Người Thiếp Bị Bỏ Của Vương Gia Mãnh Tướng

Chương 11: Ôn nhu thô lỗ




Thấy cơn mưa quá lớn, hơn nữa chân Tử Hàm bị thương, nếu xử lý trễ, chỉ sợ phải phế. 

Triển Vân ôm Tử Hàm đi được không xa, may mắn có một gian nhà tranh cũ nát, tuy rằng tường đổ nát nhưng cũng có thể ngăn trụ chút nước mưa.

Vào nhà, Triển Vân nhẹ nhàng đặt tử Hàm lên mặt đất tràn đầy cây cỏ khô, từ trong thắt lưng lấy ra hỏa chiết tử (hộp quẹt), chiếu sáng căn nhà cũ nát, hắn nhìn đến tóc đen của Tử Hàm dính vào gương mặt tái nhợt, quần áo ướt sũng dính sát vào người, miệng vết thương trên chân chảy máu như trút.

Triển Vân lạnh nghiêm mặt, ôm lên một đống cây cỏ khô châm lửa, lại dùng kiếm theo cái lan can trên cửa sổ cũ nát chém xuống vài cây gỗ thô, đốt lửa lớn thêm, lúc này mới trở lại bên cạnh Tử Hàm.

Con ngươi đen của hắn nhìn nàng chằm chằm, ngũ quan sâu sắc bị mưa rửa sạch, có vẻ cuồng dã mà lại mị lòng người, con ngươi chớp động như đuốc kia chưa bao giờ từng có ánh sáng nhu hòa, "Ta phải giúp ngươi lấy cành cây trên đùi ra."

Tử Hàm bởi vì đau mà cau mày, cúi đầu nhìn đến cành cây to bằng ngón cái kia, con ngươi mang theo thống khổ nhìn khuôn mặt cuồng dã của Triển Vân, chậm rãi gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Triển Vân không nói hai lời, cầm lấy kiếm, vèo một tiếng, động tác lưu loát cắt vỡ ống quần Tử Hàm, lộ ra da thịt dính đầy vết máu, hắn cũng không vội vã đi nhổ, lại nói: "Nói, buổi tối hôm nay có chuyện gì xảy ra, nam nhân kia là ai?"

Tử Hàm lắc đầu, đau đớn hít không khí, "Không biết, lúc nô tỳ đang muốn trở về đã bị hắn ngăn lại."

"Phải không?" Triển Vân tựa hồ hơi hoài nghi, con ngươi nhìn ánh mắt Tử Hàm, vươn tay kéo cánh tay Tử Hàm, đặt ở trên bờ vai của hắn.

Ánh mắt hai người trong nháy mắt đối diện nhau, rồi sau đó dời đi, lửa thiêu cháy.

"Vương gia.... Ngài làm cái gì vậy?" Tử Hàm cúi đầu, muốn buông cánh tay, lại nghe Triển Vân nói: "Nếu đau, ngươi có thể ôm ta." Triển Vân cúi đầu không nhìn tới ánh mắt mang theo thống khổ lại rất câu hồn người của Tử Hàm.

Bởi vì đau, Tử Hàm cảm giác đầu có chút choáng ngất, cũng chỉ khẽ gật đầu, cánh tay gác ở trên vai Triển Vân, thấp giọng nói: "Ta... Chịu được, Vương gia ngài mau động thủ đi!"

"Mạnh miệng!" Triển Vân cúi đầu nói một câu, thừa lúc Tử Hàm không chú ý, tay đã dùng sức rút một cái.

"A!" Theo động tác của Triển Vân, Tử Hàm đau kêu một tiếng, cánh tay không tự chủ được dùng sức vòng ở cổ Triển Vân, phát tiết đi đau đớn tận xương kia.

Bởi vì một khắc đau đớn toàn tâm kia, Tử Hàm ôm thực dùng sức, thực sự dùng sức, Triển Vân vẫn trụ vững thân mình, không nhúc nhích, tùy ý Tử Hàm ôm chặt như sắp ghìm chết hắn.

Hai người duy trì một cái tư thế, ôm nhau thật lâu, thẳng đến cái loại đau đớn toàn tâm của Tử Hàm hơi hơi biến mất, nàng nhớ lại vây quanh mình chính là Triển Vân, lúc này mới xấu hổ buông lỏng cánh tay ra, nghiêm mặt tái nhợt, mỉm cười nói: "Đa tạ Vương gia."

Triển Vân nhìn Tử Hàm, tổng cảm thấy được ánh mắt Tử Hàm có thể câu hồn người, thân thể của nàng rất mềm mại, mang theo một cỗ hương thơm, mưa cũng không khiến nàng có chút hương vị khó chịu nào, một khắc cánh tay nàng buông ra, trong lòng lại có chút không tha, là rất khát vọng thân thể nữ nhân sao? Lâu lắm không có nữ nhân sao?

Triển Vân trầm mặc, huy kiếm theo quần áo cắt lấy một khối vải bố sạch sẽ, đặt ở bên cạnh đống lửa quay một chút, sau đó băng bó vết thương cho Tử Hàm.

"Nghỉ ngơi một chút, hết mưa rồi lại đi." Thanh âm trầm thấp ở trong mưa có vẻ có chút lắng xuống mà khàn khàn.

"Vương gia, ngài vì cái gì phải giúp nô tỳ, tốt với nô tỳ như vậy?" Tử Hàm ngồi ở chỗ kia, đau đớn, cũng không quên hỏi một vài vấn đề này.

Triển Vân hí mắt không kiên nhẫn nhìn Tử Hàm một cái, lạnh lùng nói: "Có lẽ ta nên thả ngươi tự sinh tự diệt."

"Nhưng nô tỳ đánh rơi bình hoa ngài thích, còn uy chết vẹt, ngài còn giúp nô tỳ, cứu nô tỳ! Vương gia ngài không trách ta sao?"

Triển Vân lạnh nghiêm mặt lạnh lùng nói: "Bổn vương là tính toán cứu ngươi, về sau mới hảo hảo tra tấn ngươi."

"Là như thế này sao?" Trong thanh âm Tử Hàm mang theo nghi hoặc, nhưng cũng có chút cao hứng, "Tóm lại nô tỳ phải cám ơn Vương gia vì ngài đã cứu ta."

Triển Vân nhìn vẻ mặt vui vẻ của Tử Hàm, nhưng không có nói chuyện, xoay người nhìn về phía đống lửa.

Tử Hàm thấy Triển Vân không nói lời nào, cũng chỉ tốt ngậm miệng lại, ngồi ở bên cạnh Triển Vân, ngoan ngoãn không thèm nhắc lại, trong mắt hai người đều toát ra ánh lửa.

Trời mưa càng lúc càng lớn, không có dấu hiệu dừng lại, Tử Hàm cảm giác chân vẫn có chút đau, có thể bởi vì vết thương động đến xương cốt, đầu cũng có chút choáng, quần áo ướt đẫm trên người cũng khiến cho Tử Hàm rất không thoải mái, rất muốn nằm trên chiếc giường mềm mại, có cái gì đó dựa vào.

Nàng không tự chủ được nhắm mắt lại, muốn nghỉ ngơi một chút, lại mơ mơ màng màng ngủ đi, trong chốc lát người cũng lệch qua ngã lên trên đùi Triển Vân

Triển Vân cảm nhận được đùi trầm xuống, cúi đầu, nhìn thấy gương mặt thuần mỹ của Tử Hàm, môi hồng bóng, tâm một trận nhộn nhạo, đôi mắt có lông mi thật dài kia, cho dù nhắm, cũng câu hồn như vậy.

Nàng đang ngủ, hay là bởi vì khó chịu mà muốn tìm cái gì đó dựa vào? Tóc đen như mây che khuất nửa bên mặt của nàng, lại không che được sự xinh đẹp của nàng. 

Triển Vân không có đẩy cái đầu xinh đẹp kia ra, bàn tay to của hắn không tự chủ được xoa mái tóc đen như mây kia, trơn bóng mà mềm mại, nhưng cũng rất dầy.

Hắn chưa từng gặp qua tóc một nữ nhân cũng có thể xinh đẹp như vậy, như tơ lụa, như thác nước, đen sáng, mang theo chút thần bí.

Mưa.... Ngừng, trời lộ ra tia nắng ban mai!

Tử Hàm cũng tỉnh, nàng mở đôi mắt buồn ngủ mờ mịt ra, mới ý thức đang ngủ không hề cảnh giác, hơn nữa còn gối lên đùi Triển Vân, đầu dựa vào trong lòng hắn, trách không được trong lúc ngủ mơ từng đợt hơi thở xạ hương của nam nhân truyền vào trong mũi, Tử Hàm không khỏi xấu hổ một trận, vội đứng dậy, cúi đầu không biết nên nói cái gì.

Trong lòng lại kinh ngạc, nàng lại phạm vào cấp thấp sai lầm như vậy, sát thủ không nên không có cảnh giác như vậy.

"Còn làm cái gì vậy, cần phải đi nhanh." Ngũ quan sâu sắc của Triển Vân nhìn không ra cảm xúc gì, chính là trong giọng nói có chút phiền chán làm rõ tâm tình của hắn.

"Vâng!" Tử Hàm nói xong đứng lên, chân vẫn đau như cũ, nhưng không còn kịch liệt nữa.

"Đi lên!" Triển Vân cho Tử Hàm một cái lưng dày rộng.

"Ta có thể tự đi một mình, thật sự, vết thương không còn đau lắm." Vương gia muốn cõng nàng, không.... Tử Hàm không muốn vô cùng thân thiết như vậy, tổng cảm thấy được có việc lạ, vì chứng minh mình thật sự không đau, nàng dẫn đầu đi ra phía ngoài.

Mới vừa đi được hai bước, Tử Hàm liền cảm giác chân kỳ thật rất đau!

"Thật sự là phiền toái!" Triển Vân nhíu mày oán giận nói, lại một phen túm trụ cánh tay Tử Hàm, đem nàng kéo đến trên lưng, cõng lên rồi đi ra ngoài.

Tử Hàm cẩn thận ghé vào trên lưng Triển Vân, không dám thở mạnh, vì tránh cho ngã xuống, cánh tay mềm mại của Tử Hàm nhẹ nhàng ôm cổ Triển Vân, cảm thụ được sự ấm áp của thân thể hắn, còn có tấm lưng rộng lớn khiến cho người ta có một loại cảm giác kiên định.

Ánh mắt Tử Hàm nhìn bên mặt của Triển Vân, trong lòng không khỏi nghĩ nguyên lai mặc kệ nữ nhân cường đại như thế nào, vai của nàng cũng luôn nhỏ hơn chiều rộng của nam nhân.

Hắn mỗi ngày đối nàng hung thần ác sát, cũng không đoán được cũng có một mặt cảm tính mà ôn nhu thế này, tuy rằng ôn nhu có chút thô bạo, nhưng cũng rất ấm lòng.

Triển Vân cõng Tử Hàm thi triển khinh công đi rất nhanh, tấm lưng dày rộng, rõ ràng cảm nhận được bộ ngực mềm mại của Tử Hàm kề sát hắn, làm cho tâm thần hắn bất định.

Hai người lặng im không nói, đi được không lâu liền về tới trong thành, trên đường đã bắt đầu có người triều đi lại, người buôn bán nhỏ rao hàng trên phố đã bắt đầu bận rộn bắt đầu một ngày kiếm sống.

Triển Vân nhíu mày, không khỏi đem Tử Hàm xuống đặt ở trên mặt đất, "Con đường còn lại tự mình đi về."

"Vâng!" Tử Hàm nhìn đám người, trong lòng cũng hiểu được, một Vương gia cõng một nữ nhân đi ở trên đường cái, rất là quái dị.

Triển Vân đi về phía trước, không hề liếc nhìn nàng một cái, tựa hồ cả người có băng kết, thiếu đi một tia ôn hoà như lúc còn trong căn nhà cũ nát kia.

Tử Hàm theo ở phía sau, Triển Vân càng đi càng xa, mắt thấy Triển Vân ở trong đám người sắp nhìn không thấy nữa, Tử Hàm cũng không gấp, chân tuy rằng đau, nhưng đã tốt hơn rất nhiều, không có đau như ban đêm, chậm rãi hành tẩu cũng không sao cả, dù sao cũng biết đường về.

"A! ăn cướp, có người giựt tiền." Đúng lúc này, Tử Hàm nghe được thanh âm hô to kêu khóc om sòm của một bà lão.

Nàng không khỏi tìm kiếm chung quanh, chỉ thấy một một bà lão cùng một nam nhân thân thể gầy yếu đang lôi kéo một cái túi tiền, nam nhân khí lực lớn, đẩy ngã bà lão trên mặt đất, rồi sau đó nhanh chân chạy trốn.

Người trên đường tựa hồ không có ai chú ý tới tình cảnh của bà lão, vóc dáng bận rộn như cũ, đáy lòng Tử Hàm không khỏi phát lạnh, ngay cả bà lão mà cũng khi dễ.

"Ai nha, thiên sát a, kia chính là tiền cứu mạng con trai ta, trả lại cho ta."Bà lão kêu khóc om sòm, run rẩy đuổi theo.

Tử Hàm nguyên bản không muốn để ý tới, nhưng khi nhìn thấy bà lão rơi lệ đầy mặt kia, nghe tiếng khóc bi thương của bà lão, Tử Hàm kiên quyết, chịu đựng đau đớn trên đùi cắn răng đuổi theo.

Chân của nàng có thương tích, tự nhiên không dám dùng sức chạy,cố gắng đuổi theo người giựt tiền kia quả là nói dễ hơn làm

Tử Hàm nóng vội, nhìn đến bên đường có dựng một cây gậy trúc, không khỏi cầm lấy cây gậy trúc, tiếp tục đuổi theo.

"Đứng lại, tiểu tử ngươi vẫn còn chạy." Tử Hàm hô to, trong tay cũng quơ cây gậy trúc kia.

Nam nhân giựt tiền kia liều mạng chạy, ở trong đám người đánh thẳng về phía trước.

Tử Hàm nhịn đau, cước bộ nhanh hơn, mắt thấy cây gậy trúc đang cầm trong tay có thể đánh vào người nam nhân kia.

"Ta cho ngươi chạy, ngay cả bà lão ngươi cũng khi dễ." Tử Hàm dùng sức chạy lên vài bước, cây gậy trúc giương lên, vung về phía nam nhân kia.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.