“Bây giờ biết cũng không gọi là muộn.” Anh quay sang nhìn dáng vẻ cô đang ngủ say. Gương mặt ửng hồng, thân hình ấm áp dựa sát vào anh, như không muốn rời xa. “Cũng không tính là muộn. Trải qua nhiều đau khổ, vượt qua mọi chông gai, em vẫn ở bên cạnh anh. Anh mới là người cuối cùng thắng lớn.”
Đúng, mặc cho Tằng Á Hi hoàn mỹ, ưu tú bao nhiêu, yêu cô sâu sắc cỡ nào. Mặc cho Tống Gia Minh từng có vị trí quan trọng trong lòng cô đến dường nào đi nữa.
Cô yêu người nào, trong lòng cô có ai, đây mới là lợi thế duy nhất để họ thắng. Mà anh may mắn chiếm được trái tm của cô, anh may mắn có cô làm bạn bên mình.
Nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực, trong giấc ngủ say cô hơi cau nhẹ cái mũi, mơ màng thì thầm: “Hạo, không được ức hiếp em.”
“Được, anh không bao giờ ức hiếp em nữa.” Anh cầm tay cô, nghiêng đầu áp mặt vào trán cô nhắm mắt từ từ chìm vào giấc ngủ sâu.
Anh có việc tạm thời phải lên công ty. Hoan Nhan ở nhà chơi đùa với Noãn Noãn. Chợt Văn Tĩnh gọi điện thoại tới. Đầu dây bên kia cô ấy khóc không thành tiếng, giọng nói đứt quãng tiếng được tiếng mất. Điện thoại trong tay Hoan Nhan bỗng trở nên lạnh lẽo.
Cô tắt điện thoại, cả người lâng lâng như không còn hồn vía, ra ngoài bảo tài xế lái xe đưa cô đến bệnh viện. Thoạt nhìn cái người không sợ trời không sợ đất như Ka Ka nhỏ nhắn như vậy nhưng lại thiện lương vô cùng. Ka Ka luôn che chở bọn họ, còn nói cả đời này chỉ có Nhan Nhan, Văn Tĩnh là người quan trọng nhất của cô ấy.
Cô ấy, thật sự sẽ chết sao? Cô không dám nghĩ đến điều này.
Vào lúc xe dừng lại trước cổng bệnh viện, đã nhìn thấy Văn Tĩnh khóc đến sưng mắt lao ra, Hoan Nhan cảm thấy hai đầu gối mềm nhũn. Nếu không dựa vào cửa xe, cô chắc đã ngã quỵ trên mặt đất.
“Chuyện gì vậy? Tĩnh, đừng khóc nữa. Tại sao Ka Ka lại bị như vậy?” Hoan Nhan nắm lấy tay Văn Tĩnh, một lát sau cô phát hiện tay Văn Tĩnh lạnh như khối băng.
Văn Tĩnh chỉ khóc, liên tục lắc đầu. Một lần rồi một lần tự mắng mình: “Nhan nhi, là do tớ. Ka Ka vì tớ mới trở thành như vậy. Đều là lỗi của tớ, vốn người nằm đó cũng có cả tớ, nhưng Ka Ka đã cứu tớ, Ka Ka đã dùng thân thể mình cứu nửa cái mạng của tớ.. Nhan nhi, tớ không cần biết, cho dù là bị chết hay ở tù, con mẹ nó, tớ cũng muốn giết Lâm Thiến!”
Văn Tĩnh nói xong, một tay đẩy Hoan Nhan ra, lao lên xe định khởi động nổ máy. Kỳ Chấn lanh tay lẹ mắt kéo cô lại, hai mắt đỏ lên mắng cô: “Con mẹ nó, Lâm Thiến là cái khỉ gió gì, đáng giá để mấy người bọn em bỏ mạng vì ả ta sao? Em đứng lại đó cho anh, em coi mạng sống mình không ra gì, muốn đi giết Lâm Thiến, được. Vậy con trai anh thì tính sao đây? Ka Ka cô ấy hy sinh nhiều như vậy chẳng phải đã uổng phí sao? Em nếu còn lương tâm, thì bình tĩnh lại cho anh!”
Toàn thân Văn Tĩnh phát run lên, làn môi run rẩy hồi lâu, đáy mắt trống rỗng vô hồn: “Em mặc kệ, em không thể trơ mắt nhìn Ka Ka chịu tội. Kỳ Chấn, anh đừng kéo em, van anh. Em khó chịu, trong lòng em thật khó chịu, giống như bị người dùng dao khoét vào da thịt, anh có hiểu không? Anh đừng kéo em, để cho em đi đi. Anh để cho em đi giết con đàn bà đê tiện kia, để cho em thay Ka Ka làm chút gì đó có được hay không? Van xin anh Kỳ Chấn, anh đừng kéo em lại được không?”
Văn Tĩnh giống như phát điên, vừa khóc vừa tách đầu ngón tay Kỳ Chấn ra. Kỳ Chấn nhìn dáng vẻ của cô, nhịn không được cũng rơi lệ.
“Thôi được, em muốn đi, anh sẽ đi với em. Nếu có chết hai ta cùng chết, cùng lắm thì con trai anh thành trẻ mồ côi, cùng lắm thì Ka Ka và Hoan Nhan cả đời không an lòng!”
“Kỳ Chấn, Tĩnh! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Ka Ka có chuyện gì, sao lại có liên quan đến Lâm Thiến?” Hoan Nhan cảm thấy da đầu tê dại từng hồi. Bọn họ gạt cô chuyện gì, nhất định là chuyện rất quan trọng, khẳng định là vậy!
Văn Tĩnh liếc nhìn Hoan Nhan, không biết nên nói như thế nào chỉ nức nở khóc thôi. Kỳ Chấn lẩm bẩm nói: "Lần trước khi Lâm Thiến gọi điện hẹn các cô đi ra ngoài ăn cơm, Hoan Nhan, cô không đi, còn Tĩnh Nhi và Ka Ka bị.... bị Lâm Thiến tìm người... "
"Bị làm sao, Lâm Thiến đã làm cái gì?" Hoan Nhan kinh ngạc lui về sau hai bước, trong đầu trống rỗng. Ngày đó đưa Văn Tĩnh đến bệnh viện, trước tình hình khẩn cấp bọn họ ai cũng không chú ý đến Ka Ka đang đứng một bên. Bây giờ suy nghĩ kỹ lại, Ka Ka ngày đó có vẻ khác thường, hơn nữa trên mặt còn có nhiều thương tích rõ ràng....
"Lâm Thiến cô ta làm cái gì, đã là gì đối với các cậu ấy?" Hoan Nhan mất bình tĩnh hét to lên. cô nhào qua níu cánh tay Kỳ Chấn, giống như phát điên lắc thật mạnh.
"Tĩnh nhi, cậu nói cho tớ biết. Người phụ nữ chết tiệt đó làm gì cậu, mau nói cho tớ biết. Tớ tuyệt đối không tha cho ả ta!"
"Nhan nhi. " Văn Tĩnh không kềm được nữa òa khóc lớn lên. đã lâu lắm rồi, cô và Ka Ka khổ sở dấu giếm mọi người. Kỳ Chấn không biết, Hoan Nhan không biết, không người nào biết các cô bị làm nhục như thế nào. Mãi cho đến ngày hôm qua, Ka Ka bị sốt cao không hạ, đến khi chịu đựng hết nổi mới chịu đi bệnh viện khám bệnh. Sau khi có kết quả chẩn đoán bệnh, biết không thể giấu được nữa, cô đành nói cho Kỳ Chấn. Khi biết chuyện đó, Kỳ Chấn thiếu chút nữa thì nổi điên. Nếu không phải Lâm Thiến bây giờ vẫn đang còn ngồi trong tù, thì Kỳ Chấn tuyệt đối không kiềm chế, từng dao từng dao chém ả ta!
"Tớ không sao, Nhan Nhi, tớ không sao, Ka Ka vì bảo vệ tớ, bảo vệ con của tớ, cậu ấy bị mấy tên súc sinh luân phiên cưỡng hiếp... "
Văn Tĩnh khóc đến mệt lả, mà sau khi Hoan Nhan nghe hết được câu nói ngắt quãng của Văn Tĩnh, cô nắm tay thật chặt, thở hổn hển ngồi bệt xuống đất.
Toàn thân run bần bật, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, hai hàm răng lập bập đánh vào nhau mãi hồi lâu vẫn chưa dứt.
"Nhan nhi, Nhan nhi... " Văn Tĩnh hô lên hai tiếng, nhìn sắc mặt cô ấy khó coi tựa như người chết, hai mắt sững sờ không có tiêu điểm. cô hốt hoảng, đưa tay vỗ nhẹ vào lưng Hoan Nhan.
"Hoan Nhan, cậu từ từ nói, đừng có lo... không có việc gì, Nhan Nhan, tớ không sao. Ka Ka cũng sẽ không có việc gì.... cô mau khóc đi, khóc được sẽ tốt.... "
Văn Tĩnh luống cuống cả tay chân, vỗ nhẹ vào lưng cô ấy cho thuận khí, không biết bao lâu. Đến khi nghe được mấy tiếng ken két, giống như cục đàm hết chặn ở cuống họng. Hoan Nhan run run vài cái, đột nhiên như vỡ đê nước mắt tràn ra khắp mặt. cô đưa tay nắm lấy tay Văn Tĩnh, òa khóc to lên.
Văn Tĩnh dường như không chịu nổi, nghĩ đến Ka Ka đang nằm trong bệnh viện, cô thật khổ sở hận mình sao không chết đi!
"Là tại tớ, ả ta muốn nhằm vào tớ. Người đáng chết, phải xuống địa ngục là tớ. Tĩnh, Ka Ka vô tội, tớ mới là người nên phải chịu trừng phạt đó!"
Hoan Nhan dùng cả tay chân, từ dưới đất đứng lên. Trong miệng lẩm bẩm đứt quãng không biết nói cái gì. Thế nhưng cô lại liều mạng nhắm đường cái trước mặt lao đi....
"Bà xã, em làm sao vậy?" Hoan Nhan như người điên lao xuống đường, lại bị một đôi tay rất nhanh kéo trở lại. Xe ô tô lướt nhanh qua bên người cô mang theo luồng gió mạnh mẽ, thổi vào tóc cô rối tung...
Thân Tống Hạo bị dọa sợ hết cả hồn, một lúc sau mói lấy lại tinh thần. Đưa tay kéo cô ôm vào trong lòng, anh nghiến răng nghiến lợi mắng cô: "Người phụ nữ đáng chết này, em không muốn sống nữa sao?"
"Buông em ra, buông em ra!" Hoan Nhan kích động the thé hét lớn. cô không dám nghĩ, không dám tưởng tượng dáng vẻ Ka Ka khi bị người làm nhục, không dám nghĩ tới khi các cậu ấy gạt cô. Chỉ vì sợ cô đau lòng, sợ cô tự trách. một người len lén gánh vác tất cả nỗi thống khổ, lúc ấy có bao nhiêu gian nan? cô thật là ích kỷ, làm sao cô đối mặt với hai người bạn tốt nhất của mình? Sao không quan tâm đến các cậu ấy nhiều hơn một chút? không sớm phát hiện bí mật của các cậu ấy?
"Em muốn làm gì? Nhan Nhan, bình tĩnh một chút nào!" Thân Tống Hạo nhìn Hoan Nhan liều mạng vùng vẫy, không khỏi đau đầu. Buổi sáng đi làm còn tốt lắm, sao bây giờ trở thành tình trạng như thế này?
"A Hạo!" Kỳ Chấn nhìn vẻ mặt không hiểu chuyện gì xảy ra của anh, thở dài, bất đắc dĩ bước qua ghé vào tai anh nhỏ giọng nói mấy câu.
Thân Tống Hạo sửng sốt, tiếp đó trong mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo: "Mẹ nó, ả đê tiện kia. Lúc trước tại sao tôi lại không cho người xử lý ả!"
Kỳ Chấn vừa nói chuyện với Thân Tống Hạo, vừa nắm chặt tay Văn Tĩnh, ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh. Nhưng Văn Tĩnh có thể cảm nhận được, lần đầu tiên cô phát hiện anh khi tức giận cực kỳ đáng sợ. Thậm chí đây là lần đầu tiên khi anh nắm tay, cô khiếp sợ không nói nên lời.