Người Thần Bí Bên Gối: Boss, Mượn Cái Thai!

Chương 25




Vì đang trong giờ học, cho nên hành lang không có ai.

Người đàn ông đi tới, anh mặc một bộ âu phục màu đen, cả người đều là hơi thở vương giả, ngũ quan tuấn mĩ, tinh xảo, cho dù ở đâu cũng đều là tiêu điểm, cho nên bị các sinh viên chú ý tới cũng chẳng có gì.

Nhưng sau khi Thẩm Vu Quy nhìn thật anh liền bị dọa cúi thấp đầu, cầm một quyển sách thật to che mặt, hận không thể biến thành không khí.

Cô khẩn trương cắn ngón tay.

Ở trong thang máy, cô chỉ hơi phản kích mấy câu, tên gia hỏa này lại đến trong trường học?

Đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Phí thị, sẽ không rảnh đến mức này chứ?

Thẩm Vu Quy rất khẩn trương, đừng nhìn cô có thể đối mặt với bảy nữ lưu manh dễ dàng như thế, nhưng chỉ có cô tự mình biết, đó cũng chỉ là khoa chân múa tay.

Cô lặng lẽ dịch sách, mắt phượng nhìn ra ngoài, thiếu chút nữa đã kêu thành tiếng.

Cô và Trương Thiên Thiên ngồi ở cửa sổ gần cuối lớp, lúc này nhìn qua đã thấy Phí Nam Thành không biết từ lúc nào đã đứng ở bên ngoài lớp, chỉ cách cô một tấm cửa thủy tinh trong suốt.

Ánh mắt hai người ở trong không trung va vào nhau.

Ánh mắt anh giống như vũ trụ mênh mông, trong con ngươi có ánh sáng lóe lên, giống như vui vẻ, giống như phiền muộn…Vẻ mặt anh vẫn không có biểu tình gì, khiến cho người ta không biết anh vui hay buồn.

Dáng vẻ này của anh dọa đến Thẩm Vu Quy lập tức cúi đầu, giả bộ như không thấy anh.

Phí Nam Thành…

Thẩm Vu Quy sống chết không chịu ngẩng đầu lên.

Cô chắc chắn Phí Nam Thành sĩ diện sẽ không xông vào kéo cô

Lúc mọi người đang đoán xem soái ca tìm ai, Trần Tử Phàm hưng phấn đứng lên: “Thưa thầy, anh họ đến tìm em!”

Nói một tiếng với giảng viên, anh ta liền xông ra ngoài phòng học.

Thẩm Vu Quy…

Thẩm Vu Quy không dám nhìn ra ngoài, cô dứt khoát cầm điện thoại di động, mở camera, sau đó từ trong di động nhìn thấy Trần Tử Phàm và Phí Nam Thành không biết nói gì, sau đó hai người xuống lầu.

Cô vỗ ngực mình.

Xem ra Phí Nam Thành không phải đến tìm cô..

5 giờ, tan học.

Thẩm Vu Quy cúi đầu đi ra ngoài, cô sợ đụng vào Phí Nam Thành, thật vất vả mới ra khỏi cổng đại học, sau lưng lại vang lên một giọng nói: “Thẩm Từ Tâm.”

Thẩm Vu Quy quay đầu nhìn thấy Thẩm Chỉ Lan với sắc mặt âm trầm đi tới, cô ta nhỏ giọng nói: “Chị đi theo tôi.”

Sau đó liền đi thẳng vào trong ngõ.

Thẩm Vu Quy nhìn xung quanh, bây giờ là lúc tan học, các sinh viên đều đi ăn, trước mặt mọi người cô cũng không sợ Thẩm Chỉ Lan giở trò quỷ, cô liền đi theo, muốn xem Thẩm Chỉ Lan nói gì.

Hai người đi vào trong góc, Thẩm Chỉ Lan cũng không ngụy trang như lúc ở trước mặt mọi người, lạnh lùng ép hỏi: “Chị nói thật cho tôi, Phí tiên sinh có phải căn bản không thích chị hay không!”

Thẩm Vu Quy cúi đầu, tóc che lại, ánh mắt cô thoáng qua sự trào phúng, nhưng vẫn yếu ớt trả lời: “Phí tiên sinh rất thích tôi, nếu không cũng không vào mùng 1 và 15 đón tôi qua, còn liên tiếp hai đêm…”

Cô làm ra dáng vẻ ngượng ngùng làm cho người ta có suy nghĩ kỳ quái.

Thẩm Chỉ Lan do dự: “Vậy tại sao hôm nay anh ấy đến trường học, lại không tìm cô.”

Thẩm Vu Quy há mồm nói láo: “Bởi vì anh ấy xấu hổ.”

Dứt lời, một luồng hơi lanh xông tới.

Cô nhìn sang liền phát hiện Phí Nam Thành đứng ở lối rẽ, lạnh lùng nhìn cô!

Thẩm Vu Quy cứng đờ.

Khoảng cách gần như thế, nhất định anh đã nghe được.

Hơn nữa nếu để Thẩm Chỉ Lan nhìn thấy thái độ của anh đối với cô, tất cả đều xong rồi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.