(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tần Thanh Dư cảm thấy mình sắp phát điên, hoặc là Trần Tư đã mất trí rồi – cô bắt đầu chậm rãi cởi bỏ chiếc áo ngủ của mình ngay trước mặt anh. Tấm áo lụa đỏ được cởi ra, để lộ cơ thể bị bó chặt trong bộ nội y ren đen, lớp ren mỏng manh đến mức Tần Thanh Dư có thể thấy được màu hồng nâu ẩn hiện bên dưới. Trần Tư khẽ mím môi, vén tóc qua vai, chậm rãi tháo dây áo. Động tác của cô nhẹ nhàng và chậm rãi, Tần Thanh Dư nhìn chăm chú, không rời mắt, sợ bỏ lỡ bất cứ giây phút nào.
Chiếc nội y đen bị ném lên giường, nổi bật trên những cánh hoa hồng đỏ thắm. Bộ ngực căng tròn của cô như trái đào chín mọng lộ ra ngay trước mắt Tần Thanh Dư. Yết hầu anh khẽ chuyển động, muốn cúi xuống ngậm lấy trái đào ngọt ngào ấy, nhưng bị hai ngón tay của Trần Tư đặt lên môi, cô cúi đầu xuống, đầu lưỡi khẽ lướt qua hàm răng rồi kéo nhẹ vành tai của anh, ra hiệu anh im lặng: “Không được mở miệng.”
Lông mày Tần Thanh Dư nhíu chặt, làm sao có chuyện chỉ được nhìn mà không được chạm vào? Anh vẫn là một người đàn ông với nhu cầu sinh lý bình thường, sao có thể chịu nổi sự trêu chọc này. Nhưng Trần Tư nhất quyết không để anh động vào, thậm chí còn dùng chiếc nội y buộc chặt tay Tần Thanh Dư lại phía sau. Đôi tay anh bị trói, hai chân bị cô ép phải dang rộng, chiếc áo sơ mi của anh cũng đã bị cởi ra, để lộ cơ bụng săn chắc, lồng ngực phập phồng như một kẻ phạm tội đang chờ đợi hình phạt.
Ngón tay Trần Tư lướt qua lồng ngực anh, rồi cô nhặt một nắm cánh hoa hồng, rải nhẹ lên người Tần Thanh Dư. Cô ngậm lấy một cánh hoa vương trên cổ anh, cắn nhẹ rồi từ từ cởi bỏ chiếc quần lót của mình. Dây đai tất ôm chặt vào đùi cô, đôi mông theo động tác của cô mà khẽ rung lên, trông vừa mềm mại vừa đầy đặn, khiến người ta chỉ muốn giữ lấy eo cô và đâm thật sâu từ phía sau.
Dương v*t của Tần Thanh Dư đã cứng đến mức căng tức, nhưng Trần Tư vẫn không ngừng trêu chọc anh. Chiếc quần lót vừa cởi ra bị cô nắm trong tay, Trần Tư ngồi xổm xuống, kéo khóa quần anh xuống, dùng lớp ren ẩm ướt bao bọc lấy phần dương v*t đang nóng rực của anh. Hơi thở của Tần Thanh Dư dồn dập hơn, Trần Tư đổi tư thế, quỳ giữa những cánh hoa, dùng chiếc quần lót đẫm mật ngọt quấn lấy cậu nhỏ to lớn của anh, rồi đôi tay mềm mại của cô từ từ vuốt ve, lên xuống chầm chậm, khiến chất dịch từ đầu dương v*t tiết ra càng thêm trong suốt. Cô cúi đầu, ngậm lấy đầu dương v*t, dùng đầu lưỡi lướt nhẹ phần đầu căng phồng, mút lấy từng chút một, lớp son đỏ rực trên môi khiến Tần Thanh Dư có cảm giác như ngọn lửa đang lan tỏa, một ngọn lửa không thể dập tắt.
Bàn tay của anh vuốt lên sau gáy Trần Tư, đẩy dương v*t sâu vào miệng cô. Khi phần đầu chạm đến vòm miệng mềm mại, cảm giác ấm nóng và ẩm ướt khiến Tần Thanh Dư gần như không thể kiềm chế nổi. Trần Tư vừa mút dương v*t, vừa vuốt ve hai điểm trước ngực mình, dùng ngón tay mân mê núm v* nhỏ nhắn đã bị cô nhấn ra ngoài, tay còn lại thì tiếp tục mơn trớn dương v*t của anh qua lớp ren.
Cô không phải là một bông hồng, cô rõ ràng là một bông anh túc mê hoặc lòng người, nở rộ ngay trong trái tim Tần Thanh Dư.
Cảm giác ráp của ren và độ trơn mượt trong miệng cô tạo thành sự tương phản, Tần Thanh Dư cố gắng chịu đựng, đến mức trán nổi gân xanh. Anh chỉ muốn ép cô vào giữa những cánh hoa hồng này, thỏa sức yêu thương, khiến toàn thân cô đầy dấu vết của anh, khiến cô chỉ biết gọi tên anh. Chưa bao giờ Tần Thanh Dư mất kiểm soát đến vậy, nhưng lần này anh thực sự muốn.
Trần Tư cố gắng ngậm sâu dương v*t của anh, phát ra những tiếng thở gấp đầy quyến rũ. Cô len lén ngước lên nhìn biểu cảm của Tần Thanh Dư, thấy anh mím chặt môi, ánh mắt đầy lửa dục, khẽ gọi tên cô: “Ykanon…”
Trần Tư lập tức hiểu tất cả, cô ngậm thật sâu, khiến anh không kịp phòng bị, dòng tinh d*ch phun thẳng vào cổ họng cô, khiến cô suýt sặc. Tần Thanh Dư lập tức kéo cô lên, đè cô xuống giường, xung quanh là những cánh hoa hồng rơi lả tả. Anh hôn cô một cách cuồng nhiệt, nắm chặt cổ tay cô, giọng anh trầm đục, đầy khao khát: “Anh muốn em…”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");