Người Tên Trường An, Ta Tên Cố Lý

Chương 9




Trong phòng trúc không đủ hệ thống sưởi ấm, Trường An đành phải ôm người trở về phủ, Cố Lý sợ lạnh lên trong phủ có mấy chậu than để chống lạnh, sau khi buông người xuống, Trường An hôn lên trán y một cái, mới xoay người đi ra ngoài.

Mắt thấy sắp phải xuất chinh, tướng quân như hắn phải tập trung nhiều hơn vào việc huấn luyện quân lính của mình.

Khi Cố Lý tỉnh lại thì không thấy Trường An đâu, có chút trống rỗng, cho nên gọi Thanh nhi tới hỏi: "Tướng quân đi đâu rồi? ”

Thanh Nhi trả lời: "Mới sáng sớm tướng quân đã đến trường luyện binh.

"Được, ta biết rồi." Cố Lý sửa sang mình lại một chút, đứng dậy đi tìm Trường An.

Mặt trời trên sân trường hơi lớn, rất nhiều binh sĩ vẫn đang cố gắng luyện tập, Cố Lý ưỡn ngực nhìn vào trong, không thấy Trường An đâu, trong lòng có chút mất mát.

"Công tử đang tìm ai?" Một người trông hơi thư sinh tới cạnh Cố Lý hỏi.

Cố Lý lui ra sau một chút, cúi đầu hành lễ với người tới, mới mở miệng nói: "Tại hạ tìm tướng quân Trường An, không biết tiên sinh có thể hỗ trợ thông báo một chút hay không?"

"Được, vậy ngươi đợi một lát đi." Thư sinh tiến vào đại doanh, chỉ chốc lát sau liền biến mất.

Cố Lý vẫn đợi ở bên ngoài, không chịu di chuyển một bước, một người lính đi hái rượu về nhìn thấy Cố Lý, lập tức trừng mắt nhìn, Cố Lý lớn lên xinh đẹp, da trắng và tươi tắn hơn cả nữ nhân trong những tòa nhà xa hoa.

Cố Lý cũng chú ý tới ánh mắt nóng rực của binh lính, nhưng thấy mặt người này đỏ bừng, nhất định là uống không ít rượu, Cố Lý có chút cảnh giác lui ra khỏi tầm mắt của hắn.

Nhưng tên binh lính kia không bỏ cuộc, cười hắc hắc đi thẳng về phía Cố Lý, "Mỹ nhân...! Thôi nào! ”

Binh lính cách Cố Lý ngày càng gần, Cố Lý không ngừng lui về phía sau, y có chút sợ hãi, binh lính kia bỗng nhiên vươn tay bắt lấy Cố Lý, Cố Lý không kịp phản ứng, bị kéo vào trong ngực gã.

Cố Lý không ngừng giãy dụa, "Buông ra! ”

Nhưng khí lực của Cố Lý nhỏ bé, trong mắt binh lính giống như lạt mềm buộc chặt, nhìn thế nào cũng thích, "Mỹ nhân, hôn một cái! ”

Nghe vậy, Cố Lý vùng vẫy dữ dội hơn, vừa lúc Trường An chạy tới liền nhìn thấy cảnh này, nhất thời nổi giận xông tới, đá tên lính kia ra rồi kéo Cố Lý vào lòng.

Trường An kiểm tra khắp nguời Cố Lý, thấy không có việc gì thì mới yên tâm một chút, "A Lý, có phải bị dọa rồi không? "Trường An sờ khóe mắt có chút đỏ của y, đau lòng hỏi.

Thấy Trường An, tâm lý Cố Lý mới yên ổn lại, nghe vậy chỉ nhàn nhạt lắc đầu, nói: "Trường An, ta không sao. ”

Binh lính bị đá lúc nãy rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, chạy tới quỳ rạp xuống, cầu xin Trường An tha thứ: "Tướng quân, ta sai rồi!"

Trường An lại đá người này ra, trên mặt đầy sát khí nói: "Ngươi bị mù à, người của ta mà cũng dám động vào!"

“Tiểu…nhân không biết, xin tướng quân!” Binh lính lại bò tới túm lấy áo Trường An, liều mạng cầu xin tha thứ.

Thư sinh vừa rồi cũng đi theo, đại khái cũng hiểu chuyện gì, "Tướng quân, người này thường chạy ra ngoài uống rượu trêu hoa, hôm nay lại đắc tội với vị công tử này, tướng quân tính toán xử lý như thế nào? ”

Trường An nhìn lướt qua binh lính, nói với thư sinh kia: "Quân sư hẳn phải biết nên làm gì."

Quân sư cười cười, "Tất nhiên là biết." Sau đó gọi vài người tới đưa gã xuống.

Cố Lý nhịn không được khuyên nhủ: "Hắn cũng là vô ý, sao không tha cho hắn một mạng? ”

Trường An thu hồi khuôn mặt u ám, quay đầu nhìn về phía y, kiên nhẫn nói: "Trong quân doanh chưa bao giờ nuôi người vô dụng như vậy, huống hồ hắn còn dám dở trò đồi bại với em, nếu ta khoan dung với hắn, còn phục chúng như thế nào? ”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.