Chỉ sau một đêm, hậu cung đã xảy ra biến động lớn.
Tiết hoàng hậu bị phế, đày vào lãnh cung.
Tiết Trọng bị bãi chức tể tướng, bị đày đến một thành nhỏ ở biên giới phía Bắc luôn trong cảnh chiến loạn, làm một huyện lệnh thất phẩm nhỏ bé.
So với đó, tin tức về cái c.h.ế.t của đại tổng quản bên cạnh Hoàng đế dường như chẳng còn ai quan tâm nữa.
Một tấm chiếu rơm, một chiếc xe ngựa cũ nát, có lẽ Hồng Hỉ nằm mơ cũng không ngờ, nơi an nghỉ cuối cùng của hắn lại là bãi tha ma ngoài thành.
Ta nhớ lại những lời nói ngạo mạn về hoa mẫu đơn và đồ bẩn thỉu của hắn hôm đó, không khỏi lắc đầu.
Hoa giữa biển vẫn còn đó, nhưng cây thường xanh đã đổ.
Việc hai nhân vật lớn của triều đình và hậu cung đồng thời sụp đổ khiến nhà họ Tiết trở tay không kịp.
Thọ Xuân quận vương khóc lóc chạy đến cầu xin Hoàng đế, cố gắng dùng tình cha con để đổi lấy vinh quang của nhà họ Tiết.
Nhưng lại bị thị vệ chặn lại ngay cửa cung.
Thủ lĩnh ngự lâm quân vẻ mặt khó xử: "Thọ Xuân quận vương, mời ngài về cho, Bệ hạ đã nói không muốn gặp ngài."
Thọ Xuân quận vương không chút do dự, vén áo choàng lên, quỳ thẳng tắp trước cửa cung, không hề quan tâm đến ánh mắt ngạc nhiên của các đại thần và cung nhân xung quanh.
Tuy tàn bạo, nhưng hắn không ngu ngốc.
Nhà họ Tiết là chỗ dựa lớn nhất của hắn khi đối mặt với các hoàng tử khác, không bảo vệ được Hoàng hậu và Tiết tể tướng, hắn không thể đấu lại Vĩnh Vương có chỗ dựa là Quý phi và Dũng Nghị hầu.
So với đại nghiệp, một chút sỉ nhục tạm thời có đáng là gì.
Khi tin tức truyền vào cung, Hoàng đế đang đặt tên cho đứa con trong bụng ta.
Nghe thị vệ báo cáo, hắn ném cây bút trong tay xuống, cười lạnh một tiếng: "Hắn muốn quỳ thì cứ để hắn quỳ."
Ta đặt nghiên mực đang mài xuống, nhẹ nhàng nói: "Bệ hạ, hay là gặp Thọ Xuân quận vương đi, cha con nào có thù qua đêm."
"Quận vương tính tình bướng bỉnh, không hiểu nỗi khổ tâm của người, người cứ từ từ dạy dỗ là được. Giờ nắng gắt thế này, quận vương mà bị bệnh, cuối cùng người đau lòng chẳng phải vẫn là người hay sao."
Hoàng đế im lặng một lúc, thở dài: "Nếu hắn hiểu chuyện được một nửa của nàng, trẫm cũng không cần phải lo lắng nhiều như vậy."
Nói xong, hắn phất tay về phía thị vệ một cách mất kiên nhẫn: "Còn đứng ngây ra đó làm gì? Cho hắn lăn vào đây!"
Giọng điệu tuy không vui, nhưng không thực sự tức giận.
Ta sờ sờ bụng, đảo mắt nhẹ nhàng.
Hoàng đế con cái ít ỏi, đối với đứa con chưa chào đời còn dụng tâm như vậy, huống chi là đứa con trai trưởng được hắn nuôi nấng hơn mười năm.
Tuy Hoàng đế chán ghét nhà họ Tiết, nhưng Thọ Xuân quận vương dù sao cũng mang một nửa dòng m.á.u của hắn.
Dùng, hay bỏ, hắn vẫn còn đang do dự.
Khóe miệng ta nhếch lên.
Vậy thì để vị cựu thái tử này đích thân đẩy hắn một cái.
Thọ Xuân quận vương vừa bước vào cửa, đã "bịch" một tiếng quỳ xuống, khóc lóc thảm thiết.
"Phụ hoàng, không biết mẫu hậu và thúc thúc đã làm sai điều gì, khiến phụ hoàng không vui đến vậy, người có thể vì con mà tha cho họ không?"
"Nhà họ Tiết luôn một lòng trung thành với phụ hoàng, hơn nữa nhiều năm qua đã có công giúp đỡ phụ hoàng, con thật sự không hiểu, rốt cuộc là tội lỗi lớn lao gì có thể khiến phụ hoàng tức giận đến vậy? Chẳng lẽ phụ hoàng nghe lời gièm pha của kẻ tiểu nhân, hồ đồ rồi sao?"
Hoàng đế không nói một lời, sắc mặt dần trở nên khó coi.
Ta nhìn thấy tất cả, nhưng không biểu lộ gì.
Bên cạnh long sàng, há để kẻ khác ngáy ngủ.
Đối với một bậc đế vương, không có gì quan trọng hơn quyền lực.
Bao năm nay, nhà họ Tiết dựa vào công lao phò tá lên ngôi, khắp nơi kiềm chế Hoàng đế.
Trong triều có Tiết Trọng, một tay che trời, lấy danh nghĩa thẳng thắn can gián mà nhiều lần làm trái ý thánh thượng.
Trong cung cấm, Hoàng hậu nhẫn tâm hãm hại dòng dõi Hoàng thất, quyết tâm bảo vệ ngôi vị Thái tử cho người con mang dòng m.á.u họ Tiết.
Khi đế vị đã vững vàng, oán hận của Hoàng đế đối với nhà họ Tiết ngày một sâu đậm.
Nhưng bậc Đế vương tâm cơ khó lường, càng lo sợ, càng tỏ ra bình thản.
Cuối cùng cũng có cớ, Tiết Trọng cả gan xem thường thánh chỉ, cấu kết với thái giám thân cận bên cạnh hoàng đế, tự tiện xông vào hậu cung.
Nhân đó Hoàng đế đường hoàng ra tay trừng phạt cả nhà họ Tiết.
Một phen quét sạch hai mối họa lớn trong triều ngoài cung, thu hồi quyền lực về tay mình.
Hắn nào muốn dung thứ cho nhà họ Tiết ngóc đầu dậy một lần nữa?
Nếu Thọ Xuân Quận vương sáng suốt, hẳn phải hiểu rõ - giờ phút này, điều tối kỵ chính là mở lời cầu xin cho nhà họ Tiết.
Bởi lẽ đây là cơ hội cuối cùng mà Hoàng thượng ban cho trưởng tử.
Hắn đang theo dõi, xem Thái tử rốt cuộc chọn Tiết gia hay chọn hắn.
Đáng tiếc thay, Thái tử đã hành động đúng như ta lường trước.
Cuối cùng vẫn khiến hắn thất vọng rồi.
Ta khẽ đưa mắt.
Trừ gian diệt ác phải tận gốc.
Vậy thì để ta thêm vào một mồi lửa, đoạn tuyệt hoàn toàn ý nghĩ của bậc đế vương.