Người Nổi Tiếng

Chương 26: Mạc Nại




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Oa, nhìn từ góc độ này, cậu trông giống quản lý cũ của chúng tôi đấy."

Tiến độ làm việc của đoàn phim vẫn rất hối hả, nhất là Tiêu Lâm. Lịch trình ngày nào cũng kín mít, có đôi khi phải thức trắng đêm để tạo hiệu ứng kịch tính, mười ngày tiếp theo cứ vậy mà trôi qua.

Trần Chí Thanh tựa hồ cũng vì dự án thu mua kia mà dần bận rộn hơn. Tuy lần đó hắn nói với Tiêu Lâm trong điện thoại rằng sẽ đến thăm cậu, nhưng mười ngày nay Tiêu Lâm không hề nhìn thấy bóng dáng hắn.

Lúc trước, Tiêu Lâm nói không muốn người ta tới, căn bản không phải do cậu sợ Trần Chí Thanh ở đây sẽ ảnh hưởng tới khả năng diễn xuất của mình, mà là sợ hắn sẽ không vui. Từ tận đáy lòng cậu không muốn hắn chịu khổ sở một chút nào.

Nhưng cậu không nghĩ bản thân đã hối hận ngay khi vừa nói ra, nhất là trong mười ngày qua, cậu không chỉ một lần nung nấu ý định lẻn ra ngoài gặp Trần Chí Thanh. Nhưng cảnh quay của cậu quá nhiều, lịch hoạt động mỗi ngày đều kín mít, căn bản không thể dành ra một chút thời gian nào. Cậu chỉ có thể vừa hối hận vừa nấu cháo điện thoại hơn mười phút mỗi ngày với Trần Chí Thanh, khi thì làm nũng, khi thì cãi nhau cho đỡ thèm.

Nháy mắt, "Ngư Dương" đã quay được hơn một tháng. Trong một tháng này, Tiêu Lâm, Phương Liên Sơn và Lưu Lê đã bồi dưỡng ra sự ăn ý rất tốt. Còn Tô Thần, vì đất diễn không nhiều, tất cả đều ở phần sau của phim nên khi huấn luyện xong đã rời khỏi đoàn, tới bây giờ vẫn chưa xuất hiện lại.

Vốn dĩ Tiêu Lâm không thích người này lắm, anh ta không ở đoàn phim, cậu càng thoải mái, vui vẻ.

Sáng nay sẽ quay cảnh gặp gỡ đầu tiên của Tiểu Dã và Chu Khê Đình.

Tiểu Dã năm nay 18 tuổi, cái tuổi mà lẽ ra nên đến trường học tập vui đùa, nhưng vì tính tình lầm lì, cô độc, không chỉ không muốn giao tiếp với người khác, mà thậm chí còn không muốn tới trường, rơi vào đường cùng Văn Quyên chỉ đành tìm một gia sư đến tận nhà dạy học cho cậu.

Người này chính là Chu Khê Đình.

Tiểu Dã gặp Chu Khê Đình vào một ngày mưa dầm tháng 6, thời điểm này ở Thượng Hải là mùa mưa, mưa tí tách cả ngày lẫn đêm không ngừng nghỉ. Tiểu Dã đang buồn chán ngồi thừ người trong căn phòng nhỏ thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

" Tiểu Dã." Văn Quyên gọi cậu.

Cậu vô cảm đứng lên ra mở cửa, hình dáng Chu Khê Đình cứ thế ập vào mắt cậu mà không hề báo trước.

Chu Khê Đình rất cao, tóc đen dày, lông mày và mắt cũng đen, giống như bị nước mưa bên ngoài xối cho đen đặc. Hắn mặc một chiếc áo sơ mi trắng kiểu cũ, vì ngấm nước mưa nên dính chặt vào người.

Tiểu Dã nhớ rằng người cha đã mất của mình cũng có chiếc áo sơ mi giống hệt như vậy.

Ánh mắt Tiểu Dã dừng lại trên người Chu Khê Đình vài giây rồi dời sang chỗ khác. Cậu đứng cạnh cửa, nghiêng người để Văn Quyên và Chu Khê Đình vào nhà. Chu Khê Đình vẫn luôn nhìn cậu, khi đi ngang qua cậu, lời đầu tiên hắn nói là: "Đây chắc là Tiểu Dã nhỉ."

Người đàn ông cao lớn, anh tuấn có giọng nói rất hay.

"Ừ," Văn Quyên gật đầu, đi vào trong cùng Tiểu Dã, xoay người nhìn Tiểu Dã, " Tiểu Dã, đây là thầy Chu. Sau này thầy sẽ dạy kèm cho con, mau chào thầy đi."

Tiểu Dã căn bản không thèm để ý đến bà, lập tức đi đến bàn học, kéo ghế ngồi xuống.

Chiếc ghế gỗ kéo lê trên sàn xi măng phát ra những âm thanh khó chịu, tựa như bầu không khí ngột ngạt và khó xử trong căn phòng tù túng này.

"Không sao," Chu Khê Đình cười với Văn Quyên, "Chị cứ làm việc đi, tôi nói chuyện với em ấy một lát."

"Được," Văn Quyên liếc mắt nhìn Tiểu Dã một cái, nói: "Hai người nói chuyện đi."

Sau khi Văn Quyên rời khỏi, Chu Khê Đình đi đến bên bàn học, lặng lẽ đứng phía sau Tiểu Dã.

Trên người hắn còn vương hơi nước, thân hình cao lớn bao phủ lấy Tiểu Dã với một áp lực vô hình, đè ép cậu đến có chút khó thở. Tiểu Dã ngẩng đầu, cau mày nhìn hắn, Chu Khê Đình tựa như đã đoán trước, hắn nhìn Tiểu Dã rồi cười một cách nồng nhiệt.

Hắn có một hàm răng đều đặn trắng tinh, lúc cười rộ lên có hơi loá mắt.

Hắn hỏi Tiểu Dã: "Em đang đọc gì vậy?"

"Không đọc gì cả." Tiểu Dã trả lời với giọng điệu khó chịu.

"Em có phiền nếu thầy ngồi cạnh em không?" Hắn hỏi lại.

"Tuỳ anh." Tiểu Dã hờ hững nói, nhưng vẫn lẳng lặng kéo ghế dịch sang một bên.

Hắn đặt túi xuống đất, đang định ngồi xuống lại đột ngột đứng dậy: "Thầy quên mất thầy bị dính mưa, áo ướt cả rồi, em không ngại nếu thầy cởi áo chứ? Dù sao mẹ em cũng không ở đây, chúng ta đều là đàn ông mà."

"Được." Tiểu Dã không ngẩng đầu, buồn bực đáp lại một câu.

Chu Khê Đình cởi chiếc sơ mi cũ ra, vắt lên thành ghế phía sau, bên trong hắn mặc một chiếc áo ba lỗ trắng đơn giản. Đàn ông thời đó hình như đều mặc như vậy.

Hắn ngồi vào chiếc ghế bên cạnh Tiểu Dã, cánh tay rắn chắc khoẻ khoắn của hắn áp vào tay Tiểu Dã, vừa nóng lại vừa lạnh.

Ngày hôm đó, Chu Khê Đình ở lại với Tiểu Dã khoảng hai tiếng đồng hồ. Hắn giảng về điạ lý, về lịch sử, về văn học nhưng Tiểu Dã không nghe lọt bất cứ điều gì cả.

Tiểu Dã chỉ cảm thấy nóng, rất nóng, cả người đều nóng.

"Tốt, cắt!"

Quay xong một cảnh, Tiêu Lâm cả người mướt mồ hôi, Phương liên Sơn cũng chẳng khá hơn bao nhiêu.

Từ khi quay xong cảnh thân mật lần trước, Tiêu Lâm hoặc vô tình hoặc cố ý tránh xa Phương Liên Sơn, nhưng thực tế ngoại trừ phản ứng tự nhiên ngày đó Phương Liên Sơn không làm ra bất kì hành động gì vượt quá giới hạn với cậu nữa, nhưng để ngăn ngừa những hiểu lầm không cần thiết cũng như vì lời cảnh cáo của Trần Chí Thanh, cậu vẫn cố ý giữ khoảng cách với Phương Liên Sơn.

Cậu vống tưởng rằng sẽ chuyển sang địa điểm quay cảnh tiếp theo, nhưng không ngờ Nguyễn Huy bỗng thông báo toàn bộ thành viên trong đoàn được nghỉ ba ngày. Nguyễn Huy nói cường độ làm việc tháng này của đoàn phim quá cao, cố ý cho mọi người ba ngày để thư giãn, nghỉ ngơi thật tốt, Tiêu Lâm nghe xong quả thực vui đến độ muốn bay lên trời.

Cậu đứng dậy, nhận lấy quần áo từ tay Đại Lưu, quay người chuẩn bị rời khỏi phim trường.

Phương Liên Sơn ở sau lập tức gọi cậu: " Tiêu Lâm, chiều nay có việc gì không? Ra ngoài uống với anh vài chén nhé?"

Cậu quay lại mỉm cười xin lỗi Phương Liên Sơn, "Thầy Phương, em xin lỗi, buổi chiều em có chút việc riêng cần xử lý, chắc là không thể uống với anh được."

"Xảy ra chuyện gì sao? Anh thấy em rất sốt ruột, có cần anh giúp không?" Phương Liên Sơn lại hỏi.

"Không cần đâu ạ, em đi gặp một người thôi," cậu ngừng hai giây rồi nhìn Phương Liên Sơn nói tiếp, "Gặp giám đốc Trần."

"À", Ánh mắt Phương Liên Sơn khẽ loé lên, "Vậy em đi đi."

Cậu mỉm cười, gật đầu: "Vâng, thầy Phương, hẹn gặp lại."

Sau khi tạm biệt Phương Liên Sơn, cậu để Đại Lưu lại rồi chạy như bay từ phim trường tới thẳng phòng khách sạn, chuyện đầu tiên cậu làm là gọi điện cho Trần Chí Thanh.

Trần Chí Thanh không nhận mà trực tiếp ngắt điện thoại của cậu.

"Dám cúp điện thoại của tôi, lão khốn kiếp anh xong đời rồi." Cậu thở hồng hộc, nhìn chằm chằm điện thoại di động.

Dường như tâm ý tương thông, giây tiếp theo tin nhắn của Trần Chí Thanh đã được gửi đến.

Trần Chí Thanh nói: "Tôi đang họp."

Lạnh lùng, ngắn gọn vẫn luôn là tác phong của lão khốn này.

Cậu nói: "Ồ, vậy anh tiếp tục đi."

Ngữ khí không mấy vui vẻ.

Vài giây sau, Trần Chí Thanh lại nói: "Hôm nay không cần quay phim sao?"

Cậu nói: "Không liên quan đến anh."*

* Raw: 雨女无瓜 - "Vũ nữ vô dưa". Ngôn ngữ mạng Trung Quốc, nghĩa là: "Không liên quan đến anh." Câu này thường được dùng để trêu chọc hoặc chế giễu người khác.

Muốn giả vờ ngầu sao? Ông đây cũng làm được!

Lại qua khoảng ba bốn giây, tin nhắn của Trần Chí Thanh lại tới.

Trần Chí Thanh nói: "Nhớ tôi à?"

"Đồ lão già không biết xấu hổ! Thật không biết xấu hổ?!"

Cậu nằm trên giường cầm điện thoại, ngoài miệng tuy hùng hùng hổ hổ mắng người nhưng trên mặt lại là nụ cười đẹp hơn hoa.

Cậu nói: "Nguyễn Huy cho chúng tôi nghỉ ngơi ba ngày, tôi muốn tới gặp anh."

Lúc này, Trần Chí Thanh không do dự trả lời cậu rất nhanh: "Bây giờ tôi đang ở Tô Châu, tối mới về, để tôi bảo Trương Mông tới đón cậu trước."

Tô Châu, Trần Chí Thanh đến Tô Châu làm gì?!

Nhưng hình như Tô Châu cách Thượng Hải không xa lắm, đến tối là cậu gặp được hắn rồi.

Cậu nói: "Đừng đừng đừng, anh không cần bảo Trương Mông đón tôi đâu, vừa hay tôi muốn ra ngoài đi dạo, Đại Lưu theo tôi là được rồi, chờ anh về rồi chúng ta nói chuyện sau."

Trần Chí Thanh nói: "Đừng đi xa, ngoan ngoãn đợi tôi về."

"Tôi biết rồi."

Cậu gửi tin nhắn cuối cùng xong liền đặt điện thoại xuống, lấy quần áo bước vào phòng tắm.

Vì chấm dứt hợp đồng với công ty cũ nên cách đây vài ngày cậu mới nhận được thù lao đóng phim "Tình yêu rực rỡ". Tuy không nhiều nhưng đã hậu hĩnh hơn so với khi đóng vai quần chúng. Cậu trích ra một nửa gửi cho bà nội, một nửa giữ lại để mua quà cho Trần Chí Thanh.

Về phần mua cái gì, cậu cũng nghĩ xong rồi, một chiếc cà vạt.

Cậu thích nhìn Trần Chí Thanh đeo cà vạt, đặc biệt là loại tối màu, không cần quá cầu kì, hoa văn đơn giản là được, chỉ thuần một màu cũng không sao, màu càng đơn điệu càng tôn lên vẻ cấm dục của Trần Chí Thanh.

Đúng vậy, chính là vẻ cấm dục. Trần Chí Thanh đeo cà vạt khiến người khác có cảm giác rằng hắn là một nhân sĩ thành đạt áo mũ chỉnh tề, thanh cao cấm dục. Chẳng ai ngờ khi người đàn ông này lên giường sẽ biến thành lão cầm thú thích ăn tươi nuốt sống con mồi.

Trần Chí Thanh là một tên văn nhã bại hoại, nhưng cậu lại rất thích hắn như vậy.

Cậu không bảo Đại Lưu lái xe chở mình đi, dù sao bây giờ cũng không có ai nhận ra cậu. Hơn nữa Đại Lưu đã ở cùng cậu một tháng trên phim trường, hiếm khi được nghỉ ngơi, cậu cần gì phải làm phiền người khác.

Sau khi rời đoàn phim, cậu ngồi tàu điện ngầm tới đường Đông Nam Kinh. Nơi đây có rất nhiều bách hoá cao cấp và những cửa hàng chuyên kinh doanh các vật phẩm xa xỉ, cậu chọn một nhãn hiệu nổi tiếng rồi bước vào.

Quá trình lựa chọn rất đơn giản. Cậu đã nghĩ đến phong cách mà mình muốn mua cho Trần Chí Thanh, nhất định phải là màu đen, màu đen là màu phù hợp nhất với Trần Chí Thanh.

Một chiếc cà vạt nam màu đen tuyền, phía dưới thêu một con ong mật nhỏ bằng vàng*, kiểu dáng vô cùng đơn giản lại tiêu tốn hết vài vạn tệ của cậu.

* Hình ảnh chỉ mang tính chất minh hoạ cho sản phẩm, vì đây là hàng Sọp pe nha quý dzị.

Cậu chưa bao giờ dám tiêu nhiều tiền như vậy cho bản thân nhưng khi dùng số tiền đó trên người Trần Chí Thanh thì lại không cảm thấy đau lòng chút nào.

Nghĩ đến hình ảnh chiếc cà vạt này quấn quanh cổ Trần Chí Thanh, cổ tay cậu đã bắt đầu ngứa ngáy.

Lão khốn này chắc chắn đã hạ độc cậu mất rồi!

Sau khi mua cà vạt, thấy thời gian vẫn còn sớm, lại không có việc gì làm, cậu đột nhiên muốn đến cửa hàng bán hoa "Mạc Nại" kia.

Trước đây, trong lúc nhàm chán cậu đã từng tìm kiếm trên điện thoại, ở Thượng Hải thực sự có một cửa hàng bán hoa tên "Mạc Nại" nằm trên đường Võ Khang. Dù sao cũng không xa nơi này lắm, ngẫm nghĩ một lát, cậu bèn bắt taxi qua đó.

Trên đường Võ Khang có rất nhiều ngôi nhà cổ được xây từ thời Dân quốc, đường phố rộng lớn với hai hàng ngô đồng sum sê tươi tốt, người đi dưới tán cây không cảm thấy nóng bức chút nào. Cậu cầm di động đi dọc về phía trước theo chỉ dẫn trên bản đồ, chẳng bao lâu đã nhìn thấy mặt tiền của cửa hàng bán hoa "Mạc Nại".

Giống y hệt ảnh đại diện WeChat của Trần Chí Thanh, một gian nhà kính trồng hoa nho nhỏ bên ngoài tràn ngập hoa cát tường trắng. Không biết vì sao, trong lòng cậu bỗng nảy sinh cảm giác quái dị, cậu không thể miêu tả cụ thể ra sao, chỉ cảm thấy vô cùng thấp thỏm.

Khi đẩy cửa ra, cậu đột nhiên nghe thấy tiếng chuông gió lanh lảnh. Cậu ngẩng đầu, hoá ra phía trên cửa có treo một chiếc chuông gió.

Lúc này có một cô gái buộc tóc đuôi ngựa từ trong bước ra.

"Chào ngài, xin hỏi ngài có muốn mua hoa không?"

Là một cô gái rất dễ thương, mắt to, mũi cao, giọng nói cũng rất ngọt ngào.

Trần Chí Thanh...thích kiểu này?

Không phải, Trần Chí Thanh thích... con gái?

"À, tôi xem trước đã." Cậu mỉm cười gật đầu rồi đi vào cửa hàng bán hoa.

Không gian bên trong cửa hàng không lớn lắm nhưng trang trí rất thanh lịch, trên giàn cắm đủ các loại hoa rực rỡ sắc màu, hương hoa nồng nàn. Cậu cảm thấy mũi hơi ngứa, nhịn xuống ý muốn hắt xì, hỏi cô gái: "Cô là bà chủ ở đây à?"

"Đúng vậy, tôi là bà chủ, ngài có chuyện gì không?"

Cậu nói: "À, không có việc gì. Tôi tưởng Trần Chí Thanh mới là ông chủ ở đây."

"Wow, anh biết giám đốc Trần của chúng tôi sao?" Cô gái kinh ngạc nhìn cậu.

"Ừ, xem như có quen biết đi." Cậu gật đầu, da thịt bắt đầu ngứa ngáy, nơi này thực sự quá thơm.

"Tôi nghe bạn nói giám đốc Trần có mở một cửa hàng bán hoa nên muốn đến xem, không ngờ lại tìm nhầm."

Lời nói dối nhảm nhí.

"Anh không tìm nhầm đâu, đây đích thực là tài sản của giám đốc Trần, căn nhà này là của giám đốc Trần mà." Cô gái xoay người rót cho cậu một chén trà, đưa tới tay cậu, "Nói là bà chủ, nhưng thật ta tôi chỉ là người làm thuê, giúp giám đốc Trần trông coi cửa hàng."

"Cô tên là gì?" Cậu hỏi.

"Tôi là Chu Mạt, còn anh?"

Cậu suy nghĩ một chút, nói: "Tôi tên Tiểu Dã."

"Chu Mạt," cậu lại hỏi, "Cô vẫn luôn hỗ trợ quản lý cửa hàng này à? Ý tôi là, cô vẫn luôn ở đây sao? Đã ở bao lâu rồi?"

Chu Mạt là một cô gái hay nói, mà Tiêu Lâm lớn lên đẹp trai, thoạt nhìn khá dễ gần nên cô mới trả lời, "Không phải, người quản lý nơi này sớm nhất là người khác. Khi đó tôi đang học đại học nên đến đây để làm thuê, sau này quản lý cửa hàng không làm nữa, giám đốc Trần mới nhờ tôi. Tôi vốn rất thích cây cỏ hoa lá, hơn nữa giám đốc Trần lại trả lương cao, nên tôi đến làm thôi."

"Thật không? Nghe hay lắm, vậy tại sao quản lí ban đầu lại không làm nữa?" Cậu hỏi.

"À, về quê rồi, quản lý lúc đầu vốn là người Tô Châu, sau đó..." Chu Mạt ngừng vài giây rồi nói, "Sau đó ở quê xảy ra việc gì đó nên gấp gáp trở về. Đây thực sự là chuyện rất đáng tiếc. Quản lý của chúng tôi tốt bụng, lại đẹp trai, kĩ thuật gói hoa cũng tốt, lúc anh ấy ở đây việc kinh doanh cực kì thuận lợi, bây giờ tôi lại không làm được như thế... Nhưng giám đốc Trần chưa bao giờ trách móc câu nào, ngài ấy cũng rất tốt."

"Người đó là đàn ông à?"

"Đúng vậy."

"Anh ấy tên là gì?"

"Lạc Hàn, anh ấy tên Lạc Hàn, có phải tên hay lắm không?"

"Ừ, hay lắm." Cậu cúi đầu khẽ nói.

Chu Mạt nhìn cậu, đột nhiên nói: "Oa, nhìn từ góc độ này, cậu trông giống quản lý cũ của chúng tôi đấy."

"Tôi sao?" Cậu chỉ vào mình, giọng hơi run rẩy.

"Ừ, nhưng cũng không phải là quá giống, bây giờ nhìn theo hướng khác lại không phải nữa, có thể là do góc độ." Chu Mạt khẽ cười, còn nói: "Có thể hai người đều đẹp trai như nhau, tôi lại sắp mù quáng đến nơi rồi."

"Cô thật là." Cậu cười hai tiếng như phụ hoạ, cảm giác căng thẳng vừa nảy sinh trong nháy mắt lúc này mới chậm rãi tan biến.

Cậu đứng dậy, đặt chén trà lên bàn, nói với Chu Mạt: "Tôi hơi dị ứng với phấn hoa, cô gói giúp tôi một bó không có mùi là được."

"Vậy anh lấy cát tường trắng nhé, hoa này gần như không có mùi, hơn nữa cát tường trắng ở tiệm chúng tôi là tươi nhất trên cả con phố."

Cậu gật đầu: "Được, vậy gói cho tôi một bó cát tường trắng đi."

——


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.