại nói.

“Quốc Thiên, sở dĩ ta mời cậu tới đây là để cho cậu biết, ngày mai Trần Đôn sẽ kết thông gia hỏi cưới Nguyệt Vân.

Tôi đã đồng ý chuyện đó nên giờ cậu không còn tư cách gì mà ở đây nữa.

Tôi mong cậu rời đi.”

Quốc Thiên nhoẻn miệng cười, một bên mắt như muốn rơi lệ quay sang nói với bà cụ Liễu.

“Thưa bà, con chỉ xin bà một chuyện thôi.”

“Chuyện gì cậu nói tôi nghe.”

“Dù gì con cũng là chồng cũ của cô ấy cho nên con muốn xin phép được chứng kiến cảnh cầu hôn của Nguyệt Vân”

Bà cụ Đào nhoẻn miệng cười khinh.

“Được tùy cậu thôi.”

Ông nội Trần quát.

“Vậy thì cút ra một bên đi mày đứng đây tao thấy không hợp mắt rồi đó.”

Quốc Thiên như đám ruồi nhặng, đứng qua một góc tối nhìn người đã từng là tất cả với mình đang chuẩn bị được Trần Đôn cầu hôn.

Trần Đôn quỳ gối xuống lấy trong túi ra một chiếc nhẫn cất giọng nói.

“Nguyệt Vân, đồng ý cưới anh nhé.”

Cả khán phòng ồ lên đồng thanh hô.

“Đồng ý, đồng ý, đồng ý,…”

Quốc Thiên đứng bần thần đôi mắt như mờ đi.

Cảm giác cố nén nước mắt vào lòng thật chẳng dễ chịu tí nào.

Nguyệt Vân cũng liếc đôi mắt qua nhìn Quốc Thiên một cách chán ghét, tâm lý cô lúc nãy hỗn độn, cô khẽ gật đầu đồng ý.

.

Một tiếng nói vọng vào hô lớn.

“Liên đoàn Hải Trí, ông Nhân tới chúc mừng.”

Đám người khựng lại chừng ba giây khi nghe ông chủ của Hải Trí đích thân tới để chúc mừng.

Ai nấy đều ngạc nhiên không ngớt.

Không những chỉ tới chúc mừng, tập đoàn Hải trí còn tặng cho hai chiếc BMW, kèm bức tranh cổ thời nhà Minh.

Nghe thấy vậy bà cụ Đào cũng hớn hở gấp rút chạy ra nghênh đón.

Nhân Quang đã xuất hiện, đi cùng ông ấy là Hà Trung và Tấn Lang cùng với mười mấy vị lãnh đạo của Hải Trí.

Bà cụ Đào vừa gặp Nhân Quang đã cúi đầu chào:

“Ôi thật quý hóa quá, ông Nhân cho tôi xin lỗi vì đã không tiếp đoán ông từ xa.”

Nhân Quang cười hỏi.

“Không cần khách khí thế đâu.

À mà cậu Trần và cô Nguyệt Vân cũng tới rồi chứ.

Đang ở đâu vậy.”

Bà cũ Đào hớn hở.

“Hai người họ đang cầu hôn bên trong ấy ạ.”

“Ồ, nay cậu Trần chơi lớn quá nhỉ.

Hẳn cả tiết mục này coi bộ rất thú vị.

Mau vào xem.”

Nhân Quang cất giọng hào hứng bước vào.

Vừa bước vào trong là một khung cảnh đèn hoa bay ngợp trời, anh đèn thì đang tập trung vào hướng sân khấu.

Nhân Quang quay qua mỉm cười nói.

“Ái chà cậu chủ thế mà trông cũng lãng mạn phết.”

Vừa bước tới sân khấu sắc mặt Nhân Quang thay đổi hẳn khi nhìn thấy người đang quỳ gối cầu hôn không phải cậu Trần Quốc Thiên mà là tên Trần Đôn.

“Chuyện gì xảy ra ở đây vậy?”

Hôm nay, ông ấy đặc biệt tới dự bữa tiệc cấp thấp của nhà họ Đào phần vì muốn giữ thể diện cho cậu chủ Quốc Thiên.

Phần nữa thì đưa hai người Hà Trung và Tấn Lang tới trước mặt xin lỗi Nguyệt Vân.

Nhưng nhìn vào tình thế này khiến ông như lên máu nổi cáu.

“Đây là cái trò gì nữa vậy.”

Bà cụ Đào nhoẻn miệng hoan hỉ.

“Đang cầu hôn ấy ạ.

Ôi tôi nói thật với các vị nhìn cậu Trần Đôn và cháu gái tôi Nguyệt Vân trông chúng mới đẹp đôi làm sao.

Đúng là cặp đôi trời sinh.”

Tấn Lang mới quay qua hỏi.

“Chẳng phải cô Nguyệt Vân này đã cưới chồng rồi hay sao.

Tôi nhớ chồng cô ấy là cậu Quốc Thiên cơ mà..”

Bà cũ Đào xua tay.

“Thôi đừng để ý tên cặn bã đó làm gì, một tên phế vật thì làm gì có cửa xứng với cháu gái của tôi được cơ chứ.

Tôi nó phải không thưa ông Nhân.”

Nhân Quang lúc này trừng trừng phát hiện ra chuyện chẳng lành với cậu chủ.

“Vậy cậu Quốc Thiên đâu?”

Bà cụ Đào thản nhiên chỉ tay vào góc tối nói.

“Cái thằng vô dụng đó chỉ xứng để chui vào mấy góc đó mà thôi.”

Cả khán phòng cười rần cả lên chế giễu khi nghe nhắc tới Quốc Thiên.

“Ối giời ơi tôi chưa bao giờ thấy một cái tên nào vô dụng bất tài như cái tên đó đấy.”

“Đúng rồi, cả ông nội nó còn không nhận nó kia mà.

Đúng thật là vừa lòng.”

“Tên rác rưởi này không bao giờ xứng bằng cậu Trần Đôn.

Nhìn hắn xem mặc cái bộ đồ vừa nghèo lại còn vừa hèn nữa chứ đúng là vô dụng vô dụng.”

Nhân Quang đứng nghiến răng khi nghe những lời của đám đông chế giễu cậu chủ của mình.

“Tất cả im mồm hết cho ta.”

Cả đám người im bặt không nói một lời nào nữa.

Nhân Quang chạy vào góc tối, nơi Quốc Thiên đang đứng cúi đầu run rẩy.

“Cậu chủ, tôi xin lỗi.”

Tất cả mọi người ngồi trong khán trường lúc này đều trơ mắt ngạc nhiên nhìn cảnh tượng Nhân Quang gọi Quốc Thiên là cậu chủ.

Cảnh tượng khiến không ai có thể tưởng tượng được..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.