Người Ở Nơi Sâu Thẳm Của Thời Gian

Chương 9: Há cảo tôm pha lê




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

水晶虾饺

Thủy tinh hà giáo

Há cảo tôm pha lê

**món ăn truyền thống nổi tiếng của người Quảng Đông, Trung Quốc. Vỏ bánh được làm từ bột mì, thêm một ít bột năng hoặc bột bắp, nhân tôm được để nguyên con hoặc băm nhỏ. Khi chín, vỏ bánh sẽ trong suốt như pha lê, có thể nhìn thấy nhân bên trong, ăn vào sẽ cảm nhận được nước sốt chảy ra, mềm mềm dai dai.

- -- ---

Vào lúc 8 giờ tối thứ 6 hàng tuần, chương trình <Nồi xẻng> sẽ được phát trên đài Dâu tây. Cùng lúc đó, một số fan hâm mộ trung thành của chương trình không thể xem trên TV thì có thể lên web tìm đến chương trình phát trực tiếp đã được đồng bộ trên đó để xem.

*Ngoài đời thì ở Trung có đài Xoài (đài Hồ Nam), đài Cà chua (đài Đông Phương), đài Đào (kênh IQIYI),... cho nên đài Dâu tây ở trong truyện chỉ đơn giản là chế theo các tên đài ngoài đời thôi.

Kể từ khi xem chương trình livestream trước đó của Trình Du Du, Lý Mai đã trở thành fan hâm mộ trung thành của đối phương. Đáng lẽ đêm nay Lý Mai phải chuyên chú hóng chương trình trực tiếp yêu thích của mình, nhưng cô có một hoạt động phải làm sau giờ tan học, vậy nên hôm nay đến tận 8h tối cô mới ôm cái bụng đói của mình trở về ký túc xá.

Mà bạn cùng phòng của Lý Mai đêm nay cũng về muộn nên chỉ đành đặt đồ ăn bên ngoài, ở trong ký túc xa vừa ăn vừa xem máy tính.

Lý Mai nghĩ rằng bản thân đã giảm bớt được một bữa ăn nên vô cùng đắc chí đi đến trước cái cân điện tử. Không còn cách nào khác, từ khi cô trở thành fan của Trình Du Du, điều khó xử nhất mỗi ngày là phải nghĩ xem nên ăn gì sau giờ học. Cũng vì lí do này mà tất cả các cửa hàng bán mang đi có hương vị ngon trong phạm vi 1 km đều được Lý Mai đặt món.

Bởi vì Lý Mai sớm đã không còn chịu được những ngày tháng sống qua loa của trước kia nữa, cô dường như cảm nhận được đồ ăn trước kia so với thức ăn cho lợn không khác gì nhau.

Mà thay đổi dễ thấy nhất của hiện tại chính là cân nặng của cô.

Lý Mai nhìn những con số hiển thị trên cân, trầm mặt cả buổi. Lát sau, cô ngẩng đầu lên tuyên bố với hai người bạn cùng phòng: "Không được rồi! Tớ thề, từ hôm nay trở đi tớ sẽ chỉ ăn cháo trắng, salad trái cây và bầu bạn với ức gà thôi."

Trước đó, cô còn oán trách tại sao chương trình livestream của Trình Du Du không chiếu vào buổi trưa, hại cô phải thường xuyên lướt Weibo để xem xem có bất ngờ gì mới hay không, và bây giờ thì cuối cùng cô cũng hiểu...

...vì sao mà vị streamer ẩm thực này chỉ chọn một trong ba bữa ăn chính trong ngày để phát sóng trực tiếp. Rốt cuộc thì việc này đối với việc xã stress của chị em phụ nữ có bao nhiêu ý tốt đây?

Lý Mai vừa buông lời tuyên thệ xong thì người bạn cùng phòng đang ngồi ăn ở trước màn hình máy tính chợt thốt ra lời cảm thán: "Chà... khách mời của <Nồi xẻng> kỳ này có Lạc Tử Khâm, các cậu có ai muốn xem cùng tớ không?"

"Có có có! Mỹ mạo của tiểu tỷ tỷ Tử Khâm hãy để tớ đến thưởng thức." Một cô bạn từ giường tầng trên lập tức phi xuống.

Âu Dương Nguyệt, người duy nhất đu idol trong ký túc xá, cả ngày nếu không đu các tiểu tỷ tỷ có nhan trị cao trong giới giải trí thì chính là xem phim thần tượng thanh xuân mới nhất của các tiểu sinh.

*Nhan trị (颜值): nhan sắc có giá trị thương mại cao. Tiểu sinh (小生): chỉ những nam minh tinh trẻ có mức độ nổi tiếng và lượng fan ổn định.

Lý Mai rời khỏi bàn cân, nghĩ về nội dung của chương trình <Nồi xẻng>, cô kiên quyết cự tuyệt: "Không." Cô mở trang bán đồ ăn lên, đặt cho mình một bát cháo trắng, sau đó mở Weibo.

Hậu quả là, thông tin đầu tiên mà Lý Mai thấy là cập nhật mới nhất của Trình Du Du: "Hihi! Các bạn đang xem chương trình <Vùng vẫy đi! Nồi xẻng> tối nay, có thể sẽ tìm thấy bất ngờ trong đó a..."

Lý Mai thuận thế lướt xuống phần bình luận phổ biến:

[JAccc-Lý]: Bất ngờ gì vậy? Có thể nhìn thấy bạn không? (8476 like)

[Hôm nay tôi cũng muốn làm cho Chanh Tử chú ý đến tôi ]: Nghe nói tập này ghi hình ở Phượng Thành, tôi hiểu rồi, tôi sẽ ở nhà mở TV. (5624 like)

[Pháo hoa 837210]: Nói đi, bạn ở đâu trong nhóm quần chúng mà ống kính quét qua? (2014 like)

Nhìn dòng cập nhật mới trên Weibo, ý chí của Lý Mai lắc lư trái phải, cô từ từ di chuyển đến chỗ hai người bạn đang xem <Nồi xẻng> bằng máy tính trên cái bàn lớn.

Hiện tại là lúc chương trình đang giới thiệu khách mời của tập này, Lý Mai nhìn vào cửa hàng nơi Lý Thiên Vương đi bộ qua, máy quay đã quay cận cảnh tên bảng hiệu: "Nướng thôi"

"Ể? Đây có phải là cửa hàng của Chanh Tử không?" Lý Mai nhỏ giọng lẩm bẩm. Cô nhớ là hai ngày trước có xem Weibo của Trình Du Du, cửa hàng trên đó cũng được mở ở Phượng Thành, không những bảng hiệu mà đến bài trí nội thất bên trong cũng giống nhau.

Khi Lý Thiên Vương cùng ekip đi vào cửa hàng, máy quay chiếu xuống dĩa thịt nướng trên bàn...

Trên màn hình, một mũi tên lớn được thêm vào bên cạnh Lạc Tử Khâm: Tiên cật vi kính.

*Tiên cật vi kính (先吃为敬): ăn sạch sành sanh trước đi rồi tính tiếp.

Thị giác của khán giả cùng đồng thời bị giày vò bởi những lời miêu tả món ăn của Lý Thiên Vương.

Lý Mai: "..." Trăm tính ngàn tính cũng không ngờ rằng tối nay cô lại rơi vào tay của Trình Du Du.

Cô bạn ngồi ở giữa lắc đầu qua lại, vui vẻ nhìn dĩa cơm địa tam tiên trước mặt: "Cũng may là tớ đã ăn rồi."

*Địa tam tiên (地三鲜): món xào gồm có khoai tây, cà tím và ớt xanh.

Âu Dương Nguyệt và Lý Mai bức bách nhìn nhau, rồi lại nhìn đến trang bán đồ ăn mang đi trên tay của Lý Mai, Âu Dương Nguyệt thành khẩn hỏi: "Phụ cận có bán món thịt nướng nào ngon không? Cùng gọi nhé?"

Lý Mai nắm chặt điện thoại, cảm thấy bản thân vẫn còn sót lại chút tranh đấu cuối cùng: "Không không! Hôm nay tớ muốn giảm cân! Tớ đã đặt cháo trắng rồi! Cháo trắng!!!"

Âu Dương Nguyệt đành phải lấy điện thoại của mình ra, lướt xuống các cửa hàng đồ ăn được đề xuất trên app, nhưng mắt không rời khỏi màn hình máy tính.

Trong chương trình, Lạc Tử Khâm và Lý Thiên Vương đã tụ hợp với các khách mời còn lại, Tưởng Trấn Hiên lúc này đang kể về chuyện xưa của Lạc Tử Khâm, nghe sống động như thật.

Âu Dương Nguyệt nhìn màn hình khịt mũi, lắc đầu nói: "Trăm triệu lần không ngờ tới Lạc Tử Khâm là người như vậy..."

Bão bình luận của tổ tiết mục chợt thoáng qua bên dưới màn hình: Hãy tặng 10.000 like cho bạn cùng bàn của Lạc ảnh hậu năm đó.

- --

"Hiện tại, trước mặt các bạn là bốn món ăn kinh điển của Phượng Thành, chúng được nấu bởi một số đầu bếp địa phương, các bạn có thể nếm thử chúng trước khi bắt đầu trò chơi."

Đầu tiên, phụ vụ mang lên hai chiếc lồng óng ánh chứa món há cảo tôm pha lê, bốn cái bánh há cảo được xếp ngay ngắn trong lồng hấp nhỏ, lớp vỏ ngoài trong suốt như thủy tinh với lớp trong được nhồi đầy ắp nhân, giống như bốn cái vỏ ốc màu hồng nhạt.

Tiếp đến lại mang ra một vài tô mì hoành thánh nóng hổi. Còn có cơm niêu đựng trong cái nồi đất lớn, màu sắc của lạp xưởng, thịt sườn và rau xanh phủ lên trên những hạt cơm trắng trông vô cùng hấp dẫn.

mì hoành thánh

cơm niêu

Cuối cùng là một dĩa lớn gà cắt trắng với cách bài trí đẹp mắt, bên cạnh là nước chấm tỏi băm và dĩa nước tương nhỏ.

*Gà luộc kiểu Quảng Đông/ gà cắt trắng =白切鸡_[Hán Việt: Bạch thiết kê]

gà cắt trắng

Lý Mai: "..." được rồi!

Sau khi đạo diễn lần lượt giới thiệu người nấu các món ăn này, các khách mời đứng trước ống kính cầm đũa lên, nhưng tất cả mọi người đều đang cố kìm nén sự kích động của mình trước một bàn mỹ thực nhiều màu sắc.

Lâm ảnh đế nghiêm mặt hỏi đạo diễn: "Đừng hòng lừa tôi động đũa, nói đi, lần này có phải muốn tôi đoán trong các món này thiếu gia vị gì hay không?"

Tiểu sinh Phùng Cảnh Hạo ở bên cạnh lắc đầu, bổ sung thêm: "Hay là muốn chúng tôi nói ra một trong số những món ở đây, món nào không phải là món ăn kinh điển của Phượng Thành?"

"Chà, thế này thật không công bằng, tôi nhớ Trấn Hiên và Tử Khâm là người địa phương, đối với chúng tôi không thân thiết lắm. Đây nhất định là khách mời đầu tiên trong lịch sử đến đây treo chúng tôi lên đánh trước ống kính." Nữ ca sĩ An Ngôn mặc váy dài màu đỏ, hai bên má phồng lên, nhìn sang hai người Tưởng Trấn Hiên và Lạc Tử Khâm.

Tưởng Trấn Hiên tỏ vẻ vô tội, chớp chớp mắt rồi đáp: "Không đâu, không đâu, bốn món này đúng là món ăn kinh điển của Phượng Thành."

Lạc Tử Khâm cũng gật đầu.

Dương Nhất Chú với vẻ ngoài khả ái không cưỡng lại được sự cám dỗ của các món ăn nên đã vươn đũa gắp một chiếc há cảo tôm. Từ vỏ ngoài trong suốt, hắn có thể mơ hồ nhìn thấy con tôm lớn màu hồng nhạt được bọc bên trong, còn có thể tưởng tượng ra hương vị thơm ngon sẽ bùng nổ giữa môi với răng nếu cắn miếng há cảo này.

Dương Nhất Chú há miệng cắn một miếng, vừa ăn vừa hít vào một ngụm khí lạnh, vỏ ngoài bị cắn chảy ra một ít nước súp, hắn thúc giục mọi người: "Không quan tâm nữa, ăn trước đi rồi tính, cái bánh há cảo này siêu...ngon!"

Lý Thiên Vương một bên duỗi đũa gắp, một bên hỏi: "Nhất Chú, em có còn nhớ hôm qua em đã nói gì lúc ở trong khách sạn không?"

Tổ tiết mục đột nhiên chèn vào một đoạn ghi hình, chính là lời thề của Dương Nhất Chú trong khách sạn tối qua: "Cảnh Hạo, để em nói cho anh nghe, ghi hình tập sau em nhất định sẽ là người động đũa cuối cùng."

Người bạn cùng phòng vừa ăn vừa gật đầu với Lý Mai và Âu Dương Nguyệt: "Về cơ bản thì mỗi tập cậu ấy đều nói qua câu này một lần."

Dương Nhất Chú không hề hay biết về đoạn phim phát lại này, đôi mắt hắn đảo qua đồ ăn trên bàn, chỉ biết miệt mài ăn uống, hai má phồng lên như một con sóc.

Ngay lúc mọi người đều động đũa và gợi ý cho những người xung quanh về món ngon trước mặt mình thì giọng nói của đạo diễn lại lần nữa vang lên: "Sau khi mọi người đã ăn no, trước khi trả lời các câu hỏi, trước tiên chúng tôi xin mời các đầu bếp đã nấu các món ăn này ra ngoài..."

Phía sau hậu trường lần lượt xuất hiện một số bóng dáng trong bộ quần áo đầu bếp màu trắng.

Đầu tiên là hai vị bếp trưởng lớn tuổi người địa phương cũng đồng thời là chủ tiệm, một béo một gầy, đều là nam.

Tiếp đến là một phụ nữa trung niên với nụ cười rạng rỡ, thoải mái mỉm cười trước ống kính.

Người xuất hiện cuối cùng là Trình Du Du...

Mặc dù mái tóc uốn quăn được highlight màu lam đã bị Trình Du Du cuộn lên giấu dưới chiếc mũ đầu bếp cao cao, nhưng khoảnh khắc cô xuất hiện vẫn lọt vào mắt xanh của các khách mời và người xem.

Lý Thiên Vương bình tĩnh báo trước với khán giả: "Tôi có dự cảm rằng đạo diễn sẽ làm gì đó tiếp theo..."

"Bốn vị này lần lượt là: đầu bếp Lưu Đại Toàn của cửa hàng 'Phượng Trình Tường', đầu bếp Lương Đức Tiêu của nhà hàng trăm năm 'Phượng Thực', Trương Xuân Hoa của cửa hàng kinh doanh tốt nhất 'Bác gái họ Trương vì bạn mà vào bếp', và Trình Du Du_cửa hàng thịt nướng nổi tiếng trên mạng 'Nướng thôi'."

"Mời trả lời, trong bốn món ăn mà các bạn đã thử trước đó, món nào là do Trình Du Du làm? Mời dơ tay trả lời câu hỏi, nhóm đầu tiên trả lời đúng sẽ chiến thắng."

Thanh âm của đạo diễn vừa dứt, các khách mời bắt đầu đau khổ than khóc.

"Tôi vừa rồi đã nói thế nào?" Lý Thiên Vương lắc đầu cảm thán.

Lâm ảnh đế ở bên cạnh bất lực thở dài: "Từ khi tôi rút được thẻ món ăn cho đến hiện tại thì... không có cái gì tốt đẹp cả."

Lưu Nhiễm mang đầy kì vọng nhìn sang Tưởng Trấn Hiên: "Thoạt nhìn vị tiểu thư này chắc là vào nghề chưa lâu, trong số mấy món vừa rồi, anh có nhận ra món nào vị không chuẩn lắm không?"

Tưởng Trấn Hiên chỉ có thể cầm đũa lên lần nữa và nếm lại từng món một.

Lạc Tử Khâm cũng lặp lại điều này.

An Ngôn, người chỉ thường hay nấu một vài món ở nhà, bình tĩnh nhìn Lâm ảnh đế nói: "Vì để ghi hình chương trình này, tôi đã xem xong cuốn sách Bát đại thái hệ kinh điển của quốc gia..."

*Bát đại thái hệ (八大菜系) = tám đại trường phái ẩm thực nổi tiếng của Trung Quốc, bao gồm: Sơn Đông (Lỗ), Tứ Xuyên (Xuyên), Giang Tô (Tô), Chiết Giang (Chiết), Quảng Đông (Ngô), Phúc Kiến (Mân), Hồ Nam (Tương) và An Huy.

"...Nhưng vẫn không thể giành giải nhất trong trò này." Lý Thiên Vương, người cùng nhóm với Lạc Tử Khâm, mỉm cười đâm An Ngôn một nhát chí mạng.

Các nhóm khác cũng không quá u sầu khi họ không được chung nhóm với các khách mời người bản địa, Phùng Cảnh Hạo vỗ vai người anh em Dương Nhất Chú: "Anh sẽ dùng em để thử qua bác đại thái hệ và món ngon của 34 khu hành chính cấp tỉnh trên khắp cả nước. Nói cho anh biết đi! Làm cách nào để không lỗi thời nhất?"

Bão bình luận của tổ tiết mục lại xuất hiện: [ Cảnh khuyển Nhất Chú đang online ]

[ Đã đến lúc chứng minh Lạc ảnh hậu có phải là người sành ăn hay không! ]

[ vấn đề hiện tại của khách mời và các người chơi lão làng của chương trình là đọ sức với nhau nhờ vào hương vị của món ăn trên đầu lưỡi ]

[ Lâm ảnh đế và An Ngôn khóc ngất trong nhà vệ sinh ]

Lạc Tử Khâm dùng đũa gắp miếng há cảo tôm hình bán nguyệt đưa lên môi, dưới đôi môi màu đỏ nhạt, hàm răng mở ra rồi khép lại cắn qua lớp vỏ há cảo, sau đó nhìn chằm chằm vào phần nhân tôm bên trong.

Dương Nhất Chú gắp miếng lạp xưởng trong nồi cơm niêu cắn một cái, lại gắp thêm một miếng sườn chấm với nước tương nếm thử. Mi tâm của hắn cau lại, cố lục lại trí nhớ để tìm xem những món mà hắn đã ăn ở Phượng Thành có hương vị như thế này không.

Tưởng Trấn Hiên là giống khách mời của chương trình ẩm thực nhất tập này, hắn vừa ăn mì hoành thánh vừa nói với khán giả và bạn bè đang xem trước màn hình: "Lớp vỏ hoành thánh này được làm bằng tay, hương vị vô cùng đậm đà. Tôi có rèn luyện mười năm nữa thì cũng không thể nhào ra được lớp vỏ như thế này."

"Thịt ba chỉ dùng làm nhân bên trong có bảy phần nạc ba phần mỡ, nó phải là tác phẩm của của hàng bản địa lâu năm nhất_cửa hàng Phượng Trình Tường."

(không biết khúc này tác giả có nhầm lẫn gì không, chứ cửa hàng lâu năm nhất là Phượng Thực mà nhỉ:)))

[ Tưởng - Sherlock Holmes - Trấn Hiên đang online, đã đến lúc sử dụng phương pháp loại trừ ]

[ Nhất Chú cố lên! Cậu có thể trở thành vua ẩm thực mà! ]

Lúc này, Lạc Tử Khâm cắn một miếng nhân há cảo tôm, nheo mắt lại, đột nhiên nở nụ cười.

Nụ cười này đã bị ống kính bắt được.

"Không hổ danh là thần tiên tiểu tỷ tỷ của tớ, thật đẹp!" Âu Dương Nguyệt ôm lấy người bạn bên cạnh, mắt vẫn dán vào màn hình không chịu rời. Nếu máy tính này mà là của cô, hẳn là cô đã dở bỏ cái màn hình này ra để ôm lấy thần tượng.

Lạc Tử Khâm ở trước máy quay, từ từ đặt đũa xuống, giơ tay nói: "Là món há cảo tôm pha lê này."

Ý cười ẩn hiện trong đôi mắt đen láy của Lạc Tử Khâm, tầm mắt cô nhìn đến người đang đứng ngoài bìa phía trước mặt cô, nụ cười trên khóe môi không những không giảm đi mà càng sáng lạng, giọng nói hơi hơi tăng lên, ẩn chứa sự đắc ý, thanh âm nhẹ nhành bay bổng thốt ra hai chữ: "Đúng không?"

ngày dịch xong_20/12/2022

ngày đăng_27/9/2023


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.