Người Ngoài Cuộc

Chương 15: Có vài người cần ta quý trọng




Edit: Hamano Michiyo

Nguồn: Tử Vi Các

Từ sau đêm đó, Giản Tiệp nhìn thấy Đường Vũ Ngân đều tự động đi đường vòng.

Không thể nói rõ vì sao, dường như Giản Tiệp theo bản năng cảm thấy người đàn ông này không dễ chọc. Cô vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ Đường Vũ Ngân đêm ấy, vẻ ngoài mềm mỏng ẩn giấu bên trong sự sạch sẽ trời sinh, một khi được phóng thích trong nháy mắt liền giống như ánh nhìn sắc nhọn, khiến người ta không rét mà run.

Những năm gần đây cô đã có kinh nghiệm, lúc bình thường thì mọi người có thể anh anh em em với nhau, chuyện gì cũng có thể nói ra, kề vai sát cánh cười hỉ hả thảo luận những chuyện háo sắc cũng chẳng phải vấn đề; nhưng chạm đến tình cảm cá nhân, thật lòng mà nói, người đàn ông nhìn không thấy điểm mấu chốt như Đường Vũ Ngân, cô không muốn chọc tới.

Cuộc sống ở nông thôn vẫn tuyệt vời trước sau như một, không để Giản Tiệp có quá nhiều thời gian cho bản thân, vì vậy rất nhanh sau đó, quản đốc Tiểu Giản liền gặp chuyện.

Nhà máy của cô không lớn, tính cả chó cả người mới chỉ có 46 nhân khẩu mà thôi, nhưng từng này người cũng đã đủ để nội chiến không ngừng xảy ra. Quản đốc Tiểu Giản đến chỗ trưởng thôn hỏi thăm vài điều, mới biết nguyên nhân của chuyện này thì ra là như vậy ——

Thôn Tây Khẩu này trước kia từng trải qua một lần sáp nhập, đem người dân trong thôn Đông Khẩu và Tây Khẩu hợp lại làm một, vì chỗ ở vốn có của thôn Đông Khẩu đã hưởng ứng lời kêu gọi của Tổ quốc, dùng để trồng cây gây rừng phủ xanh đồi núi.

Trải qua lần sáp nhập này, quan hệ giữa người dân hai thôn càng thêm căng thẳng hơn, vì ba nguyên nhân chính:

Thứ nhất, tư tưởng bài xích kẻ bên ngoài.

Thứ hai, do một nhóm người tay chân miệng ngứa ngáy, cố tình bới móc

Thứ ba, do phong tục bất đồng, người dân thôn Tây Khẩu vốn chất phác, lễ mừng năm mới đều xếp của cải của mình ngăn nắp, không dùng vật của ai; còn dân thôn Đông Khẩu lại bưu hãn dũng mãnh, của cải thường dựa vào việc phân phát, còn vật dụng thì dựa vào việc cướp đoạt, người dân thôn Tây Khẩu thật thà bị chia bị cướp, đương nhiên sẽ tức giận.

Dân hai thôn nhìn nhau không thuận mắt, thậm chí còn có người thôn Tây Khẩu chửi mắng bảo người thôn Đông Khẩu nên quay về chỗ của mình, mà người thôn Đông Khẩu thì kêu người thôn này là dân bản xứ.

Chức vụ của Giản Tiệp trong xưởng là “quản đốc kiêm cố vấn nhà máy’, đằng sau cái chức vụ này, nghe đâu đúng là cố vấn thật, nhưng nói khó nghe ra thì chính là chi hội phụ nữ. Nhiệm vụ duy nhất Giản Tiệp phải làm khi ngồi trên cái ghế này, chính là giúp các đồng chí già trẻ trong xưởng làm các loại công tác tư tưởng.

Công việc của cố vấn Giản bình thường đều tiến hành như sau: một vị công nhân nào đó trong nhà máy tìm đến tận cửa, đau khổ tố cáo một vị thôn dân nào đó có vấn đề, rồi Giản Tiệp phải ra tay can thiệp mới lắng xuống, sau đó cô liền gọi mọi người đến họp, nói vài lời thấm thía về ý nghĩa và tầm quan trọng của hoà bình thế giới, rồi vân vân mây mây kiểu thế.

Dù vậy, trường kỳ lấy đức thu phục người, lấy đức dạy dỗ nhân cũng không phải biện pháp, quản đốc Tiểu Giãn ngẫm nghĩ một hồi, quyết định dùng cách thức tràn trề nhiệt huyết thanh xuân nhất để giải quyết mâu thuẫn giữa mọi người: chính là mở ra một đại hội thể dục thể thao.

Giản Tiệp tuy không biết đàm phán, nhưng lôi kéo lòng người thì có thể, hào sảng phất tay buông lời động viên cổ vũ mọi người: “Dựa theo danh sách chia nhóm dưới đây, bạn học đạt được giải nhất mỗi hạng mục sẽ được thưởng ba con heo cái, mỗi người mỗi nhà đều có thể nhận thưởng!”

Lời vừa nói ra, mọi người lập tức ồn ào.

Tuyệt tác!

Quả nhiên không hổ là quản đốc! Là lãnh đạo! Là người có tiền đấy!

Giản Tiệp là người đã nói liền làm, cần phải có cái khí thế rèn sắt ngay khi còn nóng!

Vài ngày sau, cổng chính của nhà máy nhanh chóng được treo lên tấm biểu ngữ quảng cáo ‘còn XX ngày nữa sẽ đến đại hội thể dục thể thao của xưởng ta”, dưới sự động viên ‘mỗi người mỗi nhà ba con heo cái”, người dân của hai thôn trong xưởng cũng tạm thời không so đo chuyện ‘đạo bất đồng bất tương vi mưu’* nữa, trở nên cùng chung một mối thù, toàn bộ người trên dưới đều tràn đầy “khí thế tranh đấu anh dũng, chuẩn bị hết mình vì dân tộc’.

(*đạo bất đồng bất tương vi mưu: không cùng một trình độ tu đạo thì tâm cảnh cũng khác nhau xa)

Thế là, Đường Vũ Ngân bên này chịu trách nhiệm chú ý đưa mọi thứ vào hoạt động kinh doanh, còn Giản Tiệp bên kia làm nhiệm vụ nâng cao trách nhiệm và tinh thần kiến thiết văn minh của người dân trong xưởng.

Chiều tối, khi Đường Vũ Ngân cầm báo cáo tài vụ mới nhất quý này đi vào văn phòng quản đốc liền nhìn thấy Giản Tiệp và bảy tám cán bộ nòng cốt đang kiểm tra kỹ càng chuyện chuẩn bị cho đại hội. Khói bay lượn lờ khắp phòng, não bộ chuyển động, không khí hệt như đang ở trong bộ tư lệnh của chiến tranh thế giới thứ hai vậy.

Đường Vũ Ngân đi tới trước mặt Giản Tiệp, nói với cô: “Có thời gian thì xem qua cái này đi.”

Đặt báo cáo xuống, điện thoại di động của Đường Vũ Ngân liền vang lên, anh cũng không hề có dáng vẻ gì lưu luyến, vừa nhận điện thoại vừa xoay người chuẩn bị bước ra ngoài.

Giản Tiệp nhìn theo bóng lưng thon dài biến mất sau khung cửa với tốc độ nhanh chóng, không gọi anh lại nữa.

Từ sau ngày đó, đôi khi Giản Tiệp cũng sẽ bật cười khi nghĩ lại, trong cuộc đời hai mươi bảy năm của mình, cô luôn gặp phải những người đàn ông như vậy, nhìn thấu suy nghĩ, hiểu rõ cô đang sợ hãi điều gì, vì thế nên anh mới tránh, mới để lại cho cô đủ không gian cá nhân, vì thế cô mới luôn bại trận bởi những người như vậy.

Buổi tối, Giản Tiệp chuẩn bị đi ngủ sớm một chút.

Toàn bộ nhân viên trong nhà máy, ngoại trừ Đường Vũ Ngân tài giỏi ra thì ai cũng vô cùng tập trung cho việc tranh đoạt ba con heo nái, Giản Tiệp vốn chân dài dáng cao, lại có vị trí quan trọng, cho nên không chút do dự bị bổ nhiệm thành đối tượng thi đấu chủ yếu, gánh trên vai trọng trách góp mặt trong hạng mục chạy nhanh với cự li 5000m.

Vừa mơ màng ngủ thì điện thoại bỗng vang lên, nhìn thấy số điện thoại quen thuộc, Giản Tiệp lập tức mỉm cười, vươn tay cầm lấy di động nói: “Ôi, anh Khiêm Nhân, lâu rồi không gặp.”

Tên đầy đủ của Khiêm Nhân là Doãn Khiêm Nhân, là tâm phúc của Đường Dịch, từ nhỏ đã đi theo bên người anh như hình với bóng, một người đàn ông đội trời đạp đất, giỏi về vũ khí, rất coi trọng những người khác phái biết võ không biết văn, cho nên có quan hệ cực kỳ thân thiết với kẻ “mù dở nửa chữ bẻ đôi không biết + siêu đánh đấm” như tiểu thư Giản Tiệp.

“Lâu rồi không gặp thật, đêm nay tôi nhìn thấy món quà cha cô phái người đưa tới mới biết, hóa ra cô bị điều về nông thôn cải tạo rồi hả?”

Giản Tiệp chui vào chăn, vừa lạnh run vừa tò mò hỏi: “Hôm nay có hoạt động gì à?” Khiến cha cũng phải điều người qua đưa quà hối lộ cơ đấy.

“Không có chuyện gì lớn đâu, là sinh nhật hai tuổi của cậu chủ nhỏ nhà họ Đường chúng tôi thôi.”

Sinh nhật của cậu chủ nhỏ, Đường gia Dịch thiếu tổ chức, nghe đã đủ biết, gã tư bản thích vơ vét của cải vật chất bốn phía đó lại có cơ hội kiếm lời rồi......

Giản Tiệp cười cười, “Thế sao.”

Cảm thấy có chuyện gì đó không đúng, Khiêm Nhân ở đầu dây bên kia bỗng trầm mặc. Mình là heo sao? Tự nhiên lại đi nói chuyện này với Giản Tiệp, có khác gì đâm cô ấy một đao đâu chứ?!

“Khụ khụ, Giản Tiệp à.....”

“Tôi buồn ngủ rồi,” Cô thản nhiên nói chúc ngủ ngon: “Ngày mai thôn chúng tôi còn có việc.”

......

Ngày hôm sau, đại hội thể dục thể thao đúng hẹn diễn ra theo lịch.

Trên sân thể dục toàn đầu là đầu, ôi tuổi trẻ, ôi nhiệt huyết, ôi mồ hôi, tất cả đều vì cái phần thưởng ba con heo nái…

Hình thức khai mạc rất đơn giản, đó là bạn học Tiểu Điền cầm một chiếc loa lớn, đứng trước bục giảng giữa sân nói vài lời: “Đất Bắc phong cảnh đẹp, dân cư chân thành, trong ngày mùa đón chào năm mới tới, toàn thể công nhân viên chức trong xưởng may Tây Khẩu Hồng Thái Dương chúng tôi, mang theo niềm vui sướng trong lòng, lấy phong thái hiên ngang, hôm nay đứng ở nơi này sum họp với mọi người, long trọng tổ chức đại hội thể dục thể thao mùa đông lần thứ nhất của thôn chúng ta…”

Sau khi khua chiêng gõ trống hát quốc ca một hồi, cuộc thi mới chính thức được bắt đầu.

Trên sân thi chạy cự li 5000m, quản đốc Tiểu Giản chân nhỏ tay nhỏ đứng ở đó, cẩn thận kỹ lưỡng vận động nhẹ làm nóng người.

Em gái nhà nó, làm quản đốc mà còn phải đi chạy 5000m, cũng may cô đã từng tập luyện qua, thể dục khá giỏi, bằng không cái ghế quản đốc này ngồi không yên được đâu!

Khúc quân hành hùng tráng vang lên, vận động viên lập tức vào vị trí, các cổ động viên đứng bên ngoài đường chạy ra sức cổ vũ, hăng hái như đánh tiết gà.

“Tiểu Giản Tiểu Giản, siêu phàm vượt qua!”

Hai câu khẩu hiệu nghe như vè này khiến cho Giản Tiệp không khỏi 囧囧 một lúc, khẩu hiệu vang dội có tác dụng cái rắm ấy, phải có thực lực mới được chứ, giống kiểu như đám người mê bóng đá ở nhà thét gào ầm ĩ ‘mạnh lên mạnh lên’, làm cho trái bóng của Trung Quốc cũng cứng đờ hệt như bị liệt dương vậy.

Khi tiếng còi hiệu lệnh vang lên, những bóng người trên đường chạy đồng loạt lao đi. Những khoảng tối đen, theo số vòng chạy tăng dần, khoảng cách giữa các tuyển thủ cũng dần giãn ra.

Mỗi khi Giản Tiệp chạy vút qua, mọi người dưới khán đài đồng loạt cầm chai nước khoáng lên gõ ầm ầm theo nhịp: “Tiểu Giản, cố —— lên! Tiểu giản, cố —— lên!” Lấy âm thanh để đàn áp.

MM Hoa Hoa cũng đến xem, không ngừng thổn thức: 5000m, là hơn mười vòng đó, quản đốc Tiểu Giản quá là mạnh mẽ, đừng nhìn chị ấy chạy trốn giống hệt như chú gà trống con thôi, phải là gà trống dũng mãnh mới đúng, dễ dàng như đang ăn củ cải vậy!

Đường Vũ Ngân đứng dưới bóng cây nhìn theo bóng dáng đang mải miết chạy trên đường kia, anh lặng im không tiếng động trong giây phút, rồi dần dần nhận ra.

Sức lực của Giản Tiệp dần cạn kiệt, trong miệng mặn chát, chỉ còn nghe thấy tiếng gió thổi vù vù bên tai và những tiếng thở dốc của mình, còn có câu nói ngày hôm qua của Khiêm Nhân, ‘sinh nhật hai tuổi của cậu chủ nhỏ nhà họ Đường chúng tôi’.

Con người, chỉ khi biết rõ tầm quan trọng của mình, mới có thể cảm thấy ý nghĩa cuộc sống. Giống như cô…đang sống trong cái thôn làng này vậy, cuộc sống cứ bận rộn như thế lại khiến cô vô cùng lưu luyến, từng ngày trôi qua cũng cực kỳ thích thú.

Nhưng tất cả những thứ ấy có tác dụng gì đâu chứ, đến khi chạm phải vết thương rất sâu trong lòng kia, cô vẫn cứ binh bại núi đổ giống như ngày trước.

Cảm giác không biết phải làm gì thật sự quá khổ sở.

Về sau cô sẽ thế nào đây?

Rồi cô sẽ biến thành dạng người gì chứ?

Cả đời này của cô, có phải sẽ mãi mãi trôi qua trong cái nỗi đau mong ước không thể thành này hay không?

Năm ấy, Doãn Khiêm Nhân là anh em tốt với cô, cũng từng liều một phen, bất chấp việc có thể bị chủ nhân nhà mình diệt khẩu, cùng cô chê bai tình địch: cái cô họ Ninh ấy có cái gì tốt chứ, vừa nhát gan lại thích khóc lóc sướt mướt, như một con gà ốm yếu bệnh tật..... ( Ôi Khiêm Nhân..... Chả trách Đường Dịch muốn đánh chết anh như thế......)

Đúng vậy, cô gái kia thì có gì tốt, cửa nát nhà tan, nghìn vàng tiêu tán, rời xa Đường Dịch rồi nói không chừng sẽ sớm bị chôn vùi, thiếu chút nữa thôi, thân thể nhu nhược gầy gò ấy sẽ bị mài dần những góc cạnh để trở thành người bình thường như bao ai khác.

Nhưng Đường Dịch thích cô ấy, không có lý do, anh chỉ không phải là cô ấy thì không được, không phải là cô ấy thì không cần mà thôi.

......

Trên sân thi đấu, Giản Tiệp càng chạy càng nhanh, một hơi xông qua dải dây đỏ, khắp nơi lập tức vang lên tiếng hoan hô chúc mừng, bạn học Tiểu Điền cầm loa cao giọng tuyên bố: “Nhóm một đã vượt lên dẫn đầu......”

Giản Tiệp bị mọi người vây quanh một lúc, sau đó cô chậm rãi rời khỏi, để lại mọi hân hoan náo nhiệt phía sau lưng mình.

Đang đứng nhìn đất trời mênh mông, bông tuyết trắng xóa, một chiếc khăn tay bỗng bất ngờ xuất hiện, là món đồ quen thuộc Đường Vũ Ngân vẫn hay mang bên người theo thói quen. Cô cầm lấy nó, lau qua mặt, mới phát hiện bản thân đã rơi đầy nước mắt.

Giản Tiệp không quay đầu nhìn anh, cổ họng nghẹn ngào, không đầu không đuôi hỏi một câu rằng: “Có phải con người nên biết hướng về phía trước hay không?”

Đường Vũ Ngân nói với cô: “Thượng Đế đặt mắt ở trên mặt con người, chính là vì muốn họ hãy luôn nhìn về phía trước, đừng nên lưu luyến những gì đã qua.”

“Đạo lý này tôi hiểu, nhưng làm thì quá khó,” Giản Tiệp nghẹn ngào, “.... Thật sự thật quá khó.”

Đường Vũ Ngân cầm lấy chai nước khoáng trong tay cô, đưa lại một chai nước muối: “Trong lòng có tâm sự cũng đừng làm tổn thương thân thể, người chịu khổ vẫn sẽ là mình.”

Ngón tay Đường Vũ Ngân mang theo sự ấm áp, chạm vào chiếc áo khoác mong manh trên người Giản Tiệp, cô bỗng bất ngờ nghiêng người tránh đi.

Đường Vũ Ngân cũng không miễn cưỡng, anh thu tay lại, thoải mái đút vào trong túi quần: “Phản ứng nghiêm túc như vậy, không giống em.”

Nét mặt Giản Tiệp rất chân thành: “Nay thế này, mai thế khác, bây giờ đâu giống như ngày xưa.”

“Đường Vũ Ngân,” Giản Tiệp lau khô nước mắt, xoay người nhìn anh, không mỉm cười đùa giỡn như trước, mà cực kỳ lạnh nhạt nói: “Đường Vũ Ngân, có một số chuyện, tôi có thể làm, nhưng anh thì không cần như vậy.”

Đường Vũ Ngân cười nhạt, nhìn không ra chút dấu vết nội tâm: “A?”

“Thích một người nhưng không thể có được, cảm giác này tôi đã trải qua suốt tám năm, tám năm đấu tranh ròng rã, đây không phải là một con số nhỏ. Cho nên ngay cả bản thân tôi cũng đã sớm không còn biết tương lai của mình sẽ trở thành như thế nào nữa.”

Cô nhìn anh với nét mặt hết sức chân thành: “Đường Vũ Ngân, anh rất tốt. Anh có danh tiếng, có điều kiện, đáng lẽ nên đi tìm cho mình một cô gái tốt để yêu thương rồi kết hôn, có được một mối tình không khổ sở đến vậy.”

Gió nhẹ phất qua, đưa lời cô nói bay vào trong lòng.

Đường Vũ Ngân chung quy vẫn là Đường Vũ Ngân, sẽ không có cái kiểu hành động ‘tiến lên ôm chặt lấy cô, nói rằng anh chỉ cần em mãi mãi’ như trong tiểu thuyết…

Anh chỉ bất ngờ vươn tay nắm lấy tay trái của cô, rồi khẽ cúi đầu, đặt lên trên đó một nụ hôn nhẹ nhàng và mềm mại. Một nụ hôn thật chậm rãi, thật khẽ khàng, gần như không thể cảm nhận thấy nhiệt độ từ đôi môi ấy.

“Giản Tiệp,” Anh đưa mắt nhìn cô, nói với cô rằng: “Cho dù tương lai em trở thành người thế nào, anh vẫn hy vọng em biết, yêu Đường Dịch, chính là chuyện tốt nhất em đã làm trong cả cuộc đời này.”

Nước mắt cô cứ thế tí tách rơi.

Chỉ bởi vì một câu anh đã nói.

Suốt tám năm qua, anh là người đầu tiên khoan dung và thừa nhận mối tình vô vọng đó của cô, chỉ nguyên điều ấy đã khiến trong lòng cô ngập tràn cảm kích. Anh cho cô biết, cô hoàn toàn có thể làm được, bởi cô vẫn còn có người đứng sau khuyến khích và động viên.

Con người ai chẳng có tính xấu, trong số những người người hiểu rõ chuyện tình cảm của cô, những người đứng lại thật lòng tôn trọng cô rất ít, cho nên những người này cô đều rất quý trọng, giống như Doãn Khiêm Nhân, giống như Tịch Hướng Vãn, hoặc là giống như, Đường Vũ Ngân vậy.

“Đường Vũ Ngân, cám ơn anh.”

Cô chân thành nói ra lời cám ơn, âm thầm nhận định người bạn ấy trong lòng. Cô biết, Đường Vũ Ngân không hề có ham muốn chiếm giữ đối với mình, thái độ của anh vẫn luôn trong tình bạn ngoài tình yêu, không tiến không lùi, mười phần đúng mực, có lẽ anh thật sự thích cô, cũng có lẽ là anh đồng tình với cô nhiều hơn nữa.

Thật ra thế nào cũng được, chỉ cần họ trở thành bạn tốt là đủ.

Thế nhưng vận mệnh hoàn toàn không có ý định buông tha cho cô và anh, sau khi yên ổn được vài ngày, Đường Vũ Ngân bất ngờ nhận được điện thoại của chủ nhiệm Thường từ bệnh viện: “Vũ Ngân, cậu nhanh chóng đưa Giản Tiệp về đi...... Sức khỏe của ông Giản đang chuyển biến xấu đi nhanh hơn so với chúng ta nghĩ rồi.”

Nét mặt Đường Vũ Ngân thay đổi, bình tĩnh cầm điện thoại, nhanh chóng suy nghĩ đến chuyện nên làm kế tiếp.

Anh nghe thấy người bên kia điện thoại nói cho mình biết: “..... Còn nữa, người mà ông chủ tịch bên kia phái tới đã đến, muốn đón cậu về châu Âu, ông Giản cũng đã đồng ý rồi.”

Nghe đến đây, Đường Vũ Ngân khẽ nhếch môi cười.

Chủ nhiệm Thường nhỏ giọng nhắc nhở anh: “Vũ Ngân, cậu nên suy nghĩ thật kỹ càng, cha nuôi và cha đẻ, cậu nên giúp người nào!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.