Người Phiên Dịch - Hoàng Hoàng Crépuscule

Chương 47




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tần Thanh Dư cầm bản “điều khoản” đi vào phòng làm việc, lấy bút ra nghiêm túc đánh dấu từng điểm mà anh thấy không hợp lý, đặc biệt nhấn mạnh bằng mực đỏ ở các mục về số lần quan hệ và số lần xuất tinh. Tần Thanh Dư cau mày, viết thêm bên cạnh bốn chữ lớn: “Điều này không khoa học!” Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ để biểu đạt sự ấm ức và bất mãn trong lòng anh. Ai mà ngờ được, Tần Thanh Dư từ chối hết lời càm ràm của ông nội, vội vã chạy về nhà, để rồi đối diện với một thỏa thuận giới hạn anh chỉ được quan hệ ba lần mỗi tuần!

Cuộc gặp mặt hôm nay, dù Tần Thanh Dư đã chuẩn bị kỹ càng thì vẫn có chút ngại ngùng, nhưng may mắn là đối phương cũng tinh ý, khéo léo tránh những chủ đề riêng tư. Đến khi ăn xong, ông Tần nói sẽ lên lầu đánh cờ, để lại anh với Viên Như Mộng. Sau một lúc im lặng, cô gái mới lên tiếng: “Anh có quen một người tên là Tiếu Vũ Thừa không?”

Tần Thanh Dư quay đầu lại, đối diện với ánh mắt của Viên Như Mộng. Đối phương cười nhẹ và nghiêng đầu, lúc này anh mới nhận ra khuyên tai, nhẫn và dây chuyền của cô ấy đều mang hình hoa hồng. Anh chỉnh lại kính, không dám suy đoán bừa: “Quen, chẳng lẽ cô cũng biết cậu ấy?”

Viên Như Mộng cúi đầu, tóc ngắn che đi nửa khuôn mặt, biểu cảm không rõ ràng: “Anh ấy là bạn trai cũ của tôi.”

Dù đã chuẩn bị tâm lý, Tần Thanh Dư cũng không ngờ đến mối quan hệ này. Anh cố nhớ lại, hình như Tiếu Vũ Thừa chưa từng tiết lộ có bạn gái cũ. Tần Thanh Dư ngập ngừng, không biết nên nói gì tiếp.

Nhưng Viên Như Mộng không để ý đến phản ứng của anh, cô tiếp tục: “Lý do chia tay khi ấy, thật ra tôi không nhớ rõ. Nhưng…” Cô hắng giọng, khuôn mặt tái nhợt trở nên yếu ớt dưới mái tóc ngắn.

“Nhưng gì…?” Tần Thanh Dư hỏi tiếp. Viên Như Mộng mỉm cười rạng rỡ, nhưng nụ cười ấy lại khiến người khác rợn người: “Tôi nhất định sẽ giành lại anh ấy.”

Tần Thanh Dư khẽ nhíu mày, đối phương thay đổi cảm xúc quá nhanh khiến anh không thể đoán được. Viên Như Mộng đưa tay lấy cốc trà, rồi lấy ra vài lọ thuốc nhỏ từ túi. Tần Thanh Dư theo phản xạ định ngăn lại, lo rằng cô sẽ làm điều gì dại dột. Viên Như Mộng thấy tay anh vươn tới thì hơi ngẩn người, sau đó bật cười: “Chỉ là thuốc uống hàng ngày thôi, dù tôi có uống đều đặn, cũng chẳng còn bao nhiêu ngày nữa.”

Anh thu tay lại: “Cô nên giữ gìn sức khỏe.” Anh thầm tiếc nuối nhưng vẫn giữ đôi chút cảnh giác. Tiếu Vũ Thừa từng nói rằng ông nội anh chọn người để mai mối phải có sức khỏe tốt. Việc ông nội biết cô gái này không khỏe nhưng vẫn sắp xếp buổi gặp gỡ là điều không hợp lý.

Cả hai ngồi uống trà thêm một lúc. Viên Như Mộng nhìn điện thoại, đứng dậy chào tạm biệt: “Cũng không còn sớm nữa, tôi không quấy rầy thêm.” Cô vừa đứng lên, thì từ tầng hai, ông Tần nói vọng xuống: “Thanh Dư, tiễn Tiểu Viên ra xe đi.”

“Ông ơi, không cần đâu, cháu tự lái xe về được rồi. Ông cũng nghỉ ngơi sớm nhé.”

Cuối cùng, Tần Thanh Dư vẫn cầm chìa khóa đi ra cùng Viên Như Mộng, tài xế đi theo phía sau. Cô vẫy tay với anh: “Cảm ơn anh, chuyện này tôi sẽ nói lại với ông Tần, cũng phiền anh chuyển lời giúp tôi tới Vũ Thừa.” Nói xong, cô bước vào xe: “Tạm biệt.”

Tần Thanh Dư khẽ vẫy tay, sau đó gọi điện cho Tiếu Vũ Thừa. Ở đầu dây bên kia, anh bạn hiếm khi im lặng một lúc rồi đáp: “Giả thôi, đừng tin.” Tần Thanh Dư nhướn mày: “Biết rồi, cúp đây.”

Khi quay lại từ dòng ký ức, Tần Thanh Dư đã lái xe vượt qua nửa thành phố để về nhà, vậy mà điều chờ đón anh lại là bản thỏa thuận giới hạn làm tình. Cảm giác ấm ức tràn ngập khiến anh muốn ngay lập tức hóa thành thú tính để Trần Tư biết anh thật sự tràn đầy sức sống đến mức nào!

Phần điều khoản về bổ sung protein hàng ngày, Trần Tư là cảm thấy anh không đủ sức chăng? Tần Thanh Dư đánh một dấu hỏi ở mục dinh dưỡng. Đến khi lật đến điều khoản “trường hợp đặc biệt,” đôi mắt vốn ảm đạm của anh bỗng sáng lên.

Anh nghĩ ngợi một lúc, rồi đặt bản thỏa thuận trở lại đầu giường. Sau khi tắm xong, anh leo lên giường ôm Trần Tư vào lòng. Dù có ham muốn thế nào, cũng không thể đánh thức cô vào lúc nửa đêm, điều đó rất là vô nhân đạo.

Nói là nói vậy, nhưng Tần Thanh Dư vẫn không kìm được, để cậu nhỏ cứng ngắc chạm vào khe mông của Trần Tư, cọ cọ vài cái. Cô hình như bị đánh thức, mơ màng xoay người, rồi vô thức ôm lấy anh, giọng nói có chút ngái ngủ pha chút ngọt ngào: “Anh… về rồi sao?” Trần Tư dụi đầu vào ngực anh, tay nắm lấy cổ áo ngủ của anh, nói đứt quãng: “Cả ngày hôm nay không gặp anh…”

Tần Thanh Dư bị cô ôm, toàn thân căng cứng. Anh kiềm chế bản thân, cố gắng để “Thanh Dư nhỏ” bình tĩnh lại. Nhưng Trần Tư lại trở mình, cả người áp sát vào lòng anh, ôm chặt lấy anh: “Hôm nay có suôn sẻ không?”

Trần Tư đang mơ màng trong giấc ngủ, không nhớ mình đã nói gì. Tần Thanh Dư hít sâu vài lần, liếc nhìn đồng hồ: ngày mai không phải đi làm!

Anh vội vã tìm lấy một chiếc bao cao su, đeo vào rồi nâng một chân của Trần Tư lên. Không biết trong giấc mơ cô đang thấy gì, nhưng cửa mình đã ẩm ướt, lấp lánh ánh nước. “Em ngủ ngay bên cạnh anh, sao có thể chỉ cho anh ba lần mỗi tuần được?!” Tần Thanh Dư thầm rủa một tiếng, rồi đưa dương v*t nóng rực, cương cứng tiến thẳng vào, phá vỡ cánh hoa và đâm sâu vào bên trong.

Trần Tư trong mơ phát ra tiếng rên dài: “Ưm…”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.