Người Quan Tài

Chương 96: Cháu đồng ý cho thằng nhóc đó đi ra ngoài à?




Con chó phốc đó có hai con mắt to tròn, nhìn giống như vòng mắt đen của gấu mèo, thè lưỡi ngồi trên mặt đất, miệng lộ ra nụ cười nịnh nọt giống con người, cái đuôi chọc lốc không có lông vẫy vẫy một cách vui vẻ!

Trên người nó lông tóc không được hoàn chỉnh, có chỗ không có lông, có chỗ lại không có da, còn không ngừng chảy máu, cả người nhìn như...

Con mẹ nó, thật sự rất là xấu!

Nói thật, ta chưa từng thấy con chó nào xấu đến vậy, dường như chỉ có con sói trọc đầu là có thể so bè nhan sắc với con chó này!

ừm? Con sói trọc đầu gì cơ?

Trong đầu ta không hiểu sao lại xuất hiện hình ảnh một con sói trọc đầu bị đánh cho vô cùng thảm?

Đương nhiên, những thứ này đều không quan trọng, quan trọng nhất là cái thứ trèo ra khỏi cái ti vi này sao lại là một con chó Pock xấu như vậy được chứ?

Bóng dáng mơ hồ xuất hiện trong ti vi vừa nãy, nhìn có vẻ giống con người, sao bò ra khỏi ti vi lại biến thành cái bộ dạng này?

Còn có là, cái bộ dạng vẫy đuôi vui vẻ cộng với nụ cười rất giống con người của con chó Pock này nhìn rất giống... rất đáng đánh đòn!

" weng weng..."

Con chó Phốc đó thè lưỡi kêu lên hai tiếng, đem cái đầu đang đi chơi xa của ta kéo quay lại, ta dùng ánh mắt có chút phức tạp nhìn về phía con chó nhỏ đang ngồi quỳ dưới mặt đất

" cái gì nhỉ? Mày biết nói tiếng người không?"

Sau khi hỏi xong những lời này, ta tự mình cảm thấy thần kinh của mình có chút không bình thường.

Chỉ là, cũng chẳng còn cách nào cả!

Ta nghe không hiểu nó đang kêu cái gì, không có cách nào nói chuyện với nó được!

Con chó Phốc đó rất dứt khoát lắc đầu, vô thức trả lời:" Không biết...weng weng!"

Nhìn đôi mắt sáng ngời của nó, ta trầm mặc, nó cũng rụt cổ lại, không dám nhìn thẳng vào ta

Cái đồ c** chết này có phải cảm thấy trêu đùa ta rất vui không?

Trong lúc ta đang chuẩn bị hỏi tiếp, thì chiếc khóa trường mệnh trên cổ ta lại lần nữa phát ra ánh sáng nhè nhẹ, nhưng ánh sáng này rõ ràng mạnh hơn luồng ánh sáng vừa nãy một chút

Khi mà ta còn chưa hiểu rõ chuyện gì, còn chó Phốc đó hai mắt sáng rực vui vẻ chạy về hướng ta, tốc độ nhanh như thiểm điện, căn bản không cho ta cơ hội tránh khỏi.

Ta vô thức đưa tay lên ngăn, nhưng mà không có việc gì phát sinh

Con chó Phốc đó không thấy đâu nữa, mà ánh sáng phát ra từ trên cái khóa trường mệnh cũng biến mất, khôi phục lại bộ dạng bình thường như trước

Chỉ là...

Trên chiếc khóa trường mệnh của ta xuất hiện hình ảnh giống như hình con chó Phốc đó là chuyện gi sảy ra?

Nhìn cái đồ án hình con chó Phốc với nụ cười nịnh nọt như con người sống động như thật trên khóa trường mênh, ta lại một lần nữa lâm vào trầm mặc

Khóa trường sinh bằng ngọc này là do mẹ để lại cho ta, con chó không biết lai lịch từ đâu ra này bỗng nhiên nhảy vào trong đó, thì về cơ bản có thể khẳng định nó có quan hệ rất lớn với cha mẹ của ta

Ta trầm mặc một lúc,vẫn không nghĩ ra manh mối gì,nên trực tiếp đi ra khỏi phòng, đi đến chòi bảo vệ dưới cổng chung cư

Bác hoàng trong chòi bảo vệ đang thở ngắn than dài, dường như gặp phải việc gì đó khó giải quyết, nhìn thấy ta đi vào trong chòi bảo vệ, còn chưa đợi ta mở miệng hỏi, bác Hoàng đã chản nản nói:" Tên nhóc nghịch nghợm trong phòng 602 chạy ra ngoài rồi, nói là cháu đồng ý cho nó ra ngoài đi chơi, có chuyện này hay không?"

Ta hơi ngẩn ra một chút, vô thức trả lời:" Đúng vậy ạ, cháu cảm thấy nó trẻ như vậy cứ ở mãi trong phòng cũng không tốt, da trắng bệch giống như lâu lắm không phơi ánh sáng mặt trời vậy, cho nên tiện miệng cho phép nó ra ngoài đi lại rèn luyện cơ thể... sao vậy ạ?"

Bác Hoàng lại thở dài lần nữa, bộ dạng dường như không muốn để ý đến ta, nhăn mày nhíu mi cằn nhằn:" cái thằng nhóc đó nếu như ở bên ngoài gây ra chuyện gì... chút tiền công ít ỏi của ông già này đây cũng không đủ để đền!"

Ta cảm thấy bác Hoàng hơi lo lắng quá mức, ta cảm thấy thằng nhóc trong phòng 602 rất thành thật, có thể làm ra chuyện phiền phức gì được chứ?

bác Hoàng không muốn nói nhiều về chuyện của thằng nhóc đó, ta cũng không hỏi nhiều, dù sao những người hàng xóm trong chung cư này cũng có ít nhiều không bình thường, hiểu càng sâu về chuyện của bọn họ, rất dễ mang đến cho ta cảm giác nơi ta đang ở không phải là một chung cư bình thường mà là một cái bênh viện tâm thần

Ta nhẹ thở dài một cái, cầm lấy cái khóa trường sinh trên cổ ra, nói lại một lần những chuyện phát sinh ở phòng 605 cho bác Hoàng nghe, rồi nhìn chằm chằm bác ý, đợi bác Hoàng trả lời.

Bác ấy vẫn là một bộ mặt khổ sở, liếc nhìn cái khóa trường sinh trên cổ ta một cái, bĩu môi tức giận nói:" xấu quá, còn có, trong chung cư không cho phép nuôi chó nuôi mèo đâu đó, có vài người hàng xóm bị dị ứng với lông chó lông mèo, chắc chắn là cháu nhìn lầm rồi..."

Còn chưa đợi ta trả lời, bác Hoàng nhanh chóng đi ra chòi bảo vệ, nhanh chân nhanh tay chạy bước nhỏ ra ngoài, vừa chạy còn vừa nói:" Không được, bác phải nhanh chóng bắt thằng nhóc đó quay về đây, nếu nó dám gây chuyện ở bên ngoài thì ông này sẽ đánh cho nó mấy ngày không xuống được giường!"

Nhìn thấy bóng lưng bác Hoàng đi xa, cũng không biết là bác ý cố ý tránh vấn đề của ta, hay là thật sự lo lắng thằng nhóc đó gây ra chuyện, ta chỉ đành vô lực thở dài rồi đi về hướng cửa hàng nhỏ của Đường Lưu

Lúc ngồi ăn trưa với Đường Lưu trong một quán ven đường, sau khi ta nói lại một lần nữa những chuyện phát sinh ở phòng 605 cho anh ấy nghe, Đường Lưu lại lộ ra cái vẻ mặt hoang mang ngạc nhiên hoài nghi quen thuộc, còn hỏi ta cso phải là do đêm qua không ngủ ngon dẫn đến hôm nay hoa mắt nhìn nhầm không.

" Con m** nó, nếu lần sau anh còn dùng cái bộ mặt như thế này trước mặt em, em đập chết anh anh có tin không?" ta bực mình trừng Đường Lưu

Đường Lưu xoa xoa cái mặt mập mạp của bản thân mình, cười khổ nói:" Em họ, trước đây anh đã nói với em rồi, có rất nhiều chuyện trong chung cư anh không rõ, không có cách nào trả lời vấn đề của em. Những chuyện mà anh biết, cũng không thể nói với em được, nếu không bác Hoàng sẽ trực tiếp ném anh ra cửa, chẳng nhẽ em muốn nhìn thấy cảnh anh của em lưu lạc đầu đường xó chợ à?"

Ta hừ hừ mấy tiếng, không thèm để ý đến anh ấy, đen mặt biểu thị sự không thoải mái trong lòng

Đường Lưu lại thở dài, nhìn chiếc khóa trường sinh đeo trên cổ ta, có chút do dự xoắn xuýt, cuối cùng cắn răng nói:" Em họ, anh chỉ có thể nói với em, cái khóa trường sinh trên cổ em rất quan trọng, vô cùng quan trọng, đợi sau này khi em chào hỏi hết các hàng xóm ở tầng bảy trở lên em sẽ biết! còn có, cái con chó Phốc mà em nói, nó..."

" Grao~~"

Đường Lưu nuốt một ngụm nước bọt, vội vàng cúi đầu và cơm trong bát, hàm hồ nói với ta:" Em mau ăn đi, buổi chiều nghỉ ngơi cho tốt, buổi tối chúng ta còn phải đến bên trường Hưng Long xem xét đó! Ngô tổng người ta đã bỏ ra số tiền lớn, tiền đặt cọc cũng đưa hai trăm vạn, làm xong lần này, anh em ta có thể thoải mái hưởng thụ trong một khoảng thời gian dài, có thời gian anh dẫn em đến phố massa nổi tiếng của thành phố Tô thả lỏng một chút, nhân viên ở đó tay nghề rất tốt, chỉ cần đi một lần tuyệt đối khiến em thoải mái tới mức quên đường về..."

Nhìn bộ dạng này, muốn đào chút bí mật gì đó từ trong miệng Đường Lưu là không được rồi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.