Người Thiếp Bị Bỏ Của Vương Gia Mãnh Tướng

Chương 12




Tử Hàm cố hết sức dốc toàn lực, dùng gậy tre nhắm vào nam nhân giật tiền kia, đánh xuống, không biết có trúng nam nhân kia không, nhưng khi nghe tiếng kêu bên tai, rõ ràng là đã trúng.

Tử Hàm tập trung nhìn, đầu ong ong, suýt nữa ngất xỉu, chỉ thấy cây gậy trúc trong tay mình không đánh trúng tên giựt tiền, càng không biết vì sao trước đầu gậy trúc có một vật gì đó bén nhọn, đem quần áo mặc ngoài từ thắt lưng xuống phía dưới của một người xé rách ra, lộ ra một mảnh.

Sau khi Tử Hàm nhìn thấy rõ nam nhân phía trước là ai, kinh hoảng vứt bỏ cây gậy trúc, sợ hãi lùi về sau mấy bước: "Vương.. vương gia... Sao ngài lại ở phía trước, ngài... quần áo của ngài?"

Ông trời ơi! Nàng sao lại làm rách quần áo của Triển Vân, còn thấy bộ phận riêng tư của hắn, Tử Hàm xấu hổ đỏ mặt cùng lúng túng, nhưng cái chính vẫn là sợ hãi, sợ hãi Triển Vân thẹn quá hoá giận mà giết chết nàng.

Trên mặt Tử Hàm nóng bừng, lấy tay che kín hai mắt, không dám nhìn. Tại sao hắn lại đột nhiên xuất hiện ở phía trước chẳng lẽ là đến tìm nàng, Tử Hàm ảo não không thôi, chỉ muốn lập tức chết đi.

Lúc này mọi người trên đường đều không hẹn mà cùng dừng lại quan sát, cũng không ai kinh hô. Vương gia ở trên đường bị một nữ nhân kéo rách quần áo, lại còn lộ ra chỗ không nên lộ nữa.

Rất nhiều nữ nhân đi ngang qua đều kinh hô rồi quay đi, cũng có nhiều nữ nhân trẻ đứng đó che mắt nhưng lại trộm nhìn qua khe hở, trong thành này có rất nhiều nữ nhân thích vẻ tuấn mỹ của Triển Vân, cho nên làm sao có thể bỏ qua cơ hội này.

Triển Vân nhìn lại quần áo mình, sắc mặt tối giống mây đen, vội dùng ống tay áo che đi, giờ phút này hắn hận không thể giết sạch mọi người, hai mắt mang theo lửa giận nhìn mọi người xung quanh, tức giận quát: "Các ngươi đều cút hết cho ta, nếu không ta khoét hai mắt của các ngươi, giết các ngươi"

Trong đám người đó không có mấy người không biết Triển Vân, cũng biết vị Vương gia này tính tình không tốt, nên sau khi Triển Vân gầm lên thì ngay lập tức truyền đến một trận tiếng đóng cửa chính và cửa sổ lách cách, đám người đang náo nhiệt trên đường cũng tản ra hết, cửa hàng thì đóng chặt cửa.

Trên đường trống rỗng, chỉ còn lại Triển vân và Tử hàm.

" Vương gia.......Nô tỳ không phải cố ý.......Nô tỳ không biết ngài đứng phía trước" Tử Hàm che mắt, liên tục giải thích.

Triển Vân giữ chức vị cao, lại uy nghiêm, hắn đã rong ruổi ở sa trường, giết người vô số, vô cùng oai phong, chưa từng có lúc tổn hại hình tượng lại mất mặt như vậy, hắn không bao giờ nghĩ sẽ xảy ra chuyện này, thể nhưng chuyện này lại xảy ra trên người hắn.

Triển vân xấu hổ, lúng túng, thẹn quá hoá giận, hắn dùng hai tay áo che đi chỗ tư mật bị lộ ra, gân xanh nổi lên, trong mắt tràn đầy lửa giận, thanh âm la to như sấm: "Ta sẽ giết ngươi, đồ ngu ngốc chết tiệt!"

Tử Hàm chậm rãi lui về phía sau, muốn trốn nhưng lại nghe Triển Vân giận dữ thét: "Chết tiệt, trở về cho ta, dám trốn ta sẽ lột da ngươi"

"Nhưng....." Tử Hàm do dự, cuối cùng vẫn ở lại. Trốn đi không bằng ăn năn, quay về trong phủ chịu phạt.

"Lại đây!" Triển Vân tức giận ra lệnh

"Vâng...." Tử Hàm sợ hãi lên tiếng, chậm rãi đi đến bên người Triển Vân, nhỏ tiếng nói: "Thực xin lỗi vương gia, nô tỳ thật sự không phải cố ý"

Triển Vân nhìn vẻ mặt sợ hãi của Tử Hàm, thật sự có loại xúc động muốn xé nát nàng, nhưng cuối cùng lại chính là tức giận hô: "Ngươi là người chết sao? Mau tìm vài thứ, cho ta che lại"

" Vâng, vâng" Tử Hàm liên tục gật đầu, thở dài nhẹ nhõm, liền đi tìm gì đó có thể che, nhìn qua một lượt, buổi sáng đều là bán rau cải, cuối cùng Tử Hàm từ trước một cái quầy hàng, đem một cái rổ tròn dẹp đến bên cạnh Triển Vân.

"Ngươi không có suy nghĩ sao?" Triển vân bị Tử Hàm làm tức giận sắp bất tỉnh.

Tử Hàm cẩn thận nói: "Vương gia,mọi người bị ngai doạ cho sợ chạy hết, ngài dùng đỡ cái này một chút, rất nhanh sẽ về phủ".

Đỉnh đầu Triển Vân đều sắp bốc khói, cũng không biết làm cách nào để phát tiết cơn tức giận trong lòng, thật muốn làm gãy luôn cái chân khác của Tử Hàm.

Tử Hàm quay đầu dùng tay cầm rổ che cho Triển Vân, chột dạ nói: "Vương gia có thể đi rồi"

Ngũ quan anh tuấn sâu sắc của Triển Vân bởi vì tức giận mà có chút biến hình, nhìn rất là dữ tợn.

Cứ như vậy, một người thì cứ nhìn xung quanh, một người thì khập khiễng, đi về hướng vương phủ.

Vừa mới đi thì những người vừa nãy trốn đi, đều từ trong nhà và chỗ ẩn thân đi ra, nhìn theo Triển Vân và Tử Hàm.

Thế là thanh danh của Vân Vương gia lại lan xa

Trên đường đi, Triển vân cùng Tử hàm không thấy một bóng người, đứng ở cửa vương phủ, Tử Hàm vì chuộc tội nên nói với Triển Vân: "Nô tỳ đi trước xem có ai không?"

Nói xong nắm tay Triển Vân lên, để cho hắn tự cầm cái rổ che chỗ mông bị lộ ra. (#Ami: trời ơi... cái mông mà ta tưởng, ngại quá ngại quá  )

Tử Hàm đẩy cửa, ló nửa người vào trong xem xét, hoàn hảo, không có ai, có thể cho Vương gia lặng yên không một tiếng động trở về phòng.

Tử Hàm cao hứng mở của phủ xoay người nhìn vẻ mặt u ám của hắn, hướng hắn vẫy tay, nhỏ giọng nói: "Vương gia, không có ai, ngài có thể vào"

Triển vân nghe Tử hàm nói xong liền cất bước đi lên phía trước, Tử hàm cuối đầu kính cẩn nghênh tiếp Triển Vân bước vào.

Hai người vừa bước vào phủ thì liền nhìn thấy không ít người hướng bên này đi đến.

" A, Vương gia đã trở lại" Có người thấy Triển Vân, không khỏi kinh hô ra tiếng.

"Ngươi không phải nói không có ai sao?" Triển Vân nhíu mày, nghiến răng nghiến lợi nói.

Vẻ mặt Tử Hàm suy sụp, gào thét nói: "Vừa rồi không có mà" Ông trời chơi nàng có phải không?

"Đều lui ra" Triển Vân đứng ở cửa, nghiêm mặt ra lệnh.

Mọi người khó hiểu nhìn nhau nhưng vẫn không rời đi, đều quan tâm Vương gia có phải không tốt chỗ nào không?

"Đều lui ra, không có nghe thấy sao?" Triển Vân nổi giận quát một tiếng.

"Vâng" Mọi người hoảng sợ vội lui xuống.

Lúc này Triển Vân mới đi thẳng về phía trước, Tử Hàm vội vàng đi theo phía sau.

Một nhóm nô tài từ một bên đi ra, nhìn bóng dáng Triển Vân cùng Tử Hàm, buồn bực hỏi: "Vương gia ôm cái rổ phía sau làm cái gì vậy?"

"Không biêt! Nhưng nhìn dáng vẻ rất tức giận"

"Đều làm việc đi thôi!"

Mọi người bàn tán xong rồi mới tản ra.

Trở lại phòng ngủ, Tử Hàm biết mình phạm phải tội lớn tày trời, nên ngoan ngoãn đứng ở một bên, chờ đợi xử lý.

Triển Vân đã thay một bộ quần áo khác, nhưng vẫn không thể áp chể được lửa giận trong lòng.

Nhìn Tử hàm cúi đầu, lấy tay chỉ vào Tử Hàm, miệng mấp máy, bộ mặt run rẩy, muốn mắng lại cảm thấy mắng cũng chưa nguôi giận, muốn đánh lại không thể nào xuống tay, cuối cùng vung tay mắng to: "Cút đi, đừng để cho ta thấy ngươi"

Tử Hàm liếc nhìn Triển Vân một cái: "Nô tỳ cáo từ, Vương gia... Ngài..... ngài nghỉ ngơi đi"

Tử Hàm nói xong vội đi ra ngoài, trong đầu không thể tự chủ nghĩ lại chuyện xảy ra vừa rồi, thế nhưng lại cảm thấy buồn cười, âm thầm lè lưỡi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.