Người Thiếp Bị Bỏ Của Vương Gia Mãnh Tướng

Chương 16




Tử Hàm lại nhận được nhiệm vụ, lúc này đây ngoại trừ nhiệm vụ giết người, còn có nhiệm vụ đặc biệt khác nữa.

Tử Hàm mặc quần áo màu đen, nhẹ nhàng ở trong đêm tối đen, lặng yên ra khỏi vương phủ.

Giờ phút này đúng là thời điểm mọi người ngủ say, nàng thành thạo nạy ra cửa phòng, không hề có tiếng động, lặng yên mà vào.

Trên giường ngủ, nàng có thể nhìn rõ ràng thấy hai người yên ổn nằm ở nơi đó, bọn họ ôm nhau thân mật, ngủ say không chút cảm nhận có sát khí kéo tới.

Tử Hàm vân vê sợi tóc, nhẹ nhàng gập lại, cắt đứt hai sợi, ngón tay ngọc vân vê, cổ tay dùng sức, trong nháy mắt sợi tóc thay đổi trở thành vật bén nhọn mà sắc bén như kim châm, bắn vào lưng người nam nhân đang đưa lưng về phía nàng,xuyên qua tất cả trở ngại, tiến vào trái tim của hắn, thân mình mềm nhũn, buông lỏng cánh tay đang ôm ra, xụi lơ ở giường, không hề hay biết, đã chết đi.

Đồng thời thân thể nữ nhân bên cạnh lộ ra, tay Tử Hàm lại lần nữa phóng ra, không một tiếng động giải quyết người thứ hai.

Nàng thậm chí không có che mặt, chỉ là dùng tóc dài che lấp mặt của nàng, con ngươi tê liệt, hờ hững trong một khắc, giết người đối với nàng đã đơn giản như cơm bữa.

Nàng không thích nhìn thấy cảnh tượng máu tươi chảy ra, không thích nhìn người khác thống khổ giãy dụa mà chết đi, cho nên nàng giết người với thủ pháp thực đặc biệt, làm cho không người nào thống khổ chết đi, đây chính là trong tàn nhẫn có nhân từ.

Cũng không thích giết người, nhưng nàng là sát thủ, giết người là nghề nghiệp của nàng, sau lần đầu tiên giết người năm mười tuổi, nàng không bao giờ e ngại giết người nữa.

Lúc này chết, lại là một vị quan viên mấu chốt, Tử Hàm hờ hững xoay người, bóng dáng nhẹ nhàng mang theo cảm giác mờ ám, quỷ quái, biến mất ở trong bóng đêm.

Nhiệm vụ thứ nhất đã xong, kế tiếp, là cái thứ hai.

Đông nguời hoạt động trên đường, Tử Hàm cùng Hương Thảo không có dẫn theo người, trong tay cầm một cái giỏ đan, vừa đi vừa nhìn những hàng bán son bột còn có một ít vật phẩm trang sức ven đường.

Vân Vương Phi phái Hương Thảo đi ra mua một ít son bột dùng cho nữ nhân, Tử Hàm nhìn thấy liền yêu cầu đi theo.

Sau khi hai người mua một ít đồ, liền quay về vương phủ, mới vừa đi tới một cái ngõ nhỏ, lại đột nhiên xuất hiện một nam tử lưu manh, nhìn chằm chằm mặt Tử Hàm đến sắp chảy nước miếng ra.

"Hai tiểu nương tử, muốn đi đâu đây?" Nam tử kia mang vẻ mặt tà dục đi đến bên cạnh Tử Hàm, chặn đường đi.

"Ngươi muốn làm gì, tránh ra." Tử Hàm bực mình nhíu mày, lạnh giọng trách cứ.

"A, còn rất dữ ta thích." Nam tử vươn tay nắm hàm dưới của Tử Hàm, một tay kia cũng ôm sát thắt lưng Tử Hàm, không cho nàng thoát thân.

"Buông!" Tử hàm sốt ruột xoay đánh nam kia nhân, vừa thấy vẻ mặt tà dục của hắn liền khóc to.

Hương Thảo nhìn Tử Hàm bị khinh bạc, nóng nảy, cầm lấy cái rổ trong tay hướng nam kia nhân đánh tới.

"Nữ nhân thối tha, nếu Lão Tử đối với ngươi có hứng thú, ngươi chạy cũng không khỏi." Nam nhân tức giận mắng Hương Thảo, vung tay đánh một quyền vào trên đầu Hương Thảo, Hương Thảo lập tức bất tỉnh.

Nam nhân lộ ra nụ cười ghê tởm, "Tiểu mỹ nhân cùng đại gia đi vui vẻ một chút đi....."

Tử Hàm hung dữ trừng mắt, nam nhân kia lại kiêu ngạo cười to.

Sau khi Hương Thảo... tỉnh lại, đã không nhìn thấy bóng dáng Tử Hàm, nàng kích động tìm kiếm khắp nơi, cũng không có kết quả, liền chạy về vương phủ, đem đầu đuôi gốc ngọn của sự tình nói cho Vương phi.

Mặc dù đã phái người đi tìm khắp nơi nhưng cũng đã muộn, người đã sớm không thấy, sợ là lành ít dữ nhiều.

Tâm tình Vân Vương phi không có ai biết, nàng từ từ nhắm hai mắt nằm ở nơi đó, nhưng nhìn ra được rất không cao hứng. Tâm tình Hương Thảo cũng cực kỳ khó chịu vì Tử Hàm đối với nàng không tệ.

Tử Hàm mất tích, tuy rằng nàng đối với Vân Vương phi rất quan trọng, nhưng cũng là một người không liên quan gì, mất tích cũng đã mất tích, dù sao tìm cũng đã tìm, sự tình cứ như vậy trôi qua.

Vân Vương phi có thể lại xem xét chọn người khác, tuy rằng phải phí chút khí lực, nhưng tổng sẽ có người như Tử Hàm xuất hiện, chỉ là phải bắt đầu một lần nữa........

——— ————

Quân doanh ở Dực Châu

Triển Vân một thân quân trang, uy vũ bất phàm, càng có vẻ bừng bừng, tư thế oai hùng, tuấn mỹ bức người.

Lúc này hắn, không phải là Vương gia thân phận tôn quý, mà là một tướng quân rong ruổi sa trường.

Hắn chắp tay sau lưng, nhìn bản đồ nằm trên bàn, nghiên cứu kế hoạch tác chiến.

Thời điểm có người giúp hắn thắp sáng ngọn đèn, mới biết là tối rồi, hắn giãn xương ống chân ra một chút trong óc lại không khỏi hiện lên gương mặt tuyệt mỹ kia, nhớ tới trong vương phủ cùng nàng cùng nhau trải qua những chuyện buồn cười, còn có một đêm kiều diễm, thân mình nàng băng thanh ngọc khiết, ở trước mắt hắn hiện ra.

Trong lòng nghĩ, không biết hiện tại nàng đang làm cái gì, có gặp rắc rối, có làm chút chuyện buồn cười hay không, trong đầu không nghĩ đến Tâm nhi mà lại nhớ Tử Hàm, hắn một chút cũng không có áy náy.

"Vương gia!"

Đang nghĩ tới đó thì bên ngoài lều lớn xuất hiện tiếng la, tiếp theo một bóng dáng anh tuấn vén rèm đi vào

Con ngươi đen của Triển Vân nhíu lại, "Chuyện gì?"

Người nọ đối với bộ dáng lạnh như băng của Triển Vân, không chút phật lòng, vẻ mặt mang ý cười nói: "Lão gia, hôm nay quản lý quân kĩ đưa đến đây một vị cực phẩm tiểu mỹ nhân, các huynh đệ nghĩ hiếu kính ngài trước."

Sắc mặt Triển Vân tối sầm, lạnh nhạt nói: "Hiện tại là khi nào, còn có suy nghĩ làm chuyện này?!"

Người tới vẫn cười hì hì như trước, "Đây không phải chuyện bình thường sao?"

Triển Vân nổi giận nói: "Ai đồng ý?"

"Là ý tứ của phó tướng quân, các chiến sĩ đều là đàn ông, hành quân đánh giặc tự nhiên cần giải phóng một chút."

"Ngươi không phải muốn ta cắt lão nhị của ngươi chứ? Hả?" Sắc mặt Triển Vân làm cho người ta sợ hãi, nếu người nọ còn dám nói một câu, hắn thật sự sẽ khiến hắn không có con đề nối dõi, bất quá theo khẩu khí có thể nhìn ra được, giao tình của hai người không phải là ít.

Người nọ thức thời câm mồm, nhưng vẻ mặt vẫn không tình nguyện.

"Đứng ở chỗ này làm cái gì, đi nói cho bọn họ, đem người thả ra."

"Thuộc hạ cũng không dám đi, phó tướng quân cũng sẽ không nghe thuộc hạ." Nam nhân kia nhỏ giọng nói thầm.

"Đồ vô dụng." Triển Vân quát lên một tiếng lớn, người đã đi nhanh ra ngoài, bóng dáng cao ngạo quyền thế, ở trong bóng đêm lại càng có vẻ kiêu ngạo, mà nam nhân kia cũng cuống quít theo sau.

Rất xa là có thể nghe được tiếng cười điên cuồng của phó tướng quân, còn có tiếng khóc bất lực của nữ nhân, đi gần chút lại, Triển Vân thấy được trước chỗ quản lý quân kĩ vây quanh rất nhiều binh lính, tựa hồ đang vây xem cái gì, mày hắn gắt gao nhăn lại.

"Van cầu các ngươi.... Thả ta đi.... Ta không tự nguyện, ta không phải quân kĩ." Nữ nhân khóc không thành tiếng cầu xin, nhìn chằm chằm nam nhân đang thèm nhỏ dãi nhìn nàng, trên mặt một tuyệt thế mỹ nhân mang đầy nước mắt, càng làm động lòng người.

Triển Vân nhìn theo khe hở giữa đám người, nhìn đến nữ nhân phía sau, tâm bất an, phảng phất có cái gì đó làm cho thân thể hắn không khỏi run run, hắn vội vàng tiêu sái tiến lên, tách đám người ra xem cho rõ ràng, này vừa thấy, trái tim Triển vân trào dâng cơn sóng gió động trời, bốc lên không ngừng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.