"Hôm nay có giao hàng cho tôi không?" Cả tuần vừa qua, đây là câu hỏi mà Lý Dật Thành hỏi mỗi khi đi ngang qua phòng nhân sự.
"Dạ, Lý tổng, nếu có người giao hàng cho ngài, tôi nhất định sẽ thông báo sớm nhất, ngài yên tâm." Phương quản lý vỗ ngực, đồng thời cũng tự hỏi trong lòng, chẳng lẽ Lý tổng luôn bị ám ảnh với việc mua hàng online gần đây sao?
"Nhớ kĩ, là bưu kiện từ nước ngoài gửi đến đấy." Lý Dật Thành lại lo lắng nhắc nhở.
"Vâng ạ." Phương quản lý vội vàng lấy sổ công tác ra viết.
Lý Dật Thành yên tâm rời đi, lẩm bẩm nói "Haiz, sao còn chưa tới, nhất định phải giao trước khi sinh nhật Thiên Thiên đến."
Lâm Thiên Nhiên vốn là người không quá chú ý đến sinh nhật của mình, sinh nhật thôi mà, năm nào chẳng có, cũng không hiếm lạ gì, huống chi không có ai chúc mừng anh cả. Nhưng mà sau khi Lý Dật Thành nói sẽ đón sinh nhật cùng anh năm nay, dường như mọi chuyện đã khác, anh bắt đầu mong chờ ngày đó.
Vừa vặn đúng lúc rảnh rỗi, Lâm Thiên Nhiên đổ một ít nước lên cây mọng nước trên bàn, sau đó anh chuyển nó đến một nơi có ánh nắng mặt trời.
Ngẩng đầu lên nhìn, đã thấy Diêu Vọng đứng ở cửa.
"Diêu tiên sinh, cần sao chép cái gì sao?" Lâm Thiên Nhiên vội vàng đi tới, không dám khinh thường vị đại thần này.
"Sao chân khập khiễng vậy?" Diêu Vọng mấy lần trước không để ý đến chân của anh, lần này thấy anh đi tới mới phát hiện chân trái của anh kỳ thật không lành.
"Hả?" trên mặt Lâm Thiên Nhiên hiện lên một tia ngượng ngùng, "Ồ, có chút khuyết tật."
Diêu Vọng cũng không để ý tới chuyện này nữa, chắp tay sau lưng đi vào, giống như đi tuần tra, nhìn trái nhìn phải.
"Bình thường anh đều photo copy những thứ này sao?" Cuối cùng, hắn thu ánh mắt lại, đặt lên trên người Lâm Thiên Nhiên.
Lâm Thiên Nhiên nhất thời không biết nên nói gì, hắn không phải tới tìm lỗi sao?
Anh đang nghĩ biện pháp đối phó, không ngờ hắn lại đổi một câu hỏi khác.
"Anh có hứng thú đến bộ phận marketing học hỏi từ tôi không?"
"Cái gì?" Lâm Thiên Nhiên còn tưởng mình nghe nhầm.
"Anh nghe tôi nói đúng rồi đó." Diêu Vọng tựa hồ có thể đọc được suy nghĩ.
"Tại sao?" Lâm Thiên Nhiên đầu tiên không vui, cảm thấy rằng trên đời này nếu có miếng bánh miễn phí, vậy nhất định ẩn giấu âm mưu.
"Ừm." Diêu Vọng không ngờ anh cảnh giác như vậy, liền bắt đầu bịa chuyện, "Bộ phận của tôi thiếu trợ lý, không tìm được người phù hợp ở đâu cho nên muốn thuyên chuyển từ bên đây. Đây là cơ hội quý giá."
Thấy Lâm Thiên Nhiên bắt đầu nghi hoặc, Diêu Vọng lui ra ngoài. "Anh không muốn vậy thì quên đi, tôi đi hỏi người khác, công việc này không chỉ có lương cơ bản, còn có tiền thưởng theo tháng và hoa hồng, nhưng..."
"Tôi đi, tôi đi!" Lâm Thiên Nhiên lúc nghe thấy có tiền thưởng và hoa hồng, anh sẽ không nhường cơ hội này cho người khác, anh còn muốn tích cóp nhiều tiền về hưu.
"Được." Thấy cá con mắc câu rồi, đôi mắt hoa đào của Diêu Vọng biến thành hình trăng lưỡi liềm, "Vậy tôi đến phòng nhân sự viết đơn chuyển công tác, ngày mai anh có thể đến phòng marketing báo cáo."
Phương quản lý vừa tiễn Lý Dật Thành đi, chân sau Diêu Vọng đã bước vào.
"Xin chào, lão Phương." Diêu Vọng vẫn là bộ dáng vô tâm đó, "Cho tôi xin một đơn chuyển công tác nội bộ, tôi muốn chuyển một người đến làm ở bộ phận marketing."
"Hả? Nhưng không phải ngài có trợ lý trong bộ phận tiếp thị rồi sao?"
Lời editor: Gòi soq, Dật Thành ca ca sắp bị "đục góc tường" cmnr=))))))))