Người Phụ Nữ Của Mình Tôi

Chương 5: [ 18 + ] Điều không muốn em biết




Không thương tiếc đâm côn th*t cực đại vào cô, cảm thấy mình đau như bị rách làm đôi, cô nức nở cầu xin thật gấp gáp: " Hạ Nam...

tha...

tha cho tôi một lần này thôi...

tôi hứa từ giờ sẽ không vậy nữa, xin anh! " Bỏ ngoài tai những lời van xin đó.

Nếu tha cho cô thì ai tha cho trái tim anh đây? Nó vừa bị cô bóp rất đau, đau tới nỗi suýt chảy cả nước mắt.

Anh tiếp tục rút ra đâm vào mạnh hơn rồi mạnh hơn nữa khiến cô rên lên từng đợt đau đớn.

Nước mắt cứ tuôn tới nỗi ướt đẫm vỏ gối.

Khóc lâu tới khi ngất lịm đi anh mới bắn dòng tinh dịch trắng đục vào hạ thân cô rồi tha cho cô.

Nhẹ nhàng giúp cô vuốt sợi tóc mai ra sau tai, nhìn cô với anh mắt tràn ngập ý cười.

Đúng

- đó là điều anh không muốn cô biết nhất, chính là đôi mắt tràn ngập yêu thương này.

Lúc cô ngủ luôn nhìn cô âu yếm, cưng nựng.

Trong đôi mắt chỉ có duy nhất bóng hình người con gái nhỏ trước mặt.

Anh thích mùi thơm của cô, thích nhìn cô ngủ, thích nhìn cô nằm dưới thân anh rên rỉ phóng đãng không thôi.

Thích trong tiểu huyệt của cô chứa đầy ắp tinh dịch của anh, thích người cô chứa đầy vết xanh tím do anh gây ra sau mỗi lần hoan ái, muốn cô mang thai con anh, cùng anh nắm tay dựng ra một gia đình hạnh phúc.

Muốn có con với cô

- kết tinh tình yêu của anh và cô, bằng chứng cho việc không có ai có thể đụng vào cô nữa ngoại trừ anh.

Nhưng anh không biết cách tỏ tình, không biết nói lời ngon ngọt như bao nam nhân khác, chỉ có thể nhốt cô lại không cho cô tiếp xúc với người khác giới, kéo dài thời gian để anh học yêu cho đúng cách.

Anh cũng muốn cho cô hạnh phúc, muốn mỗi lúc đi làm về sẽ nhìn thấy cô nấu cơm, được ôm cô từ sau lưng và nói rằng: " Vợ ơi, anh về rồi! ", muốn mỗi khi anh đi xã giao với đối tác làm ăn cô sẽ cuộn tròn nằm trên ghế sô pha ngủ đợi anh về, dụi mắt đáng yêu và hỏi anh rằng: " Chồng có đói không? Hôm nay chồng có mệt không? Chồng đi ăn cơm đi, vợ đi nấu nước cho chồng tắm rồi đi ngủ chứ bây giờ muộn lắm rồi! " Muốn cô quan tâm anh, muốn trong tim cô lúc nào cũng chỉ có bóng hình anh mà thôi.

Muốn mỗi sáng cô sẽ dậy thật sớm để nấu bữa sáng cho anh, gọi anh dậy đi làm.

Muốn cô giúp anh là quần áo, chọn cà vạt.

Khéo léo nhóm chân lên giúp anh chỉnh lại cổ áo, thắt lại cà vạt lỏng lẻo, tiễn anh đi làm bằng một cái ôm tình cảm và nụ hôn chúc một ngày may mắn.

Mà...

có lẽ anh lại phải đợi một thời gian nữa thôi, khẽ thở dài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.