Người Quan Tài

Chương 34: Việc đó là do ta làm




Người vợ trẻ của Vương Đức Phát có vấn đề, đây là khẳng định!

Chỉ là, không biết người đứng đằng sau là ai!

Người phụ nữ trẻ mang bầu đó dường như sụp đổ, gào khóc kể rõ ngọn ngành câu chuyện, sau khi nghe xong, mặt của Vương Đức Phát đã biến thành màu xanh, Nếu không phải ta và Đường Lưu ngăn lại, nói không chừng trong lúc tức giận Vương Đức Phát sẽ đánh chết người vợ mới cưới vào cửa không lâu đó

Sau khi nghe xong những lời người phụ nữ đó nói, trong lòng ta cũng không nhịn được run rẩy

Người phụ nữ này vốn là trợ lý của Vương Đức Phát, dựa vào sự xinh đẹp và giả vờ hiền lương thục đức mà đánh bại rất nhiều đối thủ cạnh tranh, thành công ôm được cái đùi to là Vương Đức Phát

Nhưng mà, cô ta không hề bằng lòng với điều này, luôn muốn dựa vào mẫu bằng tử quý lại tiến thêm một bước

Sau đó, có người chủ động đến tìm, dạy cô ta một cách bí mật, có thể giúp cô ta nhanh chóng có thai, cô ta vì vậy cũng không tiếc phải bồi người đó ngủ vài đêm

Sau khi thành công có thai, cô ta cũng thuận lợi gả cho Vương Đức phát, nhưng khi cô ta phát hiện Vương Đức Phát đã lập sẵn di chúc, đợi sau khi ông ta chết để lại phần lớn di sản cho đứa con trai mập mạp của ông ta, thì sự không cam lòng và phẫn nộ của cô ta càng tăng lên

Cô ta vốn muốn âm thầm động tay động chân làm ra vài tai nạn khiến cho nhóc mập chết đi, nhưng chưa đợi cô ta thực hiện, thì người đàn ông ngày trước bày mưu đặt kế cho cô ta xuất hiện, đưa cho cô ta con rối bằng gỗ này, bảo cô ta lấy tóc, móng tay của Vương Đức Phát mài thành bột quét lên trên người của con rối gỗ

Người đàn ông đó còn nói, không đến nửa năm đứa con mập đó của Vương Đức Phát chắc chắn phải chết, đến lúc đó không ai có thể nghĩ là do cô ta làm, thậm chí, đến lúc đó Vương Đức Phát cũng sẽ tinh thần không ổn định, tất cả những sản nghiệp đứng dưới tên Vương Đức Phát sẽ là của cô ta

Nghe xong những lời mà thiếu phụ mang thai khóc kể, đặc biệt là sau khi nghe miêu tả về người đàn ông đó, khuôn mặt vốn đang rất tức giận của Vương Đức Phát hiện ra màu đỏ bất thường, thân thể run rẩy vài cái,, thiếu chút nữa tức tới mức ngất đi

" Người đàn ông đuôi mắt có nốt ruồi? tay trái chỉ còn ba ngón tay?"

Vương Đức Phát phẫn nộ gào lên:" Cái loại c** c** đó, chính là cái tên trước đây đến tìm ta, nói ta bị đồ vật bẩn bám vào, còn chỉ đường cho ta..."

Nghe xong những lời Vương Đức Phát nói, ta hơi ngẩn ra

Trước đó ta còn không hiểu vì sao Vương Đức Phát lại tìm đến cửa hàng nhỏ của Đường lưu, thì ra là có người chỉ điểm

Chỉ là, người chỉ điểm cho ông ta, thế mà lại là người muốn hại ông ta, đây con m** nó là chuyện gì?

Vào lúc này, sắc mặt của Đường Lưu rất không bình thường, khuôn mặt lúc xanh lúc đỏ, nghiến răng nghiến lợi, bộ dáng như muốn ăn thịt người kia vậy, rất hiển nhiên là anh ấy biết người muốn hại Vương Đức Phát là ai, hơn nữa còn có thù oán thâm sâu với người đó.

Sau đó Vương Đức Phát sẽ xử lý người vợ trẻ của ông ta như thế nào, chúng ta đều không hỏi quá sâu, dù sao đó cũng là việc nhà của người ta, chúng ta cũng không có tư cách xen vào

Đường Lưu trước giờ là người ham tiền, thế mà không chủ động đòi số tiền còn lại, giống như là quên mất việc này vậy, thậm chí còn từ chối hảo ý muốn kêu tài xế đưa chúng ta về của Vương Đức Phát

Sau khi rời khỏi khu biệt thự Minh Nguyệt, sắc mặt của Đường Lưu vẫn luôn không tốt, ta thì im lặng không nói lời nào đi theo anh ấy

Tuy trong lòng ta tò mò, nhưng giờ phút này tâm trạng của Đường Lưu hiển nhiên đang không tốt, ta cũng rất biết điều không hỏi nhiều

Vào lúc chúng ta rời khỏi Khu biệt thự minh nguyệt chưa bao lâu, thì có một chiếc xe thể thao nổi bật chạy đến, dừng ở vị trí cách chúng ta không xa lắm

Cửa sổ xe hạ xuống, một người thiếu niên nhìn tương đối đẹp trai ngồi ở vị trí tài xế hướng về phía chúng ta cười, nụ cười có chút âm trầm

Ta không quen người đàn ông này, nhưng sau khi Đường Lưu nhìn thấy hắn, thì giống như mèo bị dẫm phải đuôi, con ngươi sắp lồi cả ra

Mà vào lúc này, ta mới phát hiện dưới mắt trái của hắn có nốt ruồi, bàn tay đang nắm chặt chiếc la bàn của hắn chỉ có ba ngón tay.

" Em họ, lâu rồi không gặp!"

Người đàn ông đó cười híp mắt đối với Đường Lưu:" Hai năm nay, anh họ rất nhớ em! Từ sau khi em rời khỏi Thượng Kinh, anh quên ăn quên uống, tối nào cũng mơ thấy em, hận không thể mọc cánh bay đến Tô thành ôn lại tình cảm an hem ta, chỉ là ông nội vẫn luôn không đồng ý, điều này khiến cho anh luôn cảm thấy rất buồn rầu!"

" Bây giờ tốt rồi, ông nội bận việc không đi được, các anh chị em họ cũng rất muốn đến Tô thành xem em sống như thế nào. Đúng rồi, Những người bạn cũ của em ở bên Thượng Kinh, cũng chuẩn bị một thời gian nữa đến Tô thành gặp em, vui vẻ không? Ngoài ý muốn không?

Nghe những lời này, cơ mặt của Đường Lưu nháy liên tục, nhìn chằm chằm người đàn ông đó, cắn răng nói:" Đường Hiên, muốn động thủ với lão tử thì trực tiếp đến, đừng con m* nó dở những thủ đoạn này ảnh hưởng đến những người khác!"

Nghe Đường lưu nói nhưn vậy, nụ cười của người đàn ông tên là Đường Hiên càng sáng lạn, nhưng trong mắt lại lướt qua tia oán độc, trầm mặc nói:" Chỉ là muốn xem hai năm nay em có tiến bộ gì không thôi! thủ đoạn của anh, còn kém xa so với việc năm đó em ép anh tự ăn hai ngón tay của mình, tới hôm nay anh vẫn nhớ như in đó!"

Nghe thấy những lời này, ta ngẩn ra, vô thức nhìn về phía Đường Lưu

Góc mắt của Đường Lưu giật giật, hướng về phía Đường Hiên hét lên:" Lão tử đã nói rất nhiều lần rồi, đó không phải do ta làm "


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.